Thời gian đầu Duy Nhất rất hay gọi điện hỏi thăm tôi và gia đình, tôi thấy cậu ấy qua bên Mỹ có vẻ vui hơn ở đây, bởi khi nghe giọng cậu ấy nói chuyện, tôi có thể hình dung ra gương mặt cậu ấy rạng rỡ như thế nào.
Tôi chợt nhận ra...!bên cạnh tôi cậu ấy chưa bao giờ được như vậy.
Tôi thì khác, có lẽ tôi yêu cậu ấy nhiều hơn nên trong lòng tôi cứ luôn cảm thấy khó chịu.
Cứ nghĩ đến việc cậu ấy không còn bên cạnh mình nữa là tôi đã không thể chịu nổi.
Sau đó, cuộc gọi và hỏi thăm của cậu ấy từ từ thưa dần đi.
Tôi nghĩ là bên đó chắc cậu ấy bận học nên cũng không trách móc gì.
Một ngày lúc thức dậy, tôi vừa định nhắn tin cho Duy Nhất thì thấy tài khoản Facebook của cậu ấy đã bị khoá.
Đột nhiên tôi có dự cảm không lành, tôi hỏi mấy đứa bạn tôi rằng là do Facebook của cậu ấy bị khoá hay do cậu ấy chặn tôi thì...
“Hình như Facebook cậu ấy bị khoá rồi.”
Tôi mới bớt lo vì nghĩ cậu ấy đã chặn tôi.
Mà tại sao tôi lại nghĩ như thế? Chính tôi cũng không thể hiểu.
Facebook là cách duy nhất tôi có thể liên lạc với cậu ấy, bây giờ tôi chỉ có thể đợi cậu ấy gọi về để cho tôi biết cách liên lạc khác.
Nhưng tôi đợi, đợi đến hơn bốn tháng trời cậu ấy vẫn không hề gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào.
Tôi vẫn tự nhủ với bản thân rằng không sao, cơ mà tôi vẫn rất lo lắng cho cậu ấy.
Tôi chỉ sợ cậu ấy có chuyện.
Vào một buổi tối nọ, khi tôi đang xem lại đoạn clip mà tôi và Duy Nhất đã song ca cho đỡ nhớ thì Hà Mai nhắn tin hỏi tôi:“Mày và Duy Nhất vẫn ổn chứ?”
Tôi cũng thành thật kể cho nó nghe mọi chuyện, vì tính ra Hà Mai là đứa thân với tôi nhất.
Hà Mai: “Tao gửi mày xem cái này mày phải bình tĩnh nha.”
Tôi: “Cái gì đấy?”
Tự dưng tôi thấy bất an trong lòng.
Hà Mai: “Đính kèm hình ảnh.”
Tôi nhấn vào xem.
Người tôi lặng đi.
Hà Mai: “Thật ra chuyện này bọn tao biết lâu rồi, chỉ là không dám nói với mày, sợ mày buồn nhưng đến bây giờ tao không muốn giấu mày nữa.
Tao có nhỏ em họ học bên Mỹ, nó khoe với tao là trường nó có một couple đẹp lắm, nổi tiếng lắm rồi nó gửi cho tao tấm ảnh đó.
Cô gái đó tên là Anna, tấm đó là cô ấy đăng trên Instagram của mình.
Lúc tao thấy tao cũng bất ngờ lắm, cũng định nói với mày nhưng tao sợ mày chịu không nổi...”
Ngón tay tôi run rẩy nhắn lại: “Bao lâu rồi?”
Hà Mai: “Cũng được sáu tháng rồi.”
Bàn tay bấm điện thoại chợt cứng ngắc.
Tôi và cậu ấy chỉ mới ngừng liên lạc vào 4 tháng trước, vậy mà...
Hà Mai: “Mày ổn không Ngọc?”
Thấy tôi lâu trả lời, nhỏ Mai nhắn.
Tôi: “Ừ, không sao! Tao có việc rồi, nói chuyện sau nha.”
Tôi lập tức thoát khỏi Facebook.
Duy Nhất, cậu thay đổi rồi!
Tôi nhìn tấm ảnh Hà Mai gửi, một cô gái tóc vàng, mắt xanh, gương mặt trái xoan cực kì xinh đẹp đang tựa đầu vào lòng của người con trai mà tôi yêu, mỉm cười rất hạnh phúc.
Duy Nhất ôm cô ấy, ánh mắt cưng chiều hiện rõ, phía sau bọn họ là cảnh biển vào lúc hoàng hôn thật đẹp...!thật lãng mạn!
Tôi phóng to chiếc balo cậu ấy đặt bên cạnh, nhìn cận cảnh chiếc móc khoá cậu ấy có treo hình Nobita lủng lẳng trên đó.
