Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái đuôi nhỏ của mùa xuân này, chú gấu nhỏ đáng yêu và hiền lành này, thêm cả bản chất của tình yêu đôi lứa, không hiểu sao lâu lâu lại khiến tim Otis nhói lên, khiến hắn thấy vui trong lòng suốt mấy ngày liền.

Cụ thể tại sao thì hắn cũng không biết nữa.

Dù sao mùa xuân cũng sắp qua đi rồi, và theo hiểu biết về động vật của Kiều Thất Tịch thì ngoại trừ đám cá heo nổi tiếng phóng túng ra, không có loài thú nào động dục bên ngoài mùa xuân.

Thật khó có thể tưởng tượng được cái cảnh một con gấu Bắc Cực nặng cả tấn chơi ‘đấu vật’ dưới cái nắng mùa hè, nóng nực vậy mà.

Lúc ấy là nghĩ vậy, nhưng rồi khi mùa hè tới, Alexander tê tái cả người, mặt cũng hơi sưng lên.

Otis đúng là không động dục vào mùa hè, chẳng qua hắn hay đi dạo cùng nhóc Otis, rồi lúc cả hai đuổi bắt, hoặc lúc đang chơi đùa với nhau.

Chà, lúc trước khi đi ngủ cũng vô cùng nguy hiểm nữa.

Có thể dễ dàng kết luận rằng tiếp xúc thân thể chính là mấu chốt để bật công tắc của Otis, còn lại những khi khác thì hắn rất bình tĩnh.

Thật ra, lúc đi dạo Otis vô cùng bình thường. Có vài lần Kiều Thất Tịch bắt gặp nên mới biết được.

Thấy Otis bình thản như không có gì xày ra vậy, cậu cảm thấy vô cùng tò mò.

Hừm, cái này…

Không phải rất khó chịu sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ khi thấy hứng tình vào mùa xuân thì mới cảm thấy bức bối, còn những mùa khác là quãng nghỉ nên sẽ không quá khó chịu.

Không hiểu nổi, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, có thể phải là một con gấu Bắc Cực thực thụ mới có thể hiểu được.

Cậu ngây ngô, chỉ cho rằng Otis vừa mới lên núi rửa tội một tuần, trở thành một con gấu tự cấm dục vì cho rằng ba cái chuyện ấy ấy cũng chỉ có vậy thôi, cũng chẳng sung sướng như trong truyền thuyết. Nghĩ vậy, cậu cũng chẳng quan tâm nữa, quay lại công chuyện ban đầu.

Cậu hoàn toàn không muốn làm chuyện đó nữa.

Trong đầu Kiều Thất Tịch bây giờ hòa lẫn sự hiếu kỳ của một con người và sự hiếu kỳ của một con gấu Bắc Cực trẻ, đặc biệt muốn thử một lần cho biết. Thực tâm cậu không hề muốn, nhưng vẫn tỏ ra như vậy.

Nghĩ là làm, ngay hôm sau, ăn trưa xong thì gấu con gạ Otis chơi đánh lộn với cậu.

Otis mới ăn no, đang liếm sạch mấy cái móng của mình thì gấu con tới cắn cắn vài phát.

Tuy không đau, nhưng hắn lại cảm thấy rất bị xem thường.

Sau lần thứ năm thì Otis quay lưng lại, chổng mông vào mặt Kiều Thất Tịch rồi liếm móng tiếp.

Hay lắm, tâm trạng hôm nay có vẻ tốt hơn! Mới năm lần mà đã quay cái mông qua rồi, rõ ràng hôm qua còn chịu đựng tới lần thứ sáu, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm.

Chú gấu nghịch ngợm vào thế săn mồi, không ngừng quấy rầy Otis.

Vừa liếm xong cái móng đen vừa cứng vừa sắc cuối cùng, từ miệng con gấu bự liền phát ra một thứ âm thanh cảnh cáo, có chút xua đuổi, có chút buồn bực, bởi vì chú gấu con thích đùa này cũng rất hay khóc.

Hắn không muốn chơi đùa cùng cậu.

Tất nhiên đây không phải là nguyên nhân thực sự. Nguyên nhân thực sự đằng sau có thể là do Otis sợ rằng bản thân không kiềm chế được mà làm đối phương bị thương.

