Thủy triều lên xuống mấy lần, thời gian đã trôi qua khoảng nửa ngày, hoặc cũng có lẽ là một ngày.
Gió thổi trên mặt biển rất nhẹ nhàng, so với những cơn gió mùa đông thì động vật đều thích gió đầu hè hơn.
Đương nhiên, Otis vô cảm với những chuyện này. Nếu có thể lựa chọn thì chắc hắn sẽ chọn vĩnh viễn dừng lại ở mùa đông.
Trong trí nhớ của hắn, mỗi lần những cơn gió nhẹ nhàng như thế này bắt đầu thổi thì cũng có nghĩa là việc săn mồi cũng sẽ khó hơn.
Nhưng đối với hắn mà nói thì hắn vẫn có tay nghề rất điêu luyện.
Otis liếm móng vuốt, cái tay còn lại thì khoác trên lưng gấu Bắc Cực nhỏ, đối phương đang vùi mặt vào trong lồng ngực của hắn ngủ say.
Đây là điểm kì lạ nhất của con gấu nhỏ này, dù là vào mùa đông hay mùa hè thì nó đều thích ấm áp.
Thật kì lạ.
Đối với Otis mà nói thì nhiệt độ trước mắt hơi nóng, đặc biệt là chỗ ngực bụng, giống như là đang ôm một cục làm ấm vậy.
Nhưng dường như Otis không hề để ý đến nhiệt độ này, vẫn ôm gấu nhỏ ngủ say, hưởng thụ khoảng thời gian nghỉ ngơi sau khi đi một quãng đường dài này.
Khoảng nửa tiếng sau, Kiều Thất Tịch tỉnh lại lần thứ hai. Cậu mở to cặp mắt to tròn vẫn còn buồn ngủ ra, ngáp một cái thật to rồi lại bò dậy ưỡn cái eo mệt mỏi.
Cậu đạp đạp cái chân sau, cảm giác cơ bắp mỏi nhừ trên thân đã khôi phục lại, lông trên người cũng xù lên.
Kiều Thất Tịch cảm thấy chắc là trên lớp lông xù trắng như tuyết của mình còn có mùi vị của nắng.
Để xác nhận chuyện này, Kiều Thất Tịch tràn đầy tinh thần khoa học cọ lên Otis ở bên cạnh, vùi mặt vào trong lông của đối phương hít thật mạnh, quả nhiên là có mùi của nắng.
Còn có mùi hương đặc biệt của riêng Otis, mùi hương này thể hiện cảm giác an toàn, thoải mái, ỷ lại trong lòng Kiều Thất Tịch nên đối với cậu mà nói thì rất dễ ngửi.
Otis cũng đứng dậy vươn người. Bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây, quá lâu không ăn gì sẽ ảnh hưởng đến trạng thái đi về phương Nam nên không nên kéo dài trì hoãn quá lâu, đặc biệt là khi còn dẫn theo gấu nhỏ.
Nhìn thấy Otis đi về phía biển, Kiều Thất Tịch bèn lập tức đội Tiểu Hoàng của mình lên, đồng thời cũng hơi tiếc vì lông vừa mới phơi khô trên người mình lại sắp bị ướt rồi.
Gấu Bắc Cực nhỏ với đôi mắt còn buồn ngủ đi xuống biển rồi thì lập tức vực lại tinh thần, chăm chú đi theo bóng dáng của Otis.
Để rút ngắn khoảng cách giữa đảo với đảo, đôi khi bọn họ sẽ bơi qua một vài tảng đá ngầm. Nước ở dưới đó mọc đầy rong biển, từ bên trên nhìn xuống cảm thấy rất đáng sợ kì lạ.
Từng sợi từng sợi đen đen, tất cả động vật biển đều có nguy cơ bị rong biển quấn lây nên phải vô cùng cẩn thận.
Đương nhiên Otis sẽ không để cho rong biển quấn lấy gấu nhỏ. Hắn sẽ dùng thân hình khổng lồ của mình đi trước mở đường hoặc lách qua một số chỗ khá nguy hiểm dù nếu đi qua có thể giảm bớt được khoảng cách.
Mọi người đều biết trong biển có một vài mạch nước ngầm và xoáy nước. Nếu không cẩn thận đến gần mấy cái bẫy này thì đừng nói là gấu Bắc Cực mà ngay cả cá voi cũng có thể sẽ gặp nạn.
Bình thường thì trong lộ trình của gấu Bắc Cực sẽ không có những nơi nguy hiểm như vậy, đồng thời cũng sẽ tránh đi nơi có cá mập ẩn hiện.
Đúng vậy, còn phải chọn thời điểm nữa.
