Mười lăm phút của tiết một cộng với bốn mươi lăm phút của tiết hai, tôi tổng cộng đã đứng đủ một tiếng đúng.
Cả hai chân tôi đều tê cứng, lâu lâu lén ngồi xuống một tí cho đỡ mỏi vậy mà lại bị cái tên nào đó nói bóng gió với cô: "Cô ơi, bạn Ngọc đâu rồi cô?"
Thế là tôi tiếp tục bị cô mắng cho một trận về tội không nghiêm túc chịu phạt.
Lúc bác bảo vệ đánh trống ra chơi, cả người tôi đều sướng rơn.
Cái bụng từ sáng giờ trống rỗng đang kêu gào tôi nạp năng lượng nhưng hai chân cứ như bị hóa đá, không chịu bước theo ý chủ.
Vừa lúc cô Văn bước ra, chỉ cây thước vào tôi, ánh mắt gườm gườm trông cực kì đáng sợ:
“Còn lần sau nữa là chết với tôi!”
Rùng mình một cái, tôi ngồi xuống xoa xoa hai chân cho đỡ tê.
Mấy đứa trong lớp như ong vỡ tổ ồ ạt chạy ra, chúng không những không hỏi thăm tôi mà ngược lại thi nhau chọc ngoáy: “Đứng chơi cả tiết vui không Ngọc?” Đứa vỗ vai tôi.
“Sướng nha! Hai tiết không cần phải học.
Ha ha!” Đứa sờ mặt tôi.
“Lần sau cứ thế mà phát huy nhé Ngọc! Há há!” Đứa xoa đầu tôi.
Đúng là cái đồ không có lương tâm! Tụi bây đi chết hết đi!
Chẳng thèm quan tâm đến bọn dở hơi đó, tôi đứng dậy bước vào lớp.
“Ui cha! Đứa nào đi không nhìn đường vậy? Bộ mắt để dưới mông à?”
Tôi đâm sầm phải một người đang từ trong đi ra, thiệt tình thì đứa nào mà có bộ ngực cứng như thép thế? Làm tôi cứ ngỡ mình bị đập đầu vào tường không chứ!
Tôi vừa xoa xoa cái trán thân yêu của mình vừa lầm bầm nguyền rủa cái tên mắt để dưới mông ấy, đau chết đi được!
“Ờ, mắt tôi để dưới mông còn mắt cậu để dưới đất à?”
Là cái tên đáng ghét họ Mai tên Khốn Kiếp đây mà!
Hắn ngạo nghễ đứng trước mặt tôi, hai tay đút vào túi quần, mặt hất lên tận mây xanh trông khá là đáng ghét.
Đáng ghét nhất chính là...!khụ, tôi chỉ đứng tới ngực hắn!
Đúng là oan gia xui xẻo!
Tôi một tay chống hông, một tay chỉ vào mặt hắn, đanh giọng: “Này Mai Khốn Kiếp! Hôm nay tôi đã đủ xui xẻo lắm rồi, tốt nhất đừng chọc điên tôi.
Hậu quả sẽ khó lường đó!”
Tên Mai khốn kiếp đó từ trên cao nhìn xuống, hai chân mày nhếch lên, nói từng chữ: “Chắc - tôi - sợ!”
“Cậu...” Đúng là tức điên với hắn mà.
Nhưng rồi tôi vui vẻ mỉm cười, giơ ba ngón tay lên: “Tôi có ba từ muốn nói với cậu, có muốn nghe không?”
Cậu ta nghe vậy, nhếch môi châm biếm: “Cậu thích tôi hay cậu yêu tôi?”
Tôi lườm hắn, đúng là cái tên ảo tưởng quá đáng!
“Never!” Tôi trề môi lắc đầu rồi ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo cậu ta khom xuống một tí.
Bởi hắn cao quá mà, có muốn nhón cũng nhón không tới.
Hắn nghe theo, kề tai sát vào miệng tôi.
“Nghe cho kĩ nha!” Ai kia thích thú gật đầu.
Tôi chầm chậm nhả ra ba từ để não bộ đần độn của cậu ta có thể dễ dàng tiếp thu: “Đồ - đàn - bà!”
Quẳng lại cho hắn câu đó, tôi ngoáy mông bỏ đi, lúc đi ngang qua người tên đó còn cố ý va vào cánh tay hắn thật mạnh.
“Lam Thiên Ngọc! Tôi sẽ ghi nhớ câu nói này của cậu!”
Hắn ở phía sau gào lên, tôi có thể cảm nhận được ngọn lửa giận đang bùng cháy.
Tôi nhún vai, nhớ đi, nhớ cho kĩ vào.
Bà cũng sẽ nhớ kĩ chuyện bỉ ổi mà ngày hôm nay mày đã làm với bà! Thằng mặt khỉ!
***
Do xuống trễ nên căn-tin đông nghẹt người, bàn ghế cũng không còn cái nào trống, món bún bò mà tôi yêu thích cũng chẳng còn.