Kiều Thất Tịch thấy hắn không muốn đánh lộn với mình.

Đáng ghét.

Nhưng cũng may là không chỉ có đánh lộn mới có thể làm cho thân thể đụng chạm. Hì hì, làm một chú gấu con đang yêu, muốn chạm vào người Otis thì cần có lí do sao?

Sao lại không thể?

Giữa ban ngày ban mặt, gấu con đi đến trước mặt cái bụng bự mềm mại của Otis và nằm xuống.

Cậu lấy cái chân đang ở gần đùi Otis nhất, gãi gãi hắn.

Chỉ trong giây lát, cái lưỡi của Otis vẫn liếm, nhưng mà là liếm không khí.

Cặp mắt hắn vẫn dán vào chú gấu nhỏ, còn cái miệng và bàn chân từ từ rời xa nhau… Lúc này, chân của gấu con lại gãi gãi.

Kiều Thất Tịch cũng chẳng hiểu tại sao cậu muốn tìm ra sự thật, suy đoán của cậu có thể đúng, có thể sai, đơn giản là trái tim cậu vẫn luôn khao khát những tri thức mới.

Liệu gấu Bắc Cực thực sự cấm dục khi mùa xuân qua đi?

Otis ngồi thưởng thức chú gấu nhỏ một chút, có vẻ như rất khoái cách thể hiện tình yêu trực diện thế này, thích đến nỗi hắn phải ứng ngay tức khắc.

Nhưng cũng chỉ có vậy.

Trước khi gấu con chủ động cọ cọ vào thân mình, Otis vẫn là một quý ông gấu đích thực, hắn không hề vì Otis bé đang lộ ra mà trêu chọc gấu con.

Khi Kiều Thất Tịch chủ động đụng chạm hắn, Otis nheo mắt ngay lại.

Tất nhiên không phản đối, còn xuất sắc hợp tác nữa.

Sau đấy, hắn cũng triển khai màn phục vụ “liếm sạch bộ lông” vô cùng nhiệt tình cho Kiều Thất Tịch. Không hề nói quá khi nói hắn gần như liếm sạch lông xung quanh Alexander bé.

Hành động này đủ để cho thấy có cái rắm mà Otis thanh tâm quả dục ấy.

Trong lòng hắn thực sự rất thèm muốn.

Kiều Thất Tịch cứ cảm thấy mình mất nhiều hơn được, lần sau chắc không nên đi tìm câu trả lời như thế này nữa.

Dù sao, chỉ cần cậu không chủ động, Otis thường sẽ không làm gỏi cậu.

Điểm này quả thật rất đáng được tán dương, nhưng cũng có chút đáng chê.

Sống với nhau lâu như vậy, Kiều Thất Tịch để ý rằng Otis nhiều khi rất là hư, hắn cũng cố tình đùa giỡn hoặc ăn hiếp cậu.

Ví dụ như khi bọ ngựa đang bắt ve sầu mà hoàng yến lại chực chờ phía sau, ý là… Otis cố tình hớt tay trên khi cậu đang săn mồi, khiến con mồi của cậu biến thành chiến lợi phẩm của hắn.

“!!!”

Cái kiểu này có chó đẻ không chứ?

Không tổn hại gì mấy, nhưng bù lại vô cùng nhục nhã.

Cứ mỗi lần như vậy, Alexander lại nghiến răng tặc lưỡi mà nghĩ thầm, con những con mồi hắn bắt được thì sao, cũng vẫn sẽ ngoan ngoãn đem đến trước mặt cậu, mong cậu ăn thôi mà.

Còn nữa, lúc đi ngủ, việc móng ai để trên, móng ai để dưới cũng là một vấn đề nghiêm trọng.

Để trên để dưới không thành vấn đề, mà cái chính nằm ở thái độ.

Otis rõ ràng biết cậu dễ khóc mà vẫn vô tâm, cứ thích để móng lên trên người cậu. Y như rằng, Alexander nằm yên không cựa quậy được gì.

Rất nhanh, rất chắc, rất chuẩn.

Tràn ngập ý định trêu ghẹo và cũng chẳng thèm che dấu.

