Kiều Thất Tịch thật lòng khen ngợi năng lực đồng bọn một chút. Lúc này, cậu mới nhớ rằng hoá ra bây giờ đã là mùa xuân, thảo nào Otis bắt đầu xuất hiện hành vi khác thường.
Hắn không chỉ dẫn cậu rời biển băng vào đất liền mà đến buổi tối không ngủ được còn lén lút làm chuyện xấu hổ.
Tuy là chuyện này hết sức bình thường, nhưng Kiều Thất Tịch vẫn thấy rất xấu hổ khi không cẩn thận bắt gặp bạn cùng phòng của mình đang “xóc lọ”. Trong chốc lát, cậu không dám quay đầu lại nhìn Otis, cũng không dám lắng nghe những động tĩnh làm cho trong đầu người ta liên tưởng tới hình ảnh.
Nhưng càng lo sợ điều gì thì điều đó lại càng dễ xảy ra. Bên ngoài mặc kệ gió lạnh thổi vù vù, nhưng Kiều Thất Tịch vẫn nghe rõ mồn một âm thanh Otis sung sướng.
Xấu hổ quá.
Ngoài ra còn có tiếng hít thở khác thường của Otis, tất cả đều xâm nhập vào lỗ tai thuần khiết của gấu nhỏ.
Kiều Thất Tịch cảm thấy vào thời điểm đặc biệt như thế này bọn họ vẫn nên tách nhau ra một thời gian. Nếu cậu đoán không nhầm thì Otis chắc là đang trong thời kì động dục.
Bởi vậy hắn mới vào đất liền tìm đối tượng.
Chuyện này cũng không có vấn đề gì cả, trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng.
Nhưng vấn đề là Otis lên bờ tìm vợ thì mang theo cậu làm gì.
Vào thời kỳ sinh sản động vật rất nhạy cảm với môi trường xung quanh, chúng tuyệt đối không cho phép động vật khác tồn tại quanh chúng.
Kiều Thất Tịch không tin quan hệ giữa mình và Otis đã tốt như vậy, tốt đến mức có thể đứng xem nhau tán gái…
Chuyện này không có khả năng đâu.
Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại cậu cũng chỉ có thể kết luận Otis là tay mới nên không có kinh nghiệm.
Lần đầu tiên anh trai gấu tàn bạo trải qua mùa sinh sản thì rất nóng nảy, sợ rằng thị trường tình yêu và hôn nhân của gấu Bắc Cực vô cùng khốc liệt.
Kiều Thất Tịch tình cờ xem được một video khoa học có nói rằng tỉ lệ giới tính của gấu Bắc Cực rất chênh lệch. Bình thường một con cái trong thời kỳ sinh sản sẽ có nhiều con đực vây quanh.
Quy luật tự nhiên chính là như vậy, những con đực cường tráng hơn mới có thể sống sót trong môi trường khắc nghiệt này.
Con đực cần phải đánh bại tất cả những con cạnh tranh với nó thì mới có thể nhận được quyền giao phối.
Những con gấu Bắc Cực khi quyết đấu sẽ không có điểm dừng, bình thường chúng sẽ đánh cho đến khi bị thương nặng, thậm chí máu thịt lẫn lộn, vô cùng tàn khốc.
Mùa xuân này Otis muốn gia nhập cuộc cạnh tranh thì nhiên là phải đánh nhau cùng những con khác, khả năng bị thương rất lớn.
Tâm trạng khó xử của Kiều Thất Tịch trong nháy mắt chuyển thành lo lắng. Không thể nào, Otis cường tráng như vậy, đẹp trai như vậy mà cũng có kẻ dám cả gan đẩy hắn vào góc tường sao?
Đối thủ đấy cũng phải có trình độ lắm.
Nhưng ngẫm lại cũng không phải không thể, dù sao cũng là chuyện sinh đẻ.
