Không biết Otis còn ăn bao lâu nữa, gấu nhỏ vốn cho sau khi lên bờ mình sẽ đói bụng, kết quả lại ăn quá no ngồi bên cạnh cá voi liếm láp móng vuốt và miệng, nghiêm túc vệ sinh cá nhân cơ thể mình.
Đây chính là bí quyết giữ lông luôn trắng của cậu.
Nghĩ đến đây, Kiều Thất Tịch nhấc cái mông khỏi mặt đất, tìm một hòn đá vuông vức không có bùn đất khác rồi mới ngồi xuống.
Kết cấu bùn đất trên bờ biển dường như là hỗn hợp giữa bụi núi lửa và cát, có màu nâu xám.
Trên người mấy con gấu Bắc Cực khác bụi bẩn chỗ đậm chỗ nhạt là do dính từ trên mặt đất.
Chúng không ảnh hưởng gì đến cơ thể, chỉ là trông không được thẩm mỹ cho lắm.
Kiều Thất Tịch rất điệu, không cho phép mình cũng biến thành một con gấu Bắc Cực đầy bùn đất.
Mà hậu quả việc cậu cẩn thận giữ gìn sạch sẽ là biến thành con gấu trắng trẻo đẹp trai nhất bờ biển này.
Trong ảnh chụp máy bay không người lái chụp về, mấy con gấu Bắc Cực khác đầy bụi đất, chỉ có hai con Kiều Thất Tịch và Otis sau khi lên bờ vừa trắng vừa béo hết sức đáng chú ý.
Mọi người bắt đầu cược xem qua bao nhiêu ngày nữa thì hai bọn chúng sẽ trở nên lôi thôi như những con gấu Bắc Cực khác.
Nếu Kiều Thất Tịch biết được vụ cá cược này, hẳn cậu sẽ than nhẹ một tiếng: Các người vẫn còn chưa hiểu rõ tôi lắm.
Dù có bao nhiêu ngày trôi qua đi chăng nữa cậu cũng không cho phép mình biến thành con gấu xám mập mạp.
Tương tự, cậu cũng không cho phép Otis – kẻ đang ở chung với cậu trở nên như thế.
Sau khi quan sát, cậu thấy Otis vẫn thích sạch sẽ hơn nhiều con gấu Bắc Cực khác, mỗi lần ăn xong hắn sẽ cẩn thận xử lý lông trên người để tránh lưu lại mùi khó ngửi.
Cộng thêm Otis thích xuống biển bơi lội, sau khi được nước biển gột rửa thì lông trên người luôn luôn rất sạch sẽ.
Sau khi lên bờ được mặt trời sấy khô, lông xù xù tràn ngập mùi nắng, không hề có chút mùi khó ngửi như mùi trên thân dã thú.
Mà có một vài con gấu Bắc Cực lông trên người đã dính lại, xem ra là cũng đã lâu rồi không tắm rửa, cách thật xa đã có thể ngửi được mùi trên người đối phương.
Có lẽ đây là khác biệt giữa gấu với gấu.
Gặp được miếng ăn to như thế không dễ, Otis ăn thật nhiều, mãi đến khi không ăn nổi nữa mới ngừng ăn, ngậm thùng nhỏ của Kiều Thất Tịch, mang theo mấy miếng thịt rồi đi khỏi bờ biển với cậu.
Họ tiến xa vào trong bãi cỏ sâu hơn để nghỉ ngơi.
Đó không có nghĩa rằng bọn họ từ bỏ miếng ăn ở bên bờ bên kia, mà ngược lại, bọn họ sẽ ở lại gần đó thêm một khoảng thời gian.
Đầu hạ cỏ nhỏ xanh rì, loáng thoáng nở vài nụ hoa màu tím.
Gấu nhỏ ăn no nê bước đi uể oải, khi thì cúi đầu ngửi ngửi nụ hoa vừa mới chớm nở, khi thì bị một vài con côn trùng nhỏ hấp dẫn, lộ ra vẻ ngây thơ vô lo vô nghĩ.