Aaaaa, lần nào gấu nhỏ cũng gầm lên một tiếng thật mãnh liệt rồi thút thít, chứng tỏ rằng cậu đang tức giận, vô cùng tức giận!

Đến đó Otis mới chịu dừng chọc cậu lại.

Với cả, có lần gấu con ăn phải gan hùm nên trả thù Otis bằng cách cướp con mồi của hắn. Chuyện này phải được miêu tả như một lời dằn mặt pha lẫn vị nước mắt. Nếu cậu thành công cướp được con mồi của Otis, hắn sẽ xé thịt ra thành miếng nhỏ rồi nhồi vào họng cậu cho đến chết.

Bắt cậu một mình ăn hết toàn bộ.

Kể cả phần mỡ, đấy mới là điểm mấu chốt.

Có kinh khủng không hả?

Tất nhiên là rất kinh khủng rồi.

Cho nên cướp mồi hay gì gì đó, Kiều Thất Tịch chỉ thử một lần rồi thôi.

Không dám có lần thứ hai đâu.

Được cái là, những lần Otis cướp mồi sau này, Kiều Thất Tịch cũng đã tìm ra cách để trả đũa hắn.

Không gì ngoài việc lấy gậy gấu đập lưng gấu.

Một ngày nọ, drone chụp được cảnh trên Bắc Cực bao la bát ngát kia, Alexander miệng ngậm đầy thịt tươi đang truy đuổi Otis, lâu lâu lại gầm lên một tiếng dữ tợn.

Bọn họ không biết là chuyện gì đã xảy ra và cũng không dám hỏi.

Họ chỉ sợ bay xuống sát thì phát hiện đấy chỉ là thường ngày của một cặp gấu Bắc Cực đực đang yêu nhau.

Hóa ra là họ đoán đúng thật. Nếu là những con gấu khác thì cảnh tượng này không thể nào xảy ra, sao lại có thể miệng ngậm thịt mà đuổi theo một con gấu Bắc Cực đực cường tráng được.

Chỉ có khi đang chìm trong tình yêu… gấu mới có thể làm những chuyện thế này.

Nói gì thì nói.

Gấu nhỏ vẫn rất thích Otis.

Otis đối xử với cậu cũng rất tốt, không phải là chỉ biết bắt nạt cậu.

Trái lại, Kiều Thất Tịch thật ra rất thích cái cách Otis thỉnh thoảng để lộ ra tính trẻ con của mình, điều chứng tỏ rằng Otis không còn phải lúc nào cũng cảnh giác và gồng mình nữa.

Và chứng tỏ rằng bản thân đã trưởng thành.

Otis đôi khi cũng đối xử với cậu như những con gấu bằng tuổi khác.

Tất nhiên, cái đôi khi này thật sự rất là đôi khi.

Tỉ lệ xảy ra vô cùng nhỏ.

Là một bạn đời, Kiều Thất Tịch cảm thẩy rằng cậu vẫn còn phải cố gắng nhiều.

Cuộc sống náo nhiệt cứ ăn rồi đánh lộn của cặp đôi cứ thế tiếp diễn.

Thoạt nhìn thì có vẻ mọi thứ không có gì thay đổi, kể cả loại hải cẩu bị làm thịt quanh năm suốt tháng. Nhưng thật ra mọi vật đều có sự biến chuyển, cho dù là chú gấu Otis, hay là môi trường xung quanh.

Chúng âm thầm biến đổi từng ngày.

Nghĩ đến tuổi thọ năm ngắn ngủi của gấu Bắc Cực, Kiều Thất Tịch lại thêm trân trọng từng ngày hơn.

Nếu có thể ăn nhiều thịt hơn, cậu tuyệt đối sẽ không để dành, nếu có thể ôm Otis nhiều hơn, cậu tuyệt đối sẽ không ngần ngại.

Cuộc sống của hai chú gấu Bắc Cực vẫn tràn đầy ấm áp dù ở trong gian khổ. Thỏa thích vui chơi giải trí ngày này qua ngày nọ, họ chẳng cần phải lo nghĩ gì ngoải bữa ăn tiếp theo, huống hồ là những khúc mắc hay xung đột trong tình cảm.

Cái này chủ yếu là không do không nói được nên không thể nào có chuyện cãi nhau.

Từng ngày cứ thế trôi qua thật mau.