Loài gấu Bắc Cực vốn rất cẩn thận thường cân nhắc thiệt hơn, nhưng lại có thể hấp tấp trong việc cướp vợ…
Kiều Thất Tịch rất lo lắng.
Cậu lo lắng quá nhịn không được quay đầu nhìn Otis, vừa nhìn Otis thì lại thấy ngứa mắt.
Shit, đã lâu như vậy mà vẫn còn chưa xong.
Kiều Thất Tịch xấu hổ che mắt nghĩ thầm, về sau anh sẽ lớn hơn em đó.
Cũng bởi vì lo lắng Otis lúc đi tìm bạn gái bị thương mà ý nghĩ muốn để Otis lại còn cậu thì quay về mặt băng đi săn cũng tan biến.
Cho dù cậu cũng không giúp được cái gì, nhưng vẫn tốt hơn là phải lo lắng mỗi ngày sau khi tách ra.
Chẳng qua Kiều Thất Tịch nghi ngờ rằng, Otis mang theo thứ vướng víu như mình, có thể tìm được bạn đời không vẫn là chuyện chưa biết được.
Đương nhiên đó là chuyện về sau. Gấu nhỏ đem mặt vùi thật sâu vào trong tuyết, dùng hai móng vuốt che lỗ tai lại. Bây giờ cậu chỉ muốn hỏi: bạn cùng nhà rất lâu rồi cũng chưa xong việc thì mình nên làm gì bây giờ.
Gấu nhỏ cắn răng nhẫn nhịn khoảng mười phút rồi lết mông, nhúc nhích không để lại dấu vết trên mặt đất, thử trốn khỏi con gấu Bắc Cực to lớn đang cao hứng kia.
Bình thường Otis coi chừng cậu rất chặt, chỉ cần có chút biến động nhỏ cũng không thể gạt được hắn.
Nhưng hiện tại Otis đang trong trạng thái thoải mái, Kiều Thất Tịch nghĩ rằng nếu cậu đổi chỗ ngủ chắc sẽ không kinh động đến Otis đâu.
Đáng tiếc cậu đã nghĩ sai rồi, quá sai rồi!
Cậu vừa mới dịch ra chừng nửa thước, Otis đã ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cậu, giống như đang phân tích hành động của cậu như vậy là có ý gì.
Thời khắc nhìn thấy Otis, Kiều Thất Tịch liền ngây ra như phỗng, ánh mắt vô tội nhìn biểu cảm Otis không có mảy may đắm chìm trong thoải mái, lại không cầm lòng được mà nhìn xuống tiểu Otis kiêu ngạo dưới âm mấy chục độ mà vẫn còn sức sống…
Đầu lưỡi cậu chợt cảm thấy lạnh. Lúc này Kiều Thất Tịch mới phát hiện ra không biết cậu đã há hốc mồm từ lúc nào.
Phải đến khi gió thổi lạnh buốt vào miệng cậu mới hoàn hồn.
“…”
Gấu nhỏ khép miệng lại, sau đó cả người buồn nôn bổ nhào vào tuyết. A a a, xấu hổ quá, xấu hổ đến mức ngón chân có thể bới thành một sân bóng rổ.
Thậm chí cậu còn có thể làm nguyên một cái khán đài nữa!
Nhưng mà Kiều Thất Tịch sở dĩ xấu hổ như vậy là hoàn toàn có lý do.
Vừa rồi, không biết có phải do cậu ngủ đến mức choáng váng đầu óc xuất hiện ảo giác rồi hay không mà Kiều Thất Tịch cảm thấy trong giây phút cậu nhìn chằm chằm tiểu Otis, tư thế của nó càng kiêu ngạo hơn. Thật không thể tưởng tượng nổi.
“——”
Đó là chính là nguyên nhân khiến cậu ngơ ngác kinh ngạc há hốc mồm “ăn” gió.
