Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông!

chương 39: 39: một chút khó chịu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau Thiên Ngọc vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy chiếc Porsche quen thuộc đậu ngay trước cổng nhà mình.

Thấy cô bước đến, Duy Đại hạ cửa kính xuống, nói ra: “Lên xe đi, tôi chở cô đi.”

Thiên Ngọc ái ngại: “Như vậy không hay đâu sếp.

Tôi tự bắt xe buýt đi được ạ.”

“Có phải nhân viên phải nghe lời cấp trên của mình không?”

Thiên Ngọc gật đầu, Duy Đại cười hất mặt qua bên ghế phụ: “Vậy thì tôi nói cô phải nghe, lên xe.”

Đúng là không thể cãi lời sếp được, Thiên Ngọc đành miễn cưỡng lên xe, vẫn không quên lấy khẩu trang đeo vào.

Gần đến Tập đoàn, Thiên Ngọc e ngại nói: “Sếp cho tôi xuống đây được rồi.

Nếu vào tập đoàn mọi người sẽ lời ra tiếng vào không hay.”

Gì chứ Thiên Ngọc sợ nhất là bị mọi người soi mói, dị nghị nói rằng cô quyến rũ sếp của mình.

Lần này Duy Đại không nói gì, anh chiều theo ý cô.

Nhưng Mỹ Á vô tình nhìn thấy.

Thiên Ngọc vừa qua khỏi cửa xoay, Mỹ Á liền chạy đến bắt lấy tay cô: “Này, hai người tiến triển đến mức đưa đón nhau đi làm luôn rồi hả?”

“Mỹ Á, chị đừng nói vậy.

Để mọi người nghe thấy là chết tôi đó.” Thiên Ngọc lấm lét nhìn quanh, kề miệng vào tai Mỹ Á nói nhỏ: “Nhà tôi và sếp gần nhau nên anh ấy mới sẵn đường chở tôi đi thôi, chứ chúng tôi hoàn toàn không có gì cả.”

“Hả? Nhà hai người gần nhau sao?” Mỹ Á đúng là không thể tin có sự trùng hợp đến khó tin như vậy.

Thiên Ngọc gật đầu, cả cô cũng không tin nữa mà.

Cái khó tin nhất đối với cô, đó chính là việc một người từ tên, ngoại hình giống với Duy Nhất lại ở đúng trong căn nhà của cậu ấy.

Lên tới phòng, Thiên Ngọc cất đồ rồi đi pha cà phê rồi mang lên cho Duy Đại.

“Thư ký Ngọc.”

Khi cô vừa ra tới cửa, Duy Đại gọi.

“Dạ? Có chuyện gì sao sếp?”

“Từ mai, tôi sẽ chở cô đi làm.”

Duy Đại không cần hỏi ý kiến, một câu nói ra chính là quyết định chắc chắn.

“Dạ?” Thiên Ngọc mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.

Cô tưởng chỉ có hôm nay thôi, nào ngờ anh bắt cô những ngày sau này đều phải thế: “Không cần đâu sếp, tôi có thể tự đi được ạ.” Cô lập tức xua tay từ chối.

Duy Đại xoay bút, nhìn cô một lúc có vẻ như đang suy nghĩ.

Thiên Ngọc nghĩ là anh suy nghĩ lại sẽ không ép mình nữa liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nào ngờ...

“Đây là mệnh lệnh!”

Thiên Ngọc cảm thấy giận trong lòng, lửa muốn bốc khói lên trên đầu nhưng phận làm thư ký chỉ có thể ỉu xìu trả lời: “Dạ sếp.” Rồi ủ rũ về phòng làm việc của mình.

Thiên Ngọc vừa đi khỏi, Hoàng Phi rất tự nhiên đi vào mà không cần gõ cửa.

“Cậu không biết gõ cửa à?” Duy Đại liếc cậu ta, tỏ vẻ không hài lòng.

“Được được, tôi làm lại được chưa?”

Hoàng Phi thở dài, mông vừa đặt xuống ghế chưa kịp nóng đã phải ngồi dậy bước ra ngoài, gõ cửa.

Cái tên Mai Duy Đại này cậu ta đã muốn cắt đứt tình bạn từ lâu mà đến nay vẫn không làm được.

Sau khi được “hoàng thượng”cho vào, Hoàng Phi mới mở cửa vào trong.

“Đã hài lòng chưa? Ông cố nội của con?” Hoàng Phi mỉa mai nhìn người đối diện.

Duy Đại liền nhếch môi gật đầu hài lòng, rót trà cho cậu ta: “Tốt lắm cháu trai.”

Hoàng Phi nín họng ngay lập tức, chuyển đề tài: “Tối nay đi karaoke không? Lâu rồi chúng ta chưa đi.

Chắc mấy em xinh tươi kia nhớ chúng ta lắm.”