Gấu Bắc Cực lớn che chở cho cậu vững vàng đi trước dẫn đường, mà cảnh tượng tương tự cũng diễn ra với một con gấu cái và gấu nhỏ ở trên bờ.
Đại đa số gấu cái đều mang thai - con, cuộc sống của bọn chúng khổ sở hơn nhiều so với gấu Bắc Cực đực độc thân, phải không ngừng tìm kiếm thức ăn.
Một con gấu mẹ may mắn dẫn theo hai đứa con của mình kiếm ăn ở trên bờ cũng gặp cá voi mắc cạn, chuyện này đối với bọn chúng mà nói thì quả thật là niềm vui bất ngờ.
Dù có thể sẽ bị gấu Bắc Cực khác tấn công nhưng con gấu mẹ này vẫn bất chấp nguy hiểm tính mạng dẫn hai con mình qua rồi xé đồ ăn.
Dưới tình huống có nhiều đồ ăn, gấu Bắc Cực đực sẽ làm như không thấy gấu Bắc Cực nhỏ, điều này giúp cho gấu Bắc Cực nhỏ trốn được một kiếp.
Hai anh em đi theo mẹ, ăn thịt thối mẹ xé xuống, rốt cuộc cũng ăn được một bữa no nê hiếm có.
Bọn chúng cũng khác với loại cơm đến há miệng như Kiều Thất Tịch, khi thấy đồ ăn cũng không cần mẹ giục mà sẽ tự giác có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, mãi đến khi bụng phồng lên như một quả bóng mới thôi.
Kiều Thất Tịch: Không phải chứ… Đâu cần phải giẫm tôi để nâng người ta lên như vậy.
May là một nhà ba người cũng định ở lại gần đó. Sườn núi có mảng cỏ khô mát là một lựa chọn tốt, ở đó có thể nhìn thấy được động tĩnh ở bên này, cũng có thể tránh xung đột với gấu Bắc Cực khác rất tốt.
Gấu mẹ hiếm khi được ăn no, tìm một hòn đá rồi gác cằm lên chìm vào giấc ngủ. Dù sao mấy ngày nay liên tục kiếm ăn đã khiến nó mệt muốn chết rồi, bây giờ rốt cuộc đã được ngủ một giấc ngon lành.
Đầu hạ gió thổi hết sức thoải mái, đây chắc là thời khắc thoải mái nhất của nó trong mấy ngày nay.
Gấu nhỏ hoạt bát đáng yêu chơi đùa ở bên cạnh, cỏ nhỏ và hoa dường như vùi lấp cơ thể nho nhỏ của bọn chúng.
Kiều Thất Tịch ở sườn cỏ cao hơn trợn tròn mắt lén nhìn một nhà ba người phía dưới.
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cậu muốn bắt cóc hai con gấu nhỏ ở dưới.
Thật đáng yêu.
Trên thế giới sao lại có sinh vật đáng yêu như gấu Bắc Cực, đơn giản là quá dễ thương.
Ố, bọn chúng lăn thành một cục rồi.
Mình cũng có thể…
Trái tim của Kiều Thất Tịch gần thành niên rục rịch muốn hành động, rất muốn lăn thành một cục, xếp chồng với bọn chúng…
Nhưng người nhà cậu sẽ không cho phép, người nhà gấu nhỏ cũng sẽ không cho phép. Cậu thổn thức, vậy nên chỉ có thể bỏ qua.
Gấu nhỏ ăn no quá nhiều năng lượng, chúng không chỉ nhào cắn lăn chơi với nhau mà còn vô cùng hứng thú với “đồ chơi” xung quanh.
Ví dụ như một nhánh cây khô, chúng cũng sẽ chơi vô cùng vui vẻ.
Đáng ghét, niềm vui của cậu đã bị cướp mất, chỉ có hai con gấu nhỏ trở lên thì mới vui.
Nhưng Kiều Thất Tịch chỉ có một mình, cậu lay lay cái thùng vàng nhỏ của mình, hơi buồn bực ngán ngẩm.
Tại sao giữa gấu Bắc Cực với nhau lại không thể hài hòa ở chung với nhau như lũ trẻ con dưới lầu chung cư chứ?