Nếu ngửi thấy được gió mạnh sắp đến thì sẽ không tùy tiện xuống biển.
Nhưng vào mùa này thì trên mặt biển Bắc Dăng Dương cũng tương đối gió yên biển lặng.
Vẫn có thể xem là một thời điểm tốt để xuất hành.
Cho nên nói làm một con gấu Bắc Cực rất khó, làm một con gấu Bắc Cực dẫn theo gấu con còn khó hơn.
Kiều Thất Tịch bơi một hơi mấy chục km bày tỏ làm gấu con cũng không dễ chút nào. Đã vượt qua quá km đoạn lộ trình thứ hai rồi mà vẫn chưa đến được bờ, cậu mệt lắm rồi.
Lại kiên trì thêm một đoạn đường, gấu Bắc Cực nhỏ không nhịn được mà phát ra tiếng kêu “grao grao”, thu hút sự chú ý của con gấu Bắc Cực khổng lồ ở trước mặt.
Otis trước đó không để ý đến Kiều Thất Tịch nghe thấy tiếng thì lập tức bơi trở lại. Chỉ thấy hắn lặn xuống dưới bụng Kiều Thất Tịch, nâng gấu nhỏ nổi lên mặt nước.
Được lực đẩy của nước giúp đỡ, Kiều Thất Tịch mượn một phần lực của Otis tiếp tục bơi về phía trước. Khác biệt so với lúc trước là lần này cậu có thể lười biếng vẩy nước, cách vài nước lại nghỉ ngơi một chút.
Như vậy thì không quá tốn sức nữa.
So sánh với hòn đảo nghỉ ngơi đầu tiên, hòn đảo thứ hai quả thật có khoảng cách xa hơn một chút, nhưng trên hòn đảo này lại có thực vật phát triển, bên bờ biển cũng có bãi đá ngầm, là một hòn đảo khá to lớn.
Thấy hòn đảo có bãi đá ngầm, Kiều Thất Tịch vui không chịu nổi, từ đằng xa đã bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa ăn gì đây, tuy ăn không no nhưng ăn cho đỡ thèm một chút cũng được.
Trên đảo quả thật không có động vật có vú có kích cỡ to lớn để cho bọn họ đi săn, chỉ có mấy con chim biển hay gặp là có thể lấp bụng đỡ nếu như bọn họ không chê.
Nhưng chim biển được gấu Bắc Cực cho là đồ ăn kém nhất, Otis sẽ không hạ mình để đi bắt chim biển, có lẽ hắn thà nhịn đói đi đến nơi luôn.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn là một con gấu đực độc thân tự do nữa rồi, dù trong lòng không muốn nhưng vẫn phải bắt một con chim biển trên đảo, ngậm đến cho gấu Bắc Cực nhỏ đang móc hàu bên bờ biển.
Kiều Thất Tịch nhìn thấy con chim thì chẹp miệng một cái, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi. Hay là anh tự ăn cái thứ xấu xí này đi…
Otis thông minh hiểu ý của Kiều Thất Tịch, không ăn thì hắn bèn thả con chim biển đi vì hắn cũng không muốn ăn.
Ăn chim biển còn phải nhổ lông, nếu không sẽ bị mắc trong họng.
Trông con chim to như vậy nhưng sau khi nhổ lông xong thì chỉ còn lại bộ xương, thật ra chẳng được bao nhiêu thịt.
Otis không thích ăn.
Thì ra chim biển vẫn chưa bị cắn chết, Kiều Thất Tịch không thể không bái phục kĩ năng của Otis. Ừm, Otis trông thô lỗ nhưng lại có thể dùng từ cẩn thận chững chạc để miêu tả.
Không phải hắn không muốn sống kĩ càng mà đôi khi chỉ lười mà thôi.
Không khỏi làm cho người ta tò mò, rốt cuộc là con do con gấu cái hung dữ nào nuôi dưỡng mà lại có cá tính như thế.
Là con một à?
Kiều Thất Tịch căn cứ vào đủ loại dấu hiệu rồi phỏng đoán, chắc Otis không phải là con một, ít nhất là có anh chị em cùng lớn lên ở bên cạnh.
Chỉ có như vậy Otis mới biết được là gấu nhỏ cần được chăm sóc, vì hắn đã từng nhìn thấy.
Vậy thì anh chị em và mẹ của Otis có còn sinh sống ở khu vực này không? Hay là đã tản ra đến nơi nào rồi?
Kiều Thất Tịch đột nhiên vô cùng tò mò về vấn đề này, không thể đạt được đáp án chính xác thật sự là quá đáng tiếc.