Ngay khi Kiều Thất Tịch cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đã nóng đến mức có thể hoà tan được chín trăm kilomet vuông sông băng thì cậu bỗng nghe được động tĩnh Otis đứng dậy. Hắn không hề để ý đến tiểu Otis của mình đang ngày càng ngạo nghễ trái lại còn đi về phía cậu.
A, hắn muốn làm gì?
Gấu Bắc Cực nhỏ vô cùng căng thẳng, chẳng lẽ gấu Bắc Cực đực trong thời kì động dục liên tục bị quấy rầy đều có thể cảm thấy khó chịu?
Cậu cũng có cố ý đâu…
Otis đi đến bên cạnh gấu nhỏ, hắn cũng không làm gì cả chỉ ôm gấu nhỏ cùng đống tuyết lên, sau đó ngậm lấy gáy cậu tha về chỗ ngủ.
Otis nghiêm khắc cảm thấy chỉ có chỗ này mới là vị trí ngủ tốt nhất thôi.
Kiều Thất Tịch trốn đi bị bắt trở về, cuộn tròn móng vuốt lại không dám động đậy bởi vì giờ phút này cậu nhạy cảm nhận ra rằng Otis vốn ôn hoà bây giờ không đúng lắm.
Nếu bình thường Otis phát hiện cậu nghịch ngợm, thì nhất định sẽ kiên nhẫn dỗ dành cậu.
Mà giờ phút này Otis lại qua quýt, thô bạo, cả người toả ra một tầng áp lực. Gấu nhỏ thử phiên dịch một chút: Gấu nhỏ đừng có chọc giận anh, bây giờ anh đang rất khó chịu.
Kiều Thất Tịch: “…”
Ngay cả bản thân Kiều Thất Tịch cũng không biết tại sao gần đây cậu phiên dịch ngôn ngữ cơ thể Otis giống như đang cùng tổng tài nói chuyện.
Ôi.
Gấu nhỏ bị tha về cũng không hề phản kháng, mà ngoan ngoãn nằm sấp.
Otis hiện tại chắc là rất khó chịu. Vừa rồi Kiều Thất Tịch có nghĩ theo hướng khác, Otis cũng không phải con người, loại chuyện này thoải mái như thế nào chứ, không có cách để phát tiết, chắc là hắn rất khó chịu.
Thực tế đúng là như vậy. Nửa giờ sau, con gấu Bắc Cực đực mới trưởng thành này đã trải qua lần dao động đầu tiên.
Đương nhiên dùng thỏi son môi nhỏ để hình dung Otis cũng không thích hợp.
Với thể tích của gấu Bắc Cực thì chỗ đó cũng sẽ tối màu hơn một chút.
Kết hợp với bộ lông màu trắng lập tức vô cùng rõ ràng, cho nên Kiều Thất Tịch mới có thể giữa đêm tối mờ mịt cũng có thể liếc mắt một cái là thấy.
Không chỉ bởi vì thị lực của cậu vô cùng tốt, mà còn bởi vì nhìn Otis là đủ năng tiên đoán, vậy nên… một người tồn tại mạnh mẽ như vậy, trừ phi bị mù mới không nhìn thấy.
Giống như Kiều Thất Tịch suy nghĩ, chuyện này thật ra sẽ không mang lại cho Otis cảm giác vui sướng gì, mà sự bồn chồn khi tới gần mùa sinh sản giống như một quả cầu lửa va chạm trong cơ thể gấu Bắc Cực đực vậy.
Tình trạng này sẽ chỉ khiển cho Otis cảm thấy bực bội và khó ngủ.
Bởi vậy bình thường gấu nhỏ sẽ ồn ào với hắn nhưng giờ phút này chỉ có thể trầm mặc ít nói, đem càng nhiều tinh lực đặt vào sự khác thường trên người hắn.
Sau khi thu xếp ổn thoả cho Kiều Thất Tịch, Otis cũng chậm rãi nằm sấp xuống cạnh cậu. So với bình thường, hô hấp của hắn càng nóng hầm hập hơn, giữa trời tuyết tạo thành những khối khí trắng, tần suất thở ra làm Kiều Thất Tịch vô cùng lo lắng.