Hôm nay có lẽ tôi bước nhầm chân trái ra đường rồi nên mới xui như vậy! Ngày mai phải cẩn thận hơn mới được.
Mua tạm một cái bánh ngọt ăn cho đỡ đói, vừa cạp được vài ba miếng thì bị cái thằng trời ơi đất hỡi Mai Duy Nhất cướp mất.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, thật thẳng, thật dài, cả đôi vai cũng thật rộng.
Tôi bỗng chốc ngây người nhìn không chớp mắt.
Người ta nói "lưng dài lười biếng" quả không sai, không tự mua ăn mà lại đi cướp miếng ăn của người khác.
Trông hắn ăn nhồm nhoàm mà tôi tưởng hắn bị ba mẹ bỏ đói mấy ngày liền không đấy.
“Trả cho tôi!”
Tôi chạy theo giựt lại bịch bánh, kết quả là không còn miếng nào.
Miếng cuối cùng vừa chui tọt xuống cổ cái tên chết tiệt ấy.
“Cậu...”
Hự!
Tức mình, tôi đá một cái thật mạnh vào "tiểu sư đệ" của hắn.
“Á! Cái con nhỏ đáng chết!”
“Lêu lêu! Cho đáng đời cái quân ăn cướp!”
Tôi vừa chạy vừa quay lại trêu hắn.
Nhìn thấy cái tên ăn cướp ấy ôm hạ bộ mặt nhăn như khỉ ăn ớt mà tôi hả dạ vô cùng.
Chợt...
Huỵch!
“Á á á!”
Do chạy không nhìn đường nên tôi vấp phải một vật cản, nằm sải lai dưới đất.
Và lần này không chỉ Duy Nhất mà tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Hắn bị cười một, còn tôi bị cười tới mười.
Nhục không thể tả!
Ba tiết học còn lại trôi qua trong sự nhàm chán khi giáo viên trên bục giảng cứ nói luyên thuyên không ngớt, còn đám "gà con" bên dưới nằm gục lên gục xuống.
Suốt buổi tôi cứ cái ngáp ngắn ngáp dài liên tục thể hiện sự buồn chán lẫn buồn ngủ.
Duy Nhất ngồi bên, nhìn thấy tôi như vậy thì nhíu mày.
Hắn xé giấy vo tròn lại, canh lúc tôi ngáp liền nhét nó vào miệng tôi, kèm theo một câu bình luận: "Con gái con đứa, ngáp cũng không biết che miệng lại.
Bộ cậu đang há miệng chờ ruồi bay vào sao?"
Cái tên vô duyên! Cậu ta nói gì tôi cũng mặc.
Tôi đây không thèm cãi, đợi ra về rồi tôi sẽ cho hắn biết tay.
Lúc trưa về, tôi cố tình về sau Duy Nhất năm phút.
Đợi hắn rời khỏi trường rồi tôi mới lén lút theo sau, trên tay tôi là một cái túi ni lông đựng đầy lon rỗng.
Bước từng bước nhẹ theo hắn, nhìn thấy hắn quẹo vào một con đường vắng, một tay tôi thò vào túi lấy ra một cái lon, nhắm thật kĩ và đếm một, hai, ba rồi ném thật mạnh vào đầu tên đó.
Tôi búng tay.
Ngay chóc! Không phải nổ chứ tôi là thiên tài ném lon bách phát bách trúng đấy, he he!
Tôi vội nấp vào một con hẻm nhỏ sau khi ném xong.
Hé mắt nhìn ra, trông bộ dạng hắn vừa xoa đầu vừa dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm thủ phạm với gương mặt đen như đít nồi mà tôi thấy cuộc đời mình thật đẹp làm sao.
Sau vài phút không tìm được, cậu ta bước tiếp.
Tôi tiếp tục rón rén theo sau, lấy ra thêm một cái lon và một, hai, ba...
"Ấy chết!"
Tôi nhanh chân trốn vào một chậu cây to khi hắn bất thình lình quay lại.
Tôi nín thở, vuốt vuốt ngực vỗ về trái tim yếu ớt của mình.
Mai Khốn Kiếp nhìn một hồi không thấy ai lại tiếp tục bước.
Nhưng được vài ba bước thì hắn lại dừng lại nhìn tứ phía, làm cho tôi vừa định đặt chân đi theo cũng phải chùn bước nấp lại.
Cái tên họ Mai này, sao độ cảnh giác của hắn cao thế?
Thế là sợ cái đầu mình lại bị "tập kích" nên cứ một hai bước đều là hắn quay ra sau nhìn.
Làm cho tôi muốn ném tiếp cũng không được!
Khi sự kiên nhẫn đã đạt tới giới hạn, tôi lấy hết can đảm chơi một cú quyết định.
Cột chặt cái túi ni lông lại, tôi dùng hết sức ném một phát rồi chạy đi nấp.