Cũng giống như cậu không thể nói được Otis rằng trước kia mình là sinh viên giỏi được học bổng đó, giỏi không?
Loại thức ăn như sò biển và hàu tuy không thể mang lại cảm giác nó bụng nhưng quả thật có thể bổ sung dinh dưỡng, khiến cho thể năng đã tiêu hao hết khôi phục lại nhanh hơn.
Vào lúc Kiều Thất Tịch đang tập trung ăn đồ tráng miệng thì Otis không muốn phí sức chỉ ăn một ít rong biển lấp bụng, hắn thậm chí không muốn đi tìm rong biển nào ngon một chút mà chỉ ăn từng mảng từng mảng lớn loại dễ hái.
Hắn liếc thấy mấy lùm tảo Nori để cuộn cơm, vẫn nhớ Kiều Thất Tịch thích ăn cái này nên khi quay lại có ngậm một bó.
Nhận tảo Nori, Kiều Thất Tịch vui vẻ đút cho đối phương hai đống sò điệp, hình như Otis cũng khá thích món này. Sò biển quả nhiên là loại hải sản duy nhất mà Otis ăn được.
Chủ yếu là vì sò điệp ở đây rất to, vị cũng không tồi, ngon ngọt nhiều nước nên có thể bổ sung lượng nước.
Otis ăn xong thì liếm liếm miệng, vẻ mặt híp mắt không quá thỏa mãn nhưng cũng có thể xem là hưởng thụ.
Nhưng hắn chỉ nếm thử, đợi Kiều Thất Tịch đút tiếp thì hắn không ăn nữa, chỉ thân mật cọ cọ đầu Kiều Thất Tịch, Kiều Thất Tịch bèn tự ăn.
hôm nay Otis và Alexander trôi đến đâu rồi
Trong ảnh mà máy bay chụp về, gấu Bắc Cực to lớn lười biếng nằm nhoài trên bãi đá ngầm ngủ say, còn gấu Bắc Cực nhỏ thì ở trong nước, không biết là đang làm gì.
: Ha ha ha ha ha, nó đang đào vỏ sò à?
: Bức ảnh này trông giống hệt một viên chè trôi nước lớn đang kẹt trong khe đá.
: Đúng vậy, Alexander đang mò sò ăn, nó rất rành chuyện này, vừa nhìn đã biết là từng làm, còn muốn đút cho Otis, tình cảm thật làm cho người khác hâm mộ.
: Tại sao Otis ngủ vậy nhỉ?
: Có lẽ là để bổ sung thể lực, thi thoảng nó phải cõng Alexander bơi, vất vả vô cùng.
: Đáng yêu quá, hai cục cưng nhỏ vừa đáng thương vừa may mắn.
: May mà có bạn bên cạnh, dù có vất vả cũng có thể nhìn ra sự hài lòng, cố lên nhé.
: Không biết lần này Otis chọn sống qua mùa hè ở bờ biển nào, chắc sẽ không quá xa đâu nhỉ?
Kiều Thất Tịch cũng nghĩ như vậy, chắc là không quá xa đâu nhỉ?
Trải qua hai lần marathon ngoài khơi, cậu sợ lắm rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì e là tứ chi mập mạp của cậu sẽ rèn luyện ra cơ bắp mất.
Tưởng tượng ra một con gấu Bắc Cực có tám múi cơ bắp, Kiều Thất Tịch nhanh chóng lắc lắc đầu, chuyện này không phù hợp thẩm mỹ của cậu lắm.
Otis nuông chiều mặc kệ gấu nhỏ ở dưới khe đá nửa ngày rồi đi xuống ngậm gáy gấu nhỏ tha lên trên bờ biển.
Bọn chúng phải đến nơi xa bờ biển một chút rồi mới ngủ.
Khi nãy ở trên bãi đá ngầm chỉ là ngủ gật thôi.
Otis chọn một vị trí cao ráo mát mẻ, có thể nhìn hoàn cảnh xung quanh rất tốt.
Chịu đựng ngủ dưới ánh mặt trời chói chang là chuyện bình thường như cơm bữa, Kiều Thất Tịch đã quên mất cảm giác đêm tối là như thế nào.
Thậm chí còn cảm thấy tất cả mọi chuyện trong quá khứ thật xa xăm.
Bao gồm cả cuộc sống ở trong trạm cứu trợ cũng giống như là một giấc mơ vậy.
Như thể vừa mới bắt đầu cậu đã sống ở biển khơi vô tận và trên mặt băng vậy.
Điều này nghĩa là Kiều Thất Tịch không hề ghét cuộc sống mới hiện tại của mình, thậm chí còn khá thích nữa.