Nhưng trong tình huống này, cậu căn bản cũng không dám động đậy liên tục chứ đừng nói là ngẩng đầu lên cọ cọ Otis.
Đối diện với đôi mắt tối đen trầm tĩnh của Otis là đôi mắt tròn xoe tràn đầy lo lắng của gấu nhỏ. Hắn dường như đã tìm về một chút ôn nhu bình thường khi trước, cúi đầu liếm liếm mũi gấu nhỏ, mang theo một chút trấn an và ý tứ xin lỗi.
Kiều Thất Tịch trong lòng lặng lẽ phiên dịch: bây giờ anh không thể cùng em chơi đùa, mau ngủ đi gấu nhỏ.
Nhưng tình trạng Otis đang như vậy, Kiều Thất Tịch lo lắng cho hắn một chút cũng không buồn ngủ, cho dù cậu tạm thời nhắm mắt lại dưới cái nhìn chăm chú của Otis nhưng rất nhanh sau đó lại mở mắt ra.
Đôi mắt to xoay tròn nhìn khuôn mặt anh tuấn của Otis.
Nhìn thấy gấu Bắc Cực nhỏ lại tỉnh lần nữa, Otis nheo mắt lại, chỉ là một biểu cảm vô cùng nhỏ nhưng Kiều Thất Tịch ngay lập tức đọc được lời cảnh báo từ gương mặt hắn.
Không biết Otis muốn cảnh báo gì, nhưng Kiều Thất tịch cảm thấy tín hiệu nguy hiểm tới rồi.
Vì thế cậu vội vã ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một mặt thì lên cơn buồn ngủ, một mặt lại vểnh tai lên nghe ngóng, chú ý tới tần suất hô hấp khác thường của Otis.
Như vậy chắc phải khó chịu lắm.
Hy vọng hắn sớm khỏi bệnh…
Không biết qua bao lâu, Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng buồn ngủ.
Ngay khi cậu mơ màng chuẩn bị ôm Chu Công ngủ thì bên tai lại truyền đến âm thanh lấy lòng của Otis.
Cùng lúc đó, còn có âm thanh hơi kiềm nén khẽ phát ra từ trong cổ họng hắn.
Kiều Thất Tịch nghe ra ý tứ buồn bực và kiềm chế.
Bầu trời tuyết thì mờ mịt, đôi mắt gấu Bắc Cực nhỏ lại trợn to như chuông đồng, nhìn không chớp mắt lâu như vậy, Otis không khó để phát hiện ra cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, bề ngoài thì có vẻ giống nhau nhưng cặp mắt nhỏ lộ ra vẻ khờ dại, cặp mắt lớn lại là vẻ thuần thục bình tĩnh.
Bị bắt gặp không ngủ lại còn nhìn trộm, Kiều Thất Tịch rất xấu hổ nhưng cũng có chút sợ hãi.
Thấy ánh mắt Otis trong lòng cậu liền sợ hãi, cậu suy nghĩ một chút liền vùi đầu vào tuyết.
Trốn vào trong tuyết!
Nhưng chiêu trốn trong tuyết này gấu Bắc Cực nhỏ chỉ có thể tự lừa mình thôi.
Tuy rằng mặt vùi trong tuyết nhưng cả thân thể thì vẫn còn bên ngoài.
Otis bị gấu nhỏ làm gián đoạn hai lần sau đó dịu đi thì cũng không định tiếp tục nữa.
Hắn không quan tâm tới sự khác thường của cơ thể mình nữa, mà chỉ nằm xuống như bình thường.
Thậm chí hắn còn liếm tuyết gần miệng giải khát đồng thời cũng giúp mình hạ nhiệt.
