Hôm sau ra khỏi nhà, tôi đã thấy Duy Nhất đứng đợi mình ở chỗ cũ.
Tôi chạy lại gần cậu ấy quan sát, thấy sắc mặt cậu ấy đã tươi tỉnh hơn nên tôi cũng đỡ lo lắng.
Chỉ có điều là cậu ấy thì khoẻ, còn tôi thì có vẻ đừ đừ trong người.
“Cậu sao thế?” Duy Nhất nhìn thấy tôi mắt nhắm mắt mở, mặt mũi hơi xanh nên hỏi.
“Không sao.
Đi học thôi!”
Tôi phẩy tay rồi ngồi lên yên xe trước, Duy Nhất vừa ngồi lên là tôi nắm hai bên hông áo cậu ấy, áp mặt lên lưng rồi nhắm mắt lại.
“Sao mặt cậu có vẻ nóng vậy?”
Tôi đáp một tiếng, mắt mở chẳng lên.
Duy Nhất chắc sợ chạy nhanh tôi sẽ té nên cậu ấy cứ đạp chầm chậm.
Tôi còn cảm giác cậu ấy kéo hai tay tôi ôm hẳn vào eo của mình.
Tôi cũng mặc kệ, vì tôi cũng sợ cứ đà này không vịn chắc sẽ ngã mất.
Tôi nhắm mắt được tầm mười lăm phút, lúc tỉnh dậy thì thấy Duy Nhất đã chạy gần đến trường.
Tôi buông cậu ấy ra, lấy hai tay dụi dụi mắt, liền nghe tiếng Duy Nhất nói: “Hình như cậu sốt đấy!”
Tôi lấy tay sờ trán.
Nóng thật! Chắc là hôm qua tôi bị cậu ấy lây rồi.
Hôm nay lớp tôi có tiết thể dục, với tình hình này chắc là không ổn rồi.
Tôi mệt đến nỗi không ăn sáng nổi, gắp được vài đũa là ngưng.
Duy Nhất đang ăn cũng phải dừng lại đưa tay sờ trán tôi: “Cậu ổn không đấy? Tôi đưa cậu lên phòng y tế nghỉ nha.”
“Thôi không cần đâu.
Tôi ổn!”
Có trời mới biết bên trong tôi lúc này nhộn nhạo khó chịu, thậm chí còn buồn nôn.
Tôi cố kìm nén, ráng tới trưa là được về nghỉ rồi.
Tới tiết học thể dục, mở đầu buổi học chính là phải chạy quanh sân trường năm vòng.
Mà sân trường tôi vốn không nhỏ, tôi đang mệt mà bắt chạy như thế có nước lăn đùng ra xỉu cũng nên.
“Mày ổn không Ngọc?”
Hà Mai chạy phía trước thấy sắc mặt tôi không tốt liền quan tâm.
Tôi phẩy tay gật đầu rồi tiếp tục chạy.
Được hai vòng sân thì tôi chính thức không chịu nổi nữa, lăn đùng ra ngất.
Trong lúc mê man, tôi cơ hồ nhìn thấy Duy Nhất, cậu ấy đang bế tôi chạy đi, vẻ mặt rất lo lắng.
Bên tai tôi còn nghe loáng thoáng tiếng cậu ấy nói: “Đợi một lát, sắp đến nơi rồi.”
“Duy Nhất...”
Tôi thầm gọi một tiếng, sau đó bất tỉnh hẳn.
Đến khi tôi tỉnh dậy, đã thấy bản thân đang nằm trong phòng y tế.
Trong phòng ngoài tôi ra còn có cô y tá đang loay hoay với đống đồ nghề.
Thấy tôi tỉnh, cô ấy liền hỏi: “Em đã thấy đỡ hơn chưa?”
Tôi lấy tay sờ trán, cảm thấy đã bớt nóng hơn nhiều rồi.
“Dạ em đỡ nhiều rồi cô.”
“Ừ, vậy em có thể tự về lớp được không?”
Tôi mang giày vào rồi gật đầu: “Dạ được! Em xin phép cô ạ.”
Tôi vừa ra đến cửa, cô ấy liền gọi lại nói: “À, cậu bạn đẹp trai đưa em tới đây, cậu ấy là bạn trai em à?”
Tôi nhíu mày khó hiểu, hành động nào khiến cho cô ấy lầm tưởng Duy Nhất là bạn trai tôi?
Tôi nhẹ lắc đầu, giải thích: “Dạ không phải, chúng em chỉ là bạn cùng lớp và là hàng xóm của nhau thôi ạ.”
Cô y tá “ồ” lên một tiếng, cười cười: “Cô thấy cậu bạn đó rất quan tâm đến em đấy.”
Tôi cười trừ, có lẽ do chúng tôi quá thân thiết nên mới bị lầm tưởng.
Tôi đi ngang qua cửa sổ, còn nghe cô ấy dặn nhớ phải ăn uống đầy đủ và uống thuốc cho mau khoẻ.
Bình thường sức khoẻ tôi rất tốt, rất ít khi bị bệnh vặt nhưng mỗi lần bị, đều yếu hơn người khác rất nhiều.