Lần này tôi thấy hắn nổi giận thực sự, không giận sao được khi bị cả một đống lon bẩn phang vào đầu như thế!
“Là tên khốn nào ném ông? Mau vác mặt ra đây cho ông! Ông mà tìm được mày thì mày tới số rồi!”
Hắn gầm gừ, mặt đỏ bừng bừng, tức giận đá vào cái túi bị tôi ném văng ra xa.
Tôi bụm miệng cười, hí ha hí hửng chạy một mạch về nhà.
Ha ha vui quá! Cuối cùng cũng trả được thù rồi! Là lá la!
Do hôm nay tâm trạng hơi bị tốt nên cả buổi chiều hôm đó tôi cứ líu lo mãi không thôi.
Đến nỗi mẹ lo lắng đến sờ trán tôi rồi lắc đầu: "Nó đâu có nóng!"
Mẹ à, con đâu có bị bệnh đâu!
Tối tôi ôm điện thoại lên Facebook đăng một sì-ta-tút:
"Cuối cùng thì bà cũng trả được thù!” Kèm theo icon khoái chí cười ha hả.
Dòng trạng thái vừa đăng, mấy đứa bạn trời đánh lớp tôi liền nhảy vào bình luận:
Hạ Mai: Ai mà cả gan dám chọc giận Ngọc Chằn vậy? =))
Minh Sơn: Đứa nào xấu số bị Ngọc Sư Tử trả thù vậy? :))
Hoài Bảo: Ha ha! Rửa đê! :v
Cái gì? Dám gọi tôi là Ngọc Chằn với Ngọc Sư Tử hả?
Được rồi, hôm nay tâm trạng bà cực tốt nên sẽ không chấp nhất với tụi bây.
Trên thanh công cụ xuất hiện một hình người và dấu cộng, có một lời mời kết bạn.
“One One” vừa gửi cho bạn một lời mời kết bạn.
One One? Bánh gạo One One à?
Cái ava của hắn cũng sốc thật, chỉ có một dòng chữ nổi bật trên nền đen: Vì quá đẹp trai nên không có ava!
Tôi phì cười rồi chấp nhận vì thấy có bạn chung là mấy đứa lớp tôi.
Vừa chấp nhận xong thì cái nick One One đó vào bình luận cái status tôi vừa đăng.
One One: Vui quá nhỉ?
Tôi không nghĩ gì liền trả lời:
Lam Ngọc: Ừm, vui lắm! Ha ha!
One One: Lam Thiên Ngọc!!! Tôi cho cậu nói lại một lần nữa!
Cái cách gọi cả tên lẫn họ và cả cách nói chuyện này...!sao mà quen thế?
Đem sự nghi ngờ của mình nhấp vào trang cá nhân của One One.
Ngón tay tôi run run bấm vào phần album, trong lòng thầm cầu mong không phải cái tên họ Mai ấy.
Tôi lướt hết một lượt từ trên xuống dưới nhưng chỉ toàn là ảnh "liên minh huyền thoại", hoàn toàn không thấy ảnh chủ đâu.
Tôi đem tò mò đi hỏi mấy đứa trong lớp, cuối cùng nhận được một tin sét đánh như thế này: "À, nick đó là của Duy Nhất đấy! One One là Nhất Nhất, chậm tiêu thế!"
Ặc! Chết tôi rồi! Sao lại ngu thế không biết! Nếu sớm nghĩ ra One One là hắn ta thì tôi đã không ngu dại gì chấp nhận rồi.
Tôi nhanh chóng xóa dòng trạng thái vừa nãy, thoát luôn Facebook.
Xong rồi, niềm vui của tôi từ chiều giờ đã bay mất tiêu rồi, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vì không biết hắn ta sẽ lại làm gì mình khi biết tôi là người đã ném chùm lon ấy vào cái đầu óc đần độn của hắn đây.
Ôi trời ơi! Tự nhiên đăng status ấy làm gì để bây giờ chính nó đã tố cáo tôi là thủ phạm?
"Bạn thân ơi vui quá là vui
Bao ước mơ mình vẫn đi tìm
Chợt hôm nay bạn đã khiến cho ước mơ bỗng nhiên không còn là xa xôi..."
Tiếng nhạc chuông điện thoại làm tôi giật bắn mình, nhìn dãy số lạ nhấp nháy trên màn hình, tôi ấn nghe.
“Dạ Thiên Ngọc nghe ạ!”
“Lam Thiên Ngọc! Tôi sẽ cho cậu biết tay!”
Tiếng nghiến răng ken két ở bên kia như thể muốn nghiền nát cả tên tôi ra khiến tôi ớn lạnh.
Sao hắn ta biết số tôi hay vậy? Là tên khốn kiếp nào đã đưa số của bà cho hắn?
Tôi tắt máy rồi ném luôn cái điện thoại sang một bên, để chắc ăn tôi tắt nguồn luôn để tránh tình trạng bị khủng bố tinh thần lúc nửa đêm.