Rất lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì, gấu Bắc Cực nhỏ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cậu mới dám ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Otis đang nằm bên cạnh ăn tuyết trên mặt đất, tình hình dường như rất tốt.
Những cậu cũng không ngẫm lại, nếu Otis đã khoẻ lại rồi, thì sao lại không ôm cậu, thân thiết với cậu nữa.
Dưới phán đoán sai lầm, Kiều Thất Tịch xấu hổ, chậm rãi nhích vào trong lồng ngực Otis.
Trời băng giá và có tuyết, nếu không có nhiệt độ cơ thể người bên cạnh sưởi ấm thì không thể nào ngủ được.
Hơn nữa cậu cũng không muốn cho Otis thấy cậu là một con sói mắt trắng.
Rõ ràng là đồng bọn đang trải qua chuyện đau khổ, mà cậu cũng không nghe thấy không hỏi han, thậm chí còn có thể ngủ được.
Thật là oan uổng cho cậu mà, cậu không phải con gấu như thế.
Otis nhìn gấu nhỏ tới gần mình nhưng hắn không vui vẻ ôm chầm đến liếm như thường lệ.
Hắn ngẩng mặt lên, vẩy bông tuyết vừa rơi trên đầu xuống, từ trong lỗ mũi thở ra một khối khí trắng.
A, vẫn là…
Từ hành động này Kiều Thất Tịch cảm thấy hắn chắc vẫn rất khó chịu, cậu vô cùng đau lòng.
Cậu giơ chân lên, vốn muốn sờ mặt Otis nhưng hắn bỗng nhiên xoay người, ôm cậu vào trong lồng ngực.
Ngay từ đầu cậu chỉ biết im lặng bất động, Kiều Thất Tịch bị bao phủ kín không kẽ hở, chỉ cảm thấy độ ấm xung quanh không ngừng tăng lên độ, vô cùng ấm áp.
Gió lạnh bên ngoài căn bản không thổi đến cậu, tất cả đều bị thân hình cao lớn của Otis cản lại.
Đột nhiên, Otis cọ xát với biên độ rất nhỏ.
Tuy rằng biên độ rất nhỏ nhưng đầu Kiều Thất Tịch vẫn đột nhiên vang lên âm thanh vù vù, cả người có chút lờ mờ bức bối.
Otis đang làm gì vậy?
Giống như để giải thích nghi hoặc cho gấu nhỏ, Otis lại cọ hai lần phía dưới.
Lúc này thì không chỉ Kiều Thất Tịch mà ngay cả Tiểu Hoàng gần đó cũng biết Otis đang làm gì.
Kiều Thất Tịch: “???”
Choáng luôn!!
Trong mắt cậu nổi lên sự tức giận, nội tâm sụp đổ. A a a, đồ lưu manh Otis mau buông gấu nhỏ vô tội này ra!
Tuy rằng cậu biết mình lớn lên khôi ngô tuấn tú như tranh vẽ, dáng người cũng rất chuẩn, bộ lông lại trắng như tuyết, cả vòng cực Bắc cũng không có mấy con gấu có thể so được với cậu.
Nhưng dù Otis có nhu cầu cấp bách tìm đối tượng đùa giỡn lưu manh cũng không thể tìm cậu chứ!
Thật đáng ghét.
“…” Cậu có thể vì anh em mà không tiếc cả mạng sống nhưng cậu không muốn trở thành anh em kiểu công cụ kia. Kiều Thất Tịch dùng sức giãy dụa, nhưung lại quên thể lực giữa bọn họ cách nhau rất xa, rất khó chống lại.
Cậu cảm giác được Otis lại tiếp tục cọ…
tui!
nhổ nước bọt
Quả nhiên đàn ông đều như vậy.
Kiều Thất Tịch gào lên hai tiếng, tỏ vẻ bất mãn, hy vọng Otis đừng như vậy.
Otis cũng gào lại hai tiếng tràn ngập kiềm chế, táo bạo, ẩn nhẫn…
Tất cả đều rất bình thường.