Tôi vậy mà đã bất tỉnh đến lúc trống trường báo hiệu giờ học kết thúc.
Mọi người ùa ra về như ong vỡ tổ, tôi vốn còn hơi choáng một chút, lại bị lấn áp đến mức hai chân loạng choạng muốn ngã.
Tôi đành đứng vào một góc, chờ cho mọi người về bớt rồi mới trở về lớp lấy cặp.
Lớp tôi đa số đều đã về hết, duy chỉ còn Duy Nhất, Hà Mai, Minh Sơn và Hoài Bảo là vẫn còn đang trong lớp.
Hạ Mai là đứa phát hiện ra tôi trước, nó liền chạy đến hết sờ mặt rồi lại sờ trán tôi, lo lắng hỏi: “Mày sao rồi? Khoẻ hơn chưa?”
Tôi gật đầu: “Khoẻ rồi! Sao tụi bây còn chưa về đi?”
“Còn không phải là lo cho mày sao? Tụi tao còn tính đến phòng y tế xem mày thế nào.” Hà Mai phụng phịu, giả vờ chun mũi hít hít vài cái.
Tôi bật cười, liền gõ nhẹ vào trán nó một cái.
Thật tốt khi tôi có những người bạn vậy!
Tôi liếc mắt nhìn Duy Nhất, cậu ấy từ lúc tôi bước vào, mắt chưa từng rời khỏi tôi một khắc.
Tự dưng sau khi nghe cô y tá nói cậu ấy rất quan tâm tôi, tôi liền cảm thấy rất ngại khi chạm mặt cậu ấy.
Chúng tôi chia tay nhau trước cổng trường, lúc này chỉ còn tôi và Duy Nhất, tôi lại chẳng biết nói gì.
Trời nắng chang chang, mà tôi lại không mang theo áo khoác.
Duy Nhất đưa áo khoác của cậu ấy cho tôi, lấy cái nón cậu ấy chụp lên đầu tôi.
“Tôi không mặc đâu.”
Tôi đẩy trả áo về lại cậu ấy.
Duy Nhất liền nhíu mày không vui, chẳng nói chẳng rằng chủ động mặc vào cho tôi.
Mùi thơm nhè nhẹ từ áo khoác cậu ấy truyền thẳng vào mũi tôi, rất thơm.
Tôi đứng hình mất vài giây, đến khi cậu ấy bảo lên xe mới hoàn hồn.
Ngồi sau lưng cậu ấy, tôi miên man nhớ lại lời vừa nãy trước khi về của Hà Mai: “Lúc nãy mày ngất, Duy Nhất rất lo lắng đấy.
Hai lần ra chơi cậu ấy cũng đều đến phòng y tế để xem mày thế nào.
Tao còn tưởng mày là người yêu cậu ta không đấy.”
Thảo nào cô y tá lại bảo Duy Nhất rất quan tâm tôi, còn lầm tưởng tôi và cậu ấy là người yêu của nhau.
Duy Nhất dừng trước tiệm thuốc tây, lát sau cậu ấy trở ra đưa cho tôi một bọc thuốc bao gồm miếng dán hạ sốt và kẹo ngậm.
“Cầm lấy! Lát ăn về nhà ăn cơm xong nhớ uống thuốc.”
Giọng điệu cậu ấy ra lệnh hệt như ba tôi.
Tôi giơ bọc thuốc lên, nhăn mặt hỏi: “Cậu định thuốc chết tôi sao?”
Tôi chẳng qua chỉ bị sốt nghỉ ngơi, uống một hai liều thuốc sẽ khoẻ.
Cậu ấy đâu cần phải mua cả đống thuốc cho tôi như vậy!
“Uống không hết thì để dành lần sau uống.”
Cậu ấy vừa đạp xe vừa thản nhiên đáp.
“Này này, cậu trù tôi đấy à?”
Tôi đấm vào lưng cậu ấy, cậu ấy bất ngờ liền loạng choạng tay lái.
Tôi sợ ngã nên theo quán tính ôm chặt lấy Duy Nhất, mặt cũng áp vào lưng cậu ấy.
Tôi nghe tiếng Duy Nhất cười khúc khích đằng trước, tôi lập tức nhận ra là cậu ta cố tình.
Tôi đỏ mặt buông ra, cảm thấy dạo gần đây tôi và cậu ấy có quá nhiều sự ngại ngùng.
Có một chuyện khiến tôi không hiểu nổi đó là tôi với Duy Nhất từ lúc gặp nhau vốn là không ưa nhau, thậm chí còn đối đầu nhau.
Thế nhưng tôi ngày càng nhận ra là tôi và cậu ấy luôn dính với nhau.
Tôi cảm thấy bản thân không ghét bỏ cậu ấy, chỉ là mỗi lần chúng tôi đấu đá nhau, tôi đều xem đó là một màu sắc mới cho cuộc sống mình thêm phần thú vị.
Duy Nhất là một người bạn rất tốt, tôi thừa nhận điều đó.
Tôi cũng cảm thấy, càng ngày bản thân đối với cậu ấy có một chút gì đó gọi là...!thích một chút..