g rỡ.
Thiên Ngọc vừa vui vừa hãnh diện vì đã có những người bạn như vậy.“Thiên Ngọc, thấy mày có được hạnh phúc như vậy, tao thực sự rất mừng.”
Hà Mai nắm tay cô, chân thành nói.
“Tao phải nói cảm ơn mày mới đúng, vì nhờ mày cho tao những lời khuyên mà tao mới ngộ ra và có được hạnh phúc như bây giờ.”
Nếu không có Hà Mai bên cạnh thức tỉnh thì có lẽ Thiên Ngọc cô vẫn còn dấn thân vào ngục tối chưa thể dứt ra được.
***
Thời gian thấm thoát trôi qua, bụng Thiên Ngọc ngày càng lớn, mới đó mà đã sắp đến kì sinh nở của cô.
Trong lúc mang thai, Thiên Ngọc hành hạ Duy Đại đủ đường.
Ví dụ như nửa đêm cô đói, anh sẽ làm đồ ăn cho cô, còn nếu cô thèm thứ gì mà trong nhà không có, anh sẽ lái xe chạy đi mua, dù xa hay gần dù sớm hay muộn cũng sẽ kiếm về bằng được cho cô.
Với anh, vợ là quan trọng nhất.
“Ông xã, vất vả cho anh rồi.”
Thiên Ngọc ngồi trên giường cảm động nhìn anh thổi từng muỗng cháo đút cho mình.
Duy Đại lau chút cháo còn dính bên miệng cô, dịu dàng nói: “Anh không cảm thấy vất vả, chỉ cần em và con mạnh khoẻ thì dù có bắt anh hái sao trên trời anh cũng sẽ làm.”
Người ta nói phụ nữ mang thai thường hay nhạy cảm, anh vừa nói một câu thôi mà cô nàng đã cảm động đến rơi nước mắt không kìm lại được.
Duy Đại lại một phen dỗ dành.
Ăn no Thiên Ngọc không thể ngủ, cô nằm trên đùi Duy Đại, mông lung suy nghĩ về những chuyện đã qua rồi tự cười một mình.
Duy Đại thấy lạ nên cúi xuống, áp tay lên mặt cô hỏi: “Em cười gì thế?”
Thiên Ngọc kéo tay anh nghịch, ngượng ngùng trả lời: “Em đang nhớ lại lần nhắn tin với anh.”
“Lần nhắn tin với anh?”
“Phải, lần mà em hỏi anh nếu như anh đang quen một cô gái nhưng gia đình bắt anh phải sang nước ngoài định cư thì anh có đi hay không đó.”
Lần đó Duy Đại chỉ nhắn vỏn vẹn bốn chữ đã khiến Thiên Ngọc cảm động và quyết định sẽ chấp nhận cho cả hai một cơ hội nếu như không có sự trở về của đột ngột của Duy Nhất.
Duy Đại nhớ lần đó anh không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.
“Lý do là em.”
Chỉ một câu bốn chữ, đã bao gồm tất cả những gì quý trọng nhất đối với anh.
Tại sao anh cứ bắt buộc trong câu giả dụ ấy phải là cô, bởi vì nếu là người khác, thì câu trả lời cũng sẽ khác đi.
“Duy Đại, xin lỗi anh.”
Đột nhiên Thiên Ngọc nói xin lỗi, Duy Đại nhíu mày khó hiểu: “Hửm? Sao lại xin lỗi anh?”
Thiên Ngọc ngồi dậy, chỉnh lại tư thế ngồi trong lòng anh, cúi mặt: “Xin lỗi vì đã giấu anh chuyện em và Duy Nhất từng quen nhau.”
Duy Đại thở phào, anh còn tưởng chuyện gì to tát, hoá ra là chuyện này.
“Thật ra, chuyện này anh đã sớm biết rồi.”
Thiên Ngọc ngơ ngác: “Anh biết khi nào?”
Duy Đại không giấu cô nữa, nói hết cho cô nghe.
Thì ra anh và Hà Mai đã sớm âm mưu với nhau để lừa gạt cô.
Khi Hà Mai nhờ cô nói với Duy Đại chuyện hợp tác giữa hai bên, anh vốn đã đồng ý nhưng với một điều kiện là phải dụ cô đến nhà anh làm việc.
Thế là cô gái ngây thơ nào đó đã bị chồng và bạn thân của mình đưa vào tròng mà không hề biết.
Từ khi Duy Nhất về, Duy Đại thấy cô có những biểu hiện rất lạ khi đối diện với em trai mình nên anh đã hỏi Hà Mai, Hà Mai cũng thành thật kể cho anh nghe.
“Hừm, anh thật xấu!” Thiên Ngọc chu môi phản ánh.
Ngoài mặt thể hiện sự bất mãn nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vì anh đã quá mức quan tâm đến mình.
“Anh chỉ vì lo cho em thôi, bà xã.”
Thiên Ngọc ở trong lòng anh mỉm cười hạnh phúc, hai tiếng “bà xã” nghe thật ngọt ngào biết mấy.
Cô hôn nhẹ lên môi anh, trìu mến hỏi: “Duy Đại, anh có biết trên đời này thứ đáng giá nhất là gì không?”
Duy Đại ôm cô, ra vẻ suy nghĩ một chút rồi hôn chụt vào mặt cô, tinh nghịch trả lời: “Đó chính là ‘viên ngọc của trời’ đang nằm trong tay anh nè.”
Thiên Ngọc cười khúc khích, nhéo mũi anh: “Không phải, đáng giá nhất...!chính là lời hứa của anh đấy.”
Năm cô bảy tuổi, cậu bé ngốc nghếch nào đó thề rằng sau này sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Và bây giờ, anh đã thực hiện được lời hứa của mình.
Năm cô mười bảy tuổi, Duy Nhất cũng từng hứa đem lại hạnh phúc cho cô.
Kết quả thứ mà cậu mang lại, chỉ toàn là đau khổ.
Vậy mới nói, đó chính là sự khác nhau giữa Duy Đại và Duy Nhất.
Một người nói được nhưng làm không được.
Một người dù chỉ là lời nói vu vơ khi còn là một đứa trẻ, ấy vậy mà lại mang chấp niệm đến khi lớn.
Có thể nói thanh xuân của Thiên Ngọc là Mai Duy Nhất, còn cuộc đời của cô chính là Mai Duy Đại anh.
Để ở bên nhau ngoài chữ “duyên” còn phải nói đến chữ “nợ”, cô và Duy Nhất có duyên gặp gỡ nhưng không có nợ ở bên nhau.
Còn với Duy Đại, cái duyên của cô là năm bảy tuổi và năm hai mươi ba tuổi, còn cái nợ chính là hiện giờ cô đã cùng người đàn ông này kết thành vợ chồng và cùng nhau chuẩn bị đón cục cưng đầu lòng, viên mãn hạnh phúc!
———————-Hoàn Chính Văn—————