Tôi chợt ngẩn người, bần thần một lúc lâu.
Đó chẳng phải là chiếc móc khoá mà năm xưa tôi đã tặng cho Nobi hay sao? Tại sao bây giờ nó lại nằm ở chỗ cậu ấy? Lẽ nào...!cậu ấy chính là cậu bé hàng xóm ngốc nghếch năm đó đã từng thổ lộ với tôi?
Tôi không thể nhìn lầm được, bởi cái đó là do chính tay mẹ làm cho tôi.
Và cũng chính tay tôi đã tặng lại cho Nobi xem như quà kỉ niệm.
“Tên của tớ chỉ có một ở trên đời mà thôi.”
Chỉ có một ở trên đời? Chẳng phải là Duy Nhất sao?
Cậu ấy cũng từng nói lúc nhỏ mình ở thành phố T...
Tôi chợt cười, một nụ cười cay đắng.
Điều khiến cho tôi đau đớn nhất, chính là nhận ra Duy Nhất chính là cậu nhóc Nobi năm nào đã hứa sau này sẽ bảo vệ tôi thật tốt.
Nhưng đến sau cùng, cậu ấy lại dang tay che chở cho người con gái khác.
Tim tôi đau quá! Nước mắt không ngừng rơi.
Duy Nhất, cậu thật tàn nhẫn!
Trong tình cảm, khi con người ta đã đạt đến mức tổn thương nhất định, chắc chắn sẽ đè nén lòng mình để buông tay.
Và tôi cũng vậy...
Duy Nhất, xin lỗi cậu! Không phải tôi không chờ được, mà là tôi không chịu được!
Sau đó một tháng, Duy Nhất đã gọi một cuộc điện thoại đường dài cho tôi, vẫn là những câu hỏi thăm như một phép tối thiểu, tôi vẫn đáp lời như không có chuyện gì, chỉ là tâm tôi bây giờ đã chết.
Đến khi cuộc nói chuyện sắp kết thúc, tôi lấy hết can đảm hỏi cậu ấy: “Duy Nhất, cậu có giấu mình điều gì không?”
“Mình...!không có.
Sao cậu lại hỏi vậy?”
Tôi cười chua chát, không nghĩ đến lúc này cậu ấy còn có thể giấu tôi.
Tôi nắm chặt điện thoại, không trả lời câu hỏi của cậu ấy mà hỏi tiếp: “Vậy cậu còn...!yêu mình không?”
“Mình...”
Cậu ấy do dự, nếu cậu ấy thực sự yêu tôi, cậu ấy sẽ chẳng do dự như thế.
Cũng giống như lần cậu ấy quyết định đi Mỹ, lòng đã muốn đi nhưng khi tôi bảo cậu ấy ở lại, cậu ấy lại ngập ngừng.
Tôi biết, mình đang làm khó cậu ấy.
“Cậu không cần trả lời nữa, mình hiểu mà.
Thiên Ngọc mình là ai chứ, cầm được sẽ buông được.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén không cho mình bật khóc, cười nói: “Duy Nhất, mình chia tay đi!”
Sau đó không cho cậu ấy cơ hội nói tiếp, tôi đã ngắt máy, còn chặn luôn cả số điện thoại cậu ấy.
Nhiêu đó là đủ rồi, trong chuyện tình tay ba này, tôi thua rồi.
Dù có chia tay, tôi cũng phải là người nói trước.
Tôi nhất định phải giữ lại chút tự tôn cuối cùng cho bản thân.
Cái bóng Duy Nhất quá lớn đối với tôi, nên sau này tôi không biết mình có thể mở lòng thêm với ai được nữa không.
Có thể tôi sợ, sợ phải trải qua cảm giác đau thấu tâm can này thêm một lần nữa.
Càng sợ hơn phải trải qua một mối tình tuy không dài nhưng đủ khắc cốt ghi tâm của tôi...
Chính tôi đã đấu tranh cho tình yêu này, nhưng cũng chính tay tôi chặt đứt mối quan hệ không có kết quả.
Cảm giác lồng ngực cứ đau thắt như muốn vỡ tung ra, thật khó chịu.
Thanh xuân của tôi vì có cậu ấy mà trở nên tươi đẹp, nhưng cũng vì cậu ấy mà trở nên tăm tối.
Hình nền điện thoại là tấm ảnh tôi và cậu ấy chụp lúc chúng tôi hẹn hò ngày đầu tiên, nhìn thế nào cũng thua so với tấm Hà Mai gửi cho tôi.
Cô ấy đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, một kẻ thô kệch như tôi làm sao sánh bằng.
Delete...!tấm ảnh đã xoá.
Tôi thay tấm ảnh gia đình tôi.