Alexander từ mới hai tuổi rưỡi giờ đã bốn tuổi rưỡi, không vội vã, không lề mề, âm thầm diễn ra.

Hai năm qua cậu rất bận rộn, chủ yếu là học kỹ năng sinh tồn, nắm vững sự di chuyển của các dòng hải lưu và phấn đấu trở thành một chú gấu Bắc Cực độc lập điển hình.

Biết được những thứ này chưa chắc đã trở nên độc lập, nhưng không biết thì chắc chắc không thể nào độc lập.

Và muốn biết được, đương nhiên là phải học thật chăm.

Lỡ như có một ngày cậu chia tay Otis, thì với sự anh tuấn, bộ lông trắng muốt và bản lĩnh của mình.

Cậu sẽ dễ dàng kiếm được nhà mới thôi.

Otis đáng thương, hắn nào ngờ rằng chú gấu con yêu dấu của mình từng có ý nghĩ như vậy trong lòng.

Không, Alexander chỉ là nghĩ vậy thôi, nhưng cậu chốt lại một câu chắc nịch, rằng nếu có ngày bị xa cách khỏi Otis, cậu sẽ không đi tìm ngôi nhà mới.

Trong vòng cực Bắc không thể nào kiếm được một chú gấu Bắc Cực tốt như Otis, và trong vòng cực bắc cũng không thể nào kiếm được một chú gấu con đáng yêu như cậu.

Alexander đứng trên mỏm đá sát bờ biển, nhìn xuống hình ảnh cao lớn và cường tráng của cậu phản chiếu trên mặt nước.

Dường như không cảm thấy cái gì sai sai khi tự nhận thân thể ngàn cân của cậu là đáng yêu.

Ở cái tuổi bốn rưỡi này, cân nặng của cậu cũng đã đạt trên dưới kg, không nhẹ hơn Otis khi hắn còn ở trạm cứu trợ là bao.

Nếu so với đám gấu cùng lứa, cậu cũng thuộc top trên, có thể xem là một cá thể nổi bật.

Lớn lên rồi, Alexander vẫn mũm mĩm.

Rất may là trong giới động vật, con nào càng mũm mĩm thì càng đáng yêu, và rất nhiều con tìm kiếm cho mình một bạn đời mũm mĩm hơn.

Bởi vì nó chứng tỏ rằng con thú ấy không bị thiếu ăn cũng như có khả năng săn mồi.

Ở vòng cực bắc này, Kiều Thất Tịch loại bỏ được một nỗi lo âu khác: lo âu về cơ thể

(không sợ bị bodysamsung=)))))))

Hai năm nay, cân nặng của Otis cũng từng bước tăng lên, nhưng ngoài cái đó ra thì tính cách của hắn vẫn không thay đổi gì.

Đối với động vật thì đây là một điều bình thường. Sau khi trải qua giai đoạn tăng trưởng và hình thành nên hình tượng của bản thân trong xã hội, nó sẽ được giữ nguyên đến cuối đời.

Mặc dù có thay đổi nhưng cũng chỉ là những thay đổi nhỏ.

Trải qua hai năm rồi, Otis chỉ có sự mạnh lên về khí thế, vẻ ngoài thêm chút hung tợn và nhìn qua thì cơ thể rắn chắc hơn.

Chỉ vậy thôi.

Còn lại thì mọi thứ đều giữ vững, cả tình cảm cho gấu nhỏ cũng thế. Cái tên Otis kiên định này, suốt ba năm nay, ngày hôm sau lại yêu gấu con hơn ngày hôm trước.

Có lẽ… đây chính là mặt tốt của việc yêu một con gấu Bắc Cực?

Một mùa xuân nóng nực lại vừa mới trôi qua, nhưng đáng tiếc là chỉ một mùa xuân này vẫn chưa đủ.

Ngay cả một Otis vốn rất kiên nhẫn và không hay trêu ghẹo gấu con cũng xem xét phần hạ bộ của Alexander ba ngày một lần trong suốt mùa xuân.

Dùng khứu giác để xác nhận, không tin, lại dùng vị giác xác nhận, rốt cuộc phải tin, Alexander vẫn chưa trưởng thành.