Trong giấc mơ, cậu và Otis đã đến được vùng đất thích hợp để sống qua mùa hè. Nhiệt độ ở đó khoảng chừng - độ, nhiệt độ cao nhất sẽ đạt đến độ, là một mùa hè tàn khốc.
Gấu Bắc Cực xung quanh đều đang kêu nóng, đôi khi phải nhảy vào trong nước biển cho mát.
Kiều Thất Tịch: … Thật sự nóng như vậy à?
độ à, cậu thấy vẫn cần phải mặc áo bông.
Không đúng, cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vào mùa hè cậu vẫn dựa vào một chỗ ngủ chung một chỗ với Otis.
Vậy Otis có nóng không?
Thế là cậu tò mò đi hỏi Otis, Otis bèn trả lời cậu là nóng lắm.
độ đối với gấu Bắc Cực là vô cùng nóng.
Kiều Thất Tịch lại hỏi: Thế tại sao anh vẫn muốn dựa vào em ngủ?
Otis nghĩ một lát, mở to đôi mắt sâu to tròn nhìn cậu…
Khi Kiều Thất Tịch sắp có được đáp án rồi thì một đàn chim biển làm cậu tỉnh dậy…
Giấc mộng hoang đường của gấu nhỏ đã đi xa, bên cạnh không còn con gấu Bắc Cực biết nói chuyện nữa, chỉ có Otis sống theo bản năng trong hiện thực.
Không, Kiều Thất Tịch cảm thấy Otis không quá nghe theo bản năng, chí ít là trong chuyện nuôi dưỡng mình này đối phương đã thể hiện ra tính cách rất đặc biệt.
Tuy chưa từng tiếp xúc cự li gần với con gấu Bắc Cực nào khác nhưng Kiều Thất Tịch khẳng định vô cùng chắc chắn là Otis không giống chúng.
Cậu thân thiết ôm cổ Otis và nghĩ đến giấc mơ khi nãy, Otis sẽ nóng à?
Trong giấc mơ hắn đã nói có.
Vậy tại sao vẫn muốn ôm nhau ngủ nhỉ?
Otis ở trong mơ không trả lời bởi vì cậu tỉnh dậy mất rồi. Kiều Thất Tịch quyết định lần sau mơ sẽ tiếp tục quấn lấy Otis hỏi rõ vấn đề này.
Qua một ngày, hai con gấu Bắc Cực ngủ một giấc thật sâu, thật đã trên hòn đảo.
Sau đó chúng lại tiếp tục bước tiếp con đường đi về phương Nam.
Lúc vừa mới được thả ra, bọn họ được đưa đến hòn đảo gần bờ biển Đông Greenland. Khi băng tuyết bắt đầu tan bọn họ lại bắt đầu đi về hướng Bắc một đoạn, đi về phía tầng băng cuối cùng.
Lúc đó mặt đất toàn là băng, gấu Bắc Cực đi về mà không cần phải bơi lội.
Bây giờ băng tan rồi, bọn họ muốn quay về bờ biển mùa hè có nhiều đồ ăn ở Greenland thì chỉ có thể bơi mà thôi.
May mà ở giữa có đảo để ghé lại, nhóm gấu Bắc Cực vất vả nỗ lực một khoảng thời gian là quay về được bên bờ.
Otis và Kiều Thất Tịch cũng vậy, bơi rồi lại dừng, tuy vô cùng vất vả nhưng cũng nhìn thấy được ánh sáng thắng lợi.
Cuối cùng đường bờ biển kéo dài liên tục xuất hiện ở trong tầm nhìn cũng làm cho người ta tìm thấy được một chút cảm giác an toàn, đồng thời cũng tăng thêm một phần động lực.
Cuối cùng cũng tới rồi à?!
Kiều Thất Tịch thầm nghĩ nếu lại không đến được đích đến thì chắc một thân mỡ của anh đây đành giao phó cho biển.
Otis vẫn bình tĩnh trước sau như một, cảm xúc không vì chuyện sắp đến nơi mà thay đổi gì, càng không vì sắp đến mà lén lười biếng không cõng gấu nhỏ.
Hắn vẫn chăm sóc Kiều Thất Tịch như trước, thậm chí còn cẩn thận hơn, xác định từ đây cập bờ không có nguy hiểm gì rồi mới bơi qua.
Giây phút vừa lên bờ, Kiều Thất Tịch lê thân thể mập mạp thở hổn hển nằm nhoài ra đất, lòng nghĩ: Đúng, ông đây muốn ngủ ba ngày ba đêm đấy!
Ai cũng đừng gọi tôi dậy.
Trừ ăn cơm ra.