Hỏi rất hay, bởi vì gấu Bắc Cực nhỏ là đối tượng tấn công của gấu Bắc Cực trưởng thành.
Dù gấu mẹ ngủ rất ngon nhưng chỉ cần cảm giác được có con gấu Bắc Cực lạ khác tới gần, nó sẽ lập tức dẫn con mình đổi chỗ.
Một nơi có tầm nhìn, có thể nghỉ ngơi tốt làm cho nó yên tâm ngủ cho xong giấc ngủ này.
Kiều Thất Tịch cũng là đối tượng tấn công của gấu Bắc Cực khác nhưng nhờ có Otis ở bên người mà không có con gấu Bắc Cực không có mắt nào đến quấy rầy bọn họ.
Bởi vậy bọn họ không cần phải di chuyển nơi nghỉ ngơi vào bất cứ lúc nào giống như con gấu mẹ kia.
Gấu mẹ bị gấu đực độc thân quấy rầy ở khắp nơi phải dẫn con chuyển đến trên một tảng đá.
Kiều Thất Tịch nhìn về phía xa thêm vài lần, cảm thấy vị trí đó cũng rất tốt, hi vọng nhóm gấu nhỏ có thể được ngủ ngon.
Sau đó chính cậu cũng buồn ngủ.
Gấu Bắc Cực chỉ còn một năm là đã có thể sống một mình vùi đầu thật sâu vào trong ngực của gấu Bắc Cực lớn, thân mật dụi dụi muốn tìm một vị trí thoải mái.
Otis bị dụi híp đôi mắt đẹp, nghiêng đầu thu móng vuốt lại ôm gấu nhỏ lăn lộn trên đống cỏ, một chân dựng lên.
Đây là cách thức giải trí khi rảnh rỗi của gấu Bắc Cực, lăn trên bãi cỏ hoặc mặt tuyết sẽ làm cho bọn chúng cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì mặt đất thô ráp sẽ mát xa làn da, đặc biệt là chỗ cổ, khi cọ lên mặt đất sẽ làm cho bọn chúng cảm thấy dễ chịu.
Kiều Thất Tịch dựa lên bụng Otis, theo tấm lưng Otis xoay trái xoay phải của Otis mà lung lay sắp đổ.
Dựa vào…
Cậu đang nghĩ cách để ổn định lại thân hình gấu nhỏ của mình thì đột nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ tràn đầy sắc dục.
Cậu cảm thấy chắc chắn là mình bị lắc đến hỏng đầu rồi, nếu không thì sao lại hiểu lầm một cảnh tượng thân thiết thuần khiết như thế này.
Dù sao thì Kiều Thất Tịch vẫn cảm thấy tình cảm giữa mình và Otis tuyệt đối là tình cảm thuần túy thuần khiết nhất trên thế giới.
Thế là Kiều Thất Tịch không hề cảm thấy chút áp lực nào, tiếp tục ôm cổ Otis để hắn dán vào.
Otis cọ xong thì dễ chịu, nằm nghiêng ôm chặt gấu nhỏ của mình, duỗi ra đầu lưỡi màu hồng, liếm liếm phần xung quanh mắt gấu nhỏ.
Đó là chỗ yếu ớt dễ bị bệnh, chỉ có giữ gìn sạch sẽ khô thoáng mới không dễ bị viêm nhiễm.
Nếu phần mắt không sạch sẽ thì sẽ thu hút một số côn trùng, ví dụ như ruồi gì đó.
Vào mùa hạ còn phải lo đỉa hút máu bám trên người sinh sôi.
Bình thường Otis sẽ cẩn thận gảy lông trên thân Kiều Thất Tịch, dùng mũi ngửi thăm dò một lần, dù là đỉa hút máu hay là sâu bọ nhỏ khác cũng khó mà trốn khỏi cái mũi nhạy bén của hắn.
“…” Kiều Thất Tịch rất sợ nhột, mỗi lần Otis muốn dụi vào khe cổ của cậu, cậu đều sẽ kẹp chặt tay hắn không cho hắn kiểm tra.