Điều thần kỳ là Kiều Thất Tịch còn phiên dịch ra một thao tác mà cậu cực kỳ quen thuộc: làm nũng.
Ở trong những âm thanh hỗn loạn của Otis cậu nghe ra ý bóng gió, đại khái là: Anh biết em rất tức giận, nhưng xin em vì anh mà nhịn một chút, đừng quay mặt lại đây.
Kiều Thất Tịch cứng đờ người, ngẩng đầu đón gió gầm lên hai tiếng giận dữ: Otis, anh đang nói cái gì thế, chuyện này làm sao có thể nhịn được…!
Nói cách khác, chỉ cần nhìn thấy hắn lấy lòng mình cậu cũng đã ngại ngùng xấu hổ rồi, huống chi cậu còn bị ép trở thành người tham gia.
Kiều Thất Tịch khác với những loài động vật chỉ dựa vào bản năng để sinh tồn, cậu có tình cảm phong phú, có lối suy nghĩ của con người, hơn nữa các giác quan rất nhạy cảm nên cậu suy nghĩ rất nhiều.
Cậu cũng không vì làm gấu Bắc Cực gần một năm mà mất đi cảm giác thẹn thùng và bảo thủ.
Nhưng khi Kiều Thất Tịch rõ ràng đã bắt được tín hiệu xin giúp đỡ từ Otis cùng với những cảm xúc lẫn lộn thì cậu không còn sức lực mà đứng dậy.
Làm bạn với nhau trong một khoảng thời gian dài, tình cảm giữa bọn họ ngày càng gắn bó sâu sắc.
Quên đi quên đi.
“…” Kiều Thất Tịch cắn răng suy nghĩ một chút, rồi cũng nhắm hai mắt lại chẳng muốn giãy dụa nữa.
Dù sao mặc kệ cậu có giãy dụa hay không thì Otis cũng không dừng lại. Hơn nữa hắn cảm nhận được lúc sau cậu ngoan ngoãn hơn thì hắn lại ngày càng hung dữ hơn.
Nếu như vậy có thể làm cho hắn không phải luống cuống khó chịu, thì Kiều Thất Tịch còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
“Hu hu hu” Khi Otis mất kiểm soát, không khống chế được, Kiều Thất Tịch phải khóc để thu hút sự chú ý của hắn.
Mỗi lần cậu khóc xong, hắn sẽ tạm thời bớt phóng túng hơn một chút, thậm chí còn chậm lại hôn nhẹ lên mặt cậu nhằm trấn an.
Trong tuyết, tiếng hít thở của Otis dường như lấn át cả âm thanh của gió tuyết, vô cùng rõ ràng dày đặc.
Gấu Bắc Cực nhỏ bị hắn ôm trong lồng ngực, không cảm nhận được một chút lạnh giá nào của Bắc Cực.
Nhưng cậu cũng phải chịu nhiệt độ nóng hầm hập bất thường và sự giam cầm.
Gấu Bắc Cực nhỏ luôn lo lắng sợ hãi những chuyện không nên xảy ra, dù sao cậu cũng chỉ có thể đồng ý để Otis cọ cọ, đấy là giới hạn chịu đựng lớn nhất của cậu rồi.
“Hu hu hu” Gấu Bắc Cực nhỏ tâm cơ vẫn dùng âm thanh yếu đuối nhằm nhắc nhở Otis, cậu vẫn là một gấu nhỏ non nớt nha.
Xin hãy bảo vệ chu toàn cho cậu.
Đôi mắt Otis thâm thuý từ từ nheo lại cho đến khi cuối cùng gần như híp thành một đường.
Đây là biểu cảm chỉ có khi hắn ôm gấu Bắc Cực nhỏ. Có thể gọi là thoải mái, trái ngược hẳn với vẻ khó chịu lo lắng trước đó.
Có lẽ bây giờ hắn đã không còn khó chịu nữa rồi.