Kiều Thất Tịch cũng đành bất lực, không biết nói sao cho Otis hiểu rằng, không cần phải trông ngóng từng ngày, nhất định xuân sau sẽ trưởng thành hoàn toàn mà.

Hơn nữa, cậu cũng có lý do để lo lắng. Ngày nào cũng bị Otis nhìn chằm chằm vào như vậy, liệu cậu em có sợ quá mà không dám ló ra không?

Nói về trạm nghiên cứu trong vòng hai năm qua thì các hoạt động cơ bản và công tác ghi chép vẫn đang và sẽ được tiếp tục đều đặn, đó là điều chắc chắn.

Nhân sự ở trong trạm cũng không có gì thay đổi, chỉ là có bổ sung thêm vài hạng mục nghiên cứu mới.

Mong rằng công việc ở vùng cực của họ diễn ra tốt đẹp.

Vì cặp đôi Otis đã được chụp hình vào mùa xuân hai năm trước rồi, suốt thời gian qua bọn họ không cần chú trọng vào việc chụp hình nữa.

Đã xác định được Otis không có hứng thú với những con gấu cái khác, các nhà nghiên cứu tính toán được rằng vào năm X, Alexader sẽ trưởng thành về mặt sinh dục, và đó cũng là lúc thích hợp để tiếp tục công việc ghi hình.

Trong khoảng thời gian còn lại, mọi người không quấy rầy đôi tình nhân “nhỏ” này nhiều.

Có lẽ từ thích hợp để miêu tả bọn họ lúc này là tương xứng. Theo thời gian, thể trọng của Alexander cũng tăng lên một mức độ đáng kể, khiến cậu rốt cuộc cũng trông xứng đôi với Otis.

Mọi người không còn phải lo sợ Otis sẽ đè bẹp Alexander bé nhỏ nữa.

Có một sự thật khách quan rằng: sự kết hợp của Otis và Alexander có thể được xem là có sức mạnh thống trị cả vùng cực bắc này.

Đây là một ưu thế mà những con gấu Bắc Cực đực khác không sở hữu.

À, còn chuyện này phải kể nữa. Sau khi Alexander lớn lên, đường kính Tiểu Hoàng yêu quý giờ đã trở nên quá nhỏ và đáng tiếc là không còn vừa vặn với cái đầu của cậu nữa rồi.

Nhưng Alexander không vứt bỏ và có vẻ vẫn còn rất yêu thích nó.

Người hâm mộ tỏ ý bằng lòng bỏ tiền để mua một cái xô với kích cỡ phù hợp hơn làm quà cho Alexander.

Trạm nghiên cứu thì đang bận, nói rằng điều đó không cần thiết, không phù hợp và Alexander có thể sẽ không thích món quà.

Thế là bỏ qua.

Quả thật, năm đó Kiều Thất Tịch vớt Tiểu Hoàng từ dưới biển lên là giúp đại dương mất bớt một cục rác, cũng đem lại cho cậu một món tài sản, vẹn cả đôi đường.

Nếu chỉ để làm quà thì không cần thiết chút nào.

Chú gấu con đang mơ màng thì nghe thấy tiếng băng trôi “ka ka ka”, cậu ngay lập tức tỉnh dậy, chạy ra bờ biển, chờ được thưởng thức một cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ.

Nguyên nhân là vì tảng băng không quá dày trên mặt nước kia đã bị sóng biển đẩy đi.

Sức mạnh của những cơn sóng biển khổng lồ cường đại đến nỗi nó đẩy tảng băng kia va chạm thẳng vào lớp băng rắn chắc hơn, tạo nên vô số những hình thù sắc bén, kì lạ.

Tựa như một đài thủy tinh, đón ánh mặt trời rồi chiết xạ ra đủ loại tia sáng.

Thật ra hằng năm Kiều Thất Tịch đều được chứng kiến cảnh tượng này, nhưng cậu chưa bao giờ thấy chán nó.

Mỗi khi có động tĩnh, cậu đều tức tốc chạy ra xem, như một đứa trẻ đang ngóng chờ một bộ phim vậy.

Otis không có vẻ gì là hứng thú với chuyện này. Nếu hắn đang thức thì sẽ đi ra xem cùng Kiều Thất Tịch. Dù sao đối với hắn thì chỗ nào cũng như nhau.