Nhột lắm!
Hành động này có thể sẽ làm cho Otis cảm thấy rất khó hiểu, dù sao thì cũng không có một con gấu Bắc Cực nào là có máu buồn.
Nếu như là chuyện khác thì Otis có thể sẽ đồng ý, nhưng trong chuyện này thì hắn rất cứng rắn, nhất định phải kiểm tra toàn thân một lần hắn mới yên tâm.
Tất cả bộ phận yếu ớt nhất trên làn da đều phải kiểm tra cẩn thận.
Khâu kiểm tra này có thể là khâu làm cho Kiều Thất Tịch khó xử nhất, ngoài ra không còn khâu nào khác. Bởi vì khi đó Otis sẽ tiện thể liếm luôn bộ phận không thể miêu tả của cậu.
Ví dụ như chỗ đi tiểu.
Cậu cũng từng từ chối rằng chỗ này mình có thể tự làm, thật đó, nhưng không có tác dụng.
Otis chăm sóc vô cùng bá đạo, căn bản không có chỗ cho Kiều Thất Tịch từ chối.
Sự chăm sóc kĩ lưỡng toàn thân của Otis thường làm cho Kiều Thất Tịch cảm thấy mình là đồ vật của đối phương.
Sau khi quen rồi thì chỉ có thể làm bộ mình là một con gấu không có suy nghĩ, nằm ngửa nằm nghiêng, giả chết mặc cho hắn liếm.
Dù sao nếu tự liếm thì cậu cũng cũng cũng… Cũng hơi không thể xuống miệng.
Đương nhiên cậu sẽ không đi liếm chỗ đó của Otis, đây là ranh giới cuối cùng.
May mà Otis cũng không có ý muốn cậu hỗ trợ, những chuyện này Otis có thể tự làm rất tốt.
Một việc mà Kiều Thất Tịch rất sẵn lòng làm cho Otis là gãi ngứa… một chút ở những nơi Otis không thể gãi đến.
Ví dụ cậu sẽ giúp đỡ đối phương một chút ở những chỗ như trên cằm và trên lưng, sau đó sẽ nhận được phản hồi vô cùng thân mật.
Điều này chứng minh Otis vô cùng thích tấm lòng của cậu.
Kiều Thất Tịch bị kiểm tra toàn thân một lần rồi được Otis ôm vào trong ngực bình yên chìm vào giấc ngủ.
Vào mùa hạ bọn họ sẽ ngủ lâu hơn để giảm bớt tiêu hao thể lực.
Tầng mây u ám chậm rãi tan đi vào lúc nhóm gấu Bắc Cực ngủ say, ánh mặt trời yếu ớt chiếu trên sườn cỏ làm cho bờ biển trở nên vô cùng sống động.
Gấu Bắc Cực nhỏ không muốn bị ánh mặt trời chiếu vào mắt nên dùng móng vuốt che mắt mình, chỉ để lại một cái mũi hô hấp để thở.
Giấc ngủ thoải mái làm nhóm gấu Bắc Cực giảm bớt sự sợ hãi đối với mùa hạ.
Đám người dùng máy bay không người lái chụp được cảnh tượng yên bình cũng vui vẻ hưởng thụ may mắn hiếm có này.
Dường như số gấu ít ỏi đếm được bằng đơn vị của người sống trên sườn cỏ trải qua mỗi ngày rất ấm áp và hạnh phúc, mà nhóm gấu đực đầy bụi đất lang thang thì trông hơi khó nói.
Chúng tụ tập một chỗ ở nơi có đồ ăn không chịu đi, nhưng vì chúng ở xung quanh rất nhiều nên thi thoảng đối phương duỗi chân hoặc duỗi đầu thì sẽ có thể gây nên một trận xung đột không thể tránh được.
Những chuyện như là ôm nhau ngủ chung là những chuyện không thể xảy ra, gấu Bắc Cực trưởng thành không xứng.
Còn nữa, bọn chúng đều thối thối bẩn bẩn như nhau.
Ôm một cái?