Hoàng Phi uống trà xong còn làm hành động lấy tay quệt nước miếng khi nghĩ đến mấy em chân dài vây dài vây quanh ôm ấp, vuốt ve.

“Cậu không nghĩ sẽ tìm cho mình một người thật lòng để yêu sao mà cứ suốt ngày đi hết cô này cặp hết cô khác như thế?”

“Thật lòng là gì?” Hoàng Phi giả vờ ngơ ngác: “Tôi chẳng biết.” Rồi anh ta nhún vai bất cần.

Hoàng Phi là một công tử ăn chơi có tiếng, nay cô này, mai cô khác thay bồ như thay áo là chuyện thường tình.

Tại sao một người năng động ăn chơi và một người trầm tĩnh chỉ biết đến công việc như họ lại quen biết nhau, đó là một dấu chấm hỏi lớn.

“Rồi cậu sẽ bị quả báo thôi.”

Hoàng Phi bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, mặt đỏ hơn mông khỉ có vẻ rất tức giận nhưng không làm gì được Duy Đại, bởi cậu ta biết thân biết phận mình đang là kẻ ở nhờ.

“Sao? Rồi có đi không? Rủ luôn cả cô thư ký bé nhỏ của cậu nữa.

Nhìn cô ấy xinh đẹp, giọng lại nhỏ nhẹ, ngọt ngào chắc là sẽ hát hay lắm.

Tôi rất muốn nghe thử.”

Duy Đại hừ lạnh: “Cậu tự đi mà rủ.”

“Được.

Vậy tôi sẽ đi rủ cô ấy, biết đâu tôi và cô ấy sẽ hợp nhau không chừng.” Hoàng Phi đứng dậy chuẩn bị đi kiếm Thiên Ngọc, ra đến cửa còn quay đầu lại nói: “Đến lúc đó, cậu đừng trách tôi nhé.”

“Cậu dám?” Duy Đại đứng phắt dậy, chính anh cũng không hiểu hành động “quá khích” này của mình là gì.

“Tại sao không dám? Cậu vốn dĩ đâu có thích người ta.” Hoàng Phi bĩu môi.

“Giờ giấc địa chỉ, gửi cho tôi.” Duy Đại trở về bàn làm việc, khi nói ra câu đó anh cố tình quay lưng để Hoàng Phi không nhìn thấy nét mặt khó chịu của mình.

Hoàng Phi cười há há như tên bệnh.

Cậu ta thừa biết cậu bạn của mình ngoài mặt lạnh như tảng băng nhưng bên trong thì ngược lại.

Cậu ta biết Duy Đại có ý gì đó với Thiên Ngọc, chỉ là giả vờ che giấu không muốn để ai biết mà thôi.

Nhưng nếu biết ý, chỉ cần đánh trúng vào tâm lí của anh thì chắc chắn cậu ta sẽ đạt được mục đích.

Dù biết là Hoàng Phi chỉ trêu ghẹo nhưng Duy Đại vẫn cảm thấy có chút bực bội, không hiểu là vì gì.

Hoàng Phi vừa đi đến phòng Nhân sự thì đụng phải Mỹ Á vừa bước ra.

Cô lùi ra sau, xoa xoa cái mũi đáng thương của mình vừa bị tên dở hơi mắt để dưới mông nào đó đụng trúng.

Cô nhìn cái tên tóc xanh biển, áo thun đỏ, quần jean “rách rưới” màu vàng và đeo thêm vài chiếc vòng màu xanh lá, trông anh ta chẳng khác gì con vẹt cả.

Mỹ Á cảm thấy thật ngứa mắt!

“Này con két đủ màu kia, đường rộng thế kia sao không đi cứ lủi lủi vào đây làm gì vậy?”

“Cô gọi ai là con két đủ màu? Cô có biết tôi là ai không đấy?”

“Ai thì cũng mặc xác anh! Không phận sự miễn vào!” Rồi Mỹ Á vào phòng nhấc điện thoại lên gọi cho bảo vệ.

Thế là Hoàng Phi “đường đường chính chính” bị bảo vệ lôi ra khỏi tập đoàn.

“Đúng là đồ bà chằn đanh đá.

Tôi trù cho cô không có ai yêu, rồi cô sẽ bị ế suốt đời.” Hoàng Phi rống cổ lên nói.

Vì giọng anh ta hơi lớn nên thu hút vài “ong bướm” ló đầu ra hóng chuyện.

Mỹ Á phủi tay, hếch mặt lên: “Dù trên đời này chỉ còn lại một mình anh là đàn ông, thì tôi cũng không thèm để mắt đến anh đâu.

Đồ con két loè loẹt!”

Ồ! Mọi người ai nấy đều há hốc mồm, bụm miệng cười làm cho Hoàng Phi vừa tức giận vừa xấu mặt chỉ muốn độn thổ cho xong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio