~h" sáng~
- TRẦN ĐẠI NGỌCCCCC! CÓ ĐỊNH DẬY ĐI HỌC KO!-Tiếng thét vang trời đã khiến kẻ nào đó lồm cồm bò dậy trong cơn ngái ngủ.
- Con dậy r ạạạạ!- đáp lại tiếng gọi là trả lời đầy bực dọc.
Chả là nó đang mơ đc gặp Idol vậy mà chưa kịp nắm tay đã phải dậy. Nó chán nản rời khỏi giường và đi thẳng vào phòng tắm. Chiếc gương treo trên tường phản chiếu lại hình ảnh cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài. Đôi mắt màu xanh yên bình của lá nhưng nào ai biết ẩn chứa trong đôi mắt ấy lại là quá khứ kinh hoàng.
Nó khó chịu tránh xa cái gương, đeo kính áp tròng đổi màu mắt bởi nó ko muốn nhìn thấy đôi mắt này lần nào nữa. Ko bao giờ!
~Trường học~
Ngọc đã đến trường, bầu ko khí vô cùng nhộn nhịp. Nó tươi cười, vui đùa cùng các bạn nhưng trong lòng thầm nghĩ:"Phiền phức!"
Từ xa cô gái hớt hải chạy về phía nó gọi lớn.
-Ngọc!
-Chào m! Nhớ m quá Linh ạ!- Nó vui vẻ nói.
-T cũng thế!
Bộ mặt ủ ban sáng của nó h đã đc thay thế bởi nụ cười rạng rỡ. Nó ôm chầm lấy Hoàng Trúc Linh- cô bạn thân của nó. Linh thấp hơn nó gần nửa cái đầu. Cô có nước da trắng hồng, mái tóc đen mượt mà, khuôn mặt thì miễn chê. Linh là con lai Anh-Việt. Nhờ gia thế giàu có và khuôn mặt mang vẻ đẹp của dân tộc khác nhau mà cô đã trở thành tâm điểm của sự chú ý trong trường và cả trên mạng xã hội.
đứa nắm tay nhau tíu tít kể đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
-Ngọc nè, m biết tin j chưa?
-Chưa.
-Haizzz...M thật là...-Linh thở dài ngao ngán nhìn con bạn thân sở hữu khả năng nắm bắt thông tin siêu chậm.
-Haha xin lỗi, bộ có chuyện j hot hả?- Nó cười tỏ vẻ hối lỗi.
-Ừ,trường mình thành trường tư r đó!
- Thế à?-Nó gật gù.
-Ừ, trường mình còn có hiệu trưởng mới nữa cơ!
-Thế hả?- Nó tiếp tục bước đi.
-Ừ, trường mình còn có hot boy đẹp trai, học giỏi, giàu có chuyển về nữa đó!
-Vậy à?- Nó vẫn ko thể hiện chút ngạc nhiên nào trên khuôn mặt.
-Cái con này! Nói chuyện với m thật là tụt hết cả cảm xúc!- Linh cáu. Cô biết dù Ngọc đã cố tỏ ra cực kì hoà đồng nhưng đối với những ng thân quen thì cái phong cách thờ ơ của nó luôn đc bộc lộ rõ ràng.
~Lễ khai giảng~
-Ngọc ơi! Tưởng đổi chủ thì cái lễ khai giảng sẽ khác đi chứ, sao năm nào cx nhàm chán thế này!-Linh than vãn.
Nhưng đáp trả lại câu nói của cô lại là câu nói lạnh lùng với sự chán nản còn hơn thế nữa.
-Trật tự cho t ngủ!
-...-Linh thầm nghĩ "Ra nó còn chán hơn cả mình..."
Nhưng cái sự nhàm chán của cô gái nhanh chóng bị chấm dứt khi tiếng hô hào của học sinh toàn trường vang lên. Ngọc bực dọc lầm bầm trong miệng vài câu chửi dành cho những kẻ vừa ngang nhiên phá bĩnh giấc ngủ của mình mà ko lời xin lỗi. Nó gục đầu xuống ngủ tiếp.
Cũng như nó, Linh vốn ko quan tâm cho đến khi cô ngước mắt nhìn lên sân khấu. Trước mắt cô là chàng trai đẹp ko tì vết: mũi cao, làn da trắng tinh, mái tóc vàng óng,đôi mắt màu xanh dương và thân hình chuẩn đang nở nụ cười với sức sát thương cực cao.
- ÔI MẸ ƠI! BẠCH MÃ HOÀNG TỬ LÀ CÓ THẬT Ư!?- Cô sửng sốt.
Đó chính là Bạch Thiên Minh t- hiệu trưởng mới kiêm tổng giám đốc công ty đứng số thế giới. Anh vui vẻ mỉm cười vs cả trường nhưng dường như ánh mắt đang hướng về phía cô "Anh ta đang nhìn mình!?" Ý nghĩ lướt qua, cô bỗng trở nên cảnh giác, đôi mắt khó chị nhìn anh với cả đống dấu "?". " Người đàn ông này là ai? Trông anh ta khá quen thuộc..."Cô nghĩ ngợi lúc rồi thoáng rùng mình:"Ch...Chết...Chết rồi...Là...Là anh ta"
Ngọc dù đang gục đầu xuống nhưng vì đã tỉnh dậy lần nên nó vẫn ý thức đc mọi chuyện xung quanh. Bị tiếng hét ban nãy của nhỏ bạn thân làm phiền, nó tức tối vùng dậy coi mặt mũi thằng cha đang đứng trên sân khấu như thế nào mà có thể khiến Linh kích động như vậy. Cũng như Linh, nó nhìn lên sân khấu và trước mắt nó là...KẺ THÙ! À không không! Bị cô gắn mác kẻ thù là tên bên cạnh mới đúng.
Hắn là Bạch Thiên Phong t, em trai Bạch Thiên Minh. Hắn là hot boy nổi tiếng với ngoại hình và thành tích học tập xuất sắc. Mái tóc đen kết hợp với đôi mắt màu xanh lạnh lùng khiến nhiều người nhìn vào phải kiêng nể. Khác hẳn với anh trai, hắn ko cười, đôi mắt như đang tìm kiếm người nào đó và chợt ánh mắt ấy dừng lại ở nó. Hắn tặng nó nụ cười, còn nó thì lạnh sống lưng khi vinh dự đc nhận lấy cái đặc ân mà ko phải ai cx có. "Hắn...Ác quỷ!"