Gấu Bắc Cực đực điển hình: Tôi thấy hình như cậu muốn ôm một cái.
Cho nên nói Kiều Thất Tịch gặp được một con gấu không điển hình, tính tình, nhan sắc và khí chất đều rất khác với những con gấu Bắc Cực khác như Otis là may mắn đến mức nào.
Nếu Otis cũng lôi thôi lếch thếch như nhóm mập mạp bên bờ bên kia thì Kiều Thất Tịch sẽ không chủ động bắt chuyện…
Dần dần, nhóm gấu đực độc thân bị ánh mặt trời chiếu làm cho khó chịu cũng trở nên yên tĩnh, lâm vào giấc ngủ.
Trên bờ biển ngoại trừ tiếng của sóng biển ra thì hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian yên ổn thoải mái của nhóm gấu Bắc Cực trôi qua không nhanh không chậm, Kiều Thất Tịch ngủ rất ngon.
Trong ký ức của cậu, trước lúc cậu đi ngủ đám mập mạp đang đánh nhau, cậu tỉnh ngủ rồi đám mập mạp kia vẫn còn đang đánh nhau, bọn chúng không cần ngủ à?
Kiều Thất Tịch mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua bên bờ. Ố ồ, khá lắm, hình như lại nhiều thêm mấy tên mập ú.
Chẳng trách đánh mãi không hết, rống “Mày nhìn cái gì” mãi không xong.
Cậu lại nhìn một nhà ba người gấu Bắc Cực trên đống đá ở đằng xa, dường như chúng cũng đã tỉnh, gấu mẹ trông không hề cường tráng đang nghe ngóng động tĩnh quanh bờ.
Nó vô cùng căng thẳng.
Trước đó gấu Bắc Cực tương đối ít, gấu mẹ còn dám dẫn con qua đó ăn cá voi. Bây giờ đã có thêm mấy con gấu Bắc Cực, hẳn là nó rất lo lắng.
Đói bụng hay là mạo hiểm đi qua đó ăn, đây là một vấn đề khó chọn.
Ngay cả Kiều Thất Tịch cũng nhận ra sự do dự của gấu mẹ, về phần nhóm gấu nhỏ mới tỉnh ngủ, chúng ngồi ở trên đá lắc lắc đầu rồi sau đó tiếp tục chơi đùa vui đùa ầm ĩ, lăn lộn cắn nhau vui vẻ với anh em.
Kiều Thất Tịch hơi lo rằng bọn chúng sẽ lăn từ trên đống đá xuống, cậu còn nơm nớp lo sợ hơn cả gấu mẹ ở bên cạnh.
Otis từ phía sau tới gần gấu nhỏ như muốn biết cái gì đang hấp dẫn lực chú ý của cậu.
Sau đó hắn cũng nhìn thấy một nhà ba người trên đá, nhưng cảnh tượng đó cũng không thể gợi lên sự hứng thú của hắn.
So sánh hai cái với nhau, hắn càng muốn chú ý Kiều Thất Tịch hơn.
Lông bên trên khuôn mặt nghiêm túc bị liếm nhẹ, là Otis, hắn cũng đã tỉnh.
Gấu Bắc Cực nhỏ thấp giọng kêu vài tiếng, đây là cách giao tiếp đặc biệt của cậu với Otis, gấu Bắc Cực khác sẽ không hiểu cách gọi này.
Tiếng động này đối với Otis mà nói là nũng nịu hoặc là đói bụng.
Otis nghĩ một lát rồi lập tức lăn thùng nhỏ ở gần đó tới, dù là đồ ăn hay đồ chơi thì đều ở trong này để cho gấu nhỏ tự chọn.
Kiều Thất Tịch yên lặng nhìn Tiểu Hoàng: …
Ai, cậu không muốn đồ chơi hoặc là đói bụng mà, chỉ là chào hỏi suông thôi.
Chào buổi trưa ấy, kiểu kiểu vậy.
Dù sao cũng không biết bây giờ là buổi sáng hay là ban đêm.
Mặt trời cao như vậy thì cậu cứ cho là buổi trưa là được rồi.