Cẩn thận quan sát sẽ thấy bầu không khí quanh đây lúc nãy đã bị xoá sạch.
Kiều Thất Tịch thở phào nhẹ nhõm.
Cùng Otis vượt qua lần đầu xao động này, thần kinh cậu rất căng thẳng.
Mà từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ thời gian đã trôi qua bao lâu rồi gấu nhỏ cũng không rõ, cậu chỉ biết hai chân chôn trong tuyết đã cứng ngắc không nhúc nhích được.
Kiều Thất Tịch lập tức muốn thử rời khỏi vòng tay giam cầm của Otis một chút, nhưng hành động này đã khiến cho Otis đang nghỉ ngơi chú ý tới.
Otis vừa mới tìm về trạng thái thoải mái, thoạt nhìn tâm trạng khá tốt, ánh mắt cũng đã khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn cúi đầu phát ra một tiếng, như là đang đáp lại gấu Bắc Cực nhỏ.
Từ giọng nói lười biếng của hắn, Kiều Thất Tịch phân biệt được: đừng lộn xộn, để anh ôm một lúc nữa.
“???”
Kiều Thất Tịch trợn tròn mắt tức giận. Cái quỷ gì thế này?!
Cậu đã hy sinh bản thân trắng trẻo và anh tuấn của mình thành đối tượng cho hắn tự sướng, mà bây giờ còn muốn cậu nhận trách nhiệm cùng chờ đợi dư âm đã qua sao?
Có vẻ đúng là như vậy.
Mặc dù ngọn lửa trong cơ thể đã tắt nhưng Otis vẫn thích ôm gấu nhỏ đáng yêu.
Hắn nghỉ ngơi một lát, chờ khôi phục lại tinh lực một chút, lập tức so với trước đó càng nhiệt tình hơn, đem gấu nhỏ liếm sạch từ đầu tới đuôi một lượt, đặc biệt là bộ lông đã bị hắn làm bẩn.
Hắn vệ sinh rất cẩn thận.
“…” Vừa mới trải qua loại chuyện xấu hổ đó, Kiều Thất Tịch cũng không muốn nhận hành động thân mật này, rất xấu hổ.
Nhưng mà không thể không vệ sinh được.
Hu hu hu, tôi bẩn quá. Kiều Thất Tịch tâm tình phức tạp, ngửa đầu nhìn sao trời.
Kiều Thất Tịch còn thật sự nghĩ rằng nếu lần sau mà còn xảy ra chuyện như vầy cậu sẽ giải tán, bỏ nhà đi trốn.
Đến lúc đó, Otis đi núi tuyết tìm đối tượng cho mình còn cậu thì sẽ quay về trên mặt băng đi săn báo biển, chờ Otis qua mùa sinh sản rồi gặp lại.
Nghĩ những điều này, lại nhận được sự trấn an từ Otis, gấu nhỏ thức gần như cả đêm, mí mắt dần dần trĩu xuống, vô tình ngủ thiếp đi.
Otis thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú bên mặt đang ngủ say sưa của gấu nhỏ, qua vài giây hắn lại cúi đầu lần nữa, đem chỗ lông còn chưa được liếm, tỉ mỉ liếm lại hơn một lần.
Gấu Bắc Cực nhỏ sở dĩ có thể giữ gìn bộ lông trắng muốt như vậy không thể không nói đến công của Otis.
Giải quyết hậu quả xong xuôi Otis mới nghỉ ngơi, lại dường như ngủ không yên, hắn nghiêng đầu dùng mũi cọ cọ mặt gấu nhỏ, muốn cùng gấu nhỏ chơi đùa.
Đáng tiếc là gấu nhỏ đang ngủ, vị vương giả trên băng ngủ không yên này chỉ có thể làm động tác nhẹ nhàng với điều kiện không đánh thức đối phương.
Thỏa mãn nhu cầu tràn ngập ấm áp này của đôi bên.