Còn nếu đang ngủ, hắn sẽ đứng dậy tìm chỗ khác để ngủ.

Chỉ là tiếng băng trôi quá ồn ào, Otis chỉ nằm trên khối băng nhắm mắt lại, không tài nào ngủ được.

Cho dù Otis đã biết rằng gấu nhỏ sẽ không gặp nguy hiểm gì, thói quen trước giờ này đã hằn sâu vào tâm trí hắn rồi.

Nhưng đến tận bây giờ, hắn lúc nào cũng đòi ở gần gấu con trong vòng mét, ánh mắt luôn canh chừng đối phương.

Chỉ trừ những khi gấu nhỏ lẻn ra ngoài đi săn, ví dụ như ngay lúc này.

Sau khi ngắm cảnh tượng tuyệt mỹ kia, Kiều Thất Tịch nổi hứng đi săn một con hải cẩu.

Cậu nhìn cái thân hình to lớn đang nằm gật gù trên khối băng, không dám kinh động, bước đi thật nhẹ nhàng.

Nhưng mà đi được chưa bao lâu, cậu quay đầu lại kiểm tra thì thấy tên bự con còn ngái ngủ kia đang theo đuôi mình rồi.

Coi bộ vẫn chưa tỉnh hẳn.

Kiều Thất Tịch cũng bó tay, bạn trai gấu Bắc Cực của cậu cái gì cũng tốt, mỗi tội bám cậu dai như đỉa.

Đi được một quãng, Otis rốt cuộc cũng tỉnh táo, ánh mắt lại trở nên sắc bén.

Sau khi đuổi kịp gấu nhỏ, người hắn nhũn ra, cọ cọ nhè nhẹ vào người đối phương rồi bước lên lãnh trách nhiệm đi săn vào người.

Phụ trách dẫn đường.

Thế là Kiều Thất Tịch xác định hôm nay cậu không phải động tay động chân, lại một ngày chỉ làm bình hoa di động kiêm cổ động viên.

Không phải cậu phàn nàn một cặp đôi cứ thế này là không tốt hay gì.

Cậu biết rằng Otis dư sức lo cho phần cậu, không phải là gánh nặng gì, hắn còn rất vui lòng mớm cho cậu ăn từng miếng một, và còn ti tỉ thứ khác nữa. Cậu không thể kể ra hết được, nếu không thì chẳng khác nào mèo khen mèo dài đuôi.

Vẫn cho rằng bản thân mình hãy còn bé con, Kiều gấu nhỏ dùng cái mông nay đã xù lông vô cùng để đụng vào cái mông cũng lắm lông không kém của Otis một cách mời gọi.

Hehe, đi săn thôi.

Otis vốn chững chạc, chín chắn, không phản ứng lại trò đùa của chú gấu con nghịch ngợm.

Dưới ánh năng mặt trời, mắt hắn nheo lại, đồng tử có nở ra một chút, nhưng vẫn không có động thái gì.

Rồi hắn liếc mắt qua nhìn gấu nhỏ ở bên cạnh.

Kiều Thất Tịch đứng lại tự kiểm điểm một chút rồi mới tiếp tục đi, nhưng cậu một lần nữa hướng mắt lên cái đuôi của Otis.

Đuôi của gấu Bắc Cực rất ngắn, chỉ khoảng cm.

Hình dạng lại trông như cái đuôi thỏ, vô cùng đáng yêu.

Tính ra thì đã lâu lắm rồi Otis chưa bị kéo đuôi.

Lần này Otis không kiềm chế được nữa, hắn trợn tròn con mắt lên, đuổi đánh với Kiều Thất Tịch trên mặt băng.

“A a ấu ấu.”

Đồng chí Kiều Thất Tịch lại một kần nữa cho những người ở tại Bắc Cực biết thế nào gọi là yêu nhau lắm, cắn nhau đau.

Otis: “…”

Sau khi đè được gấu nhỏ xuống, hắn bối rối.

Cứ thế mà tha cho cậu thì không cam lòng chút nào.

Giằng co một lát, Otis rốt cuộc cũng chịu, đành quay qua quay lại cắn nhẹ hai cái tai của gấu con.

Sau đó thả đối phương ra.

Kiều Thất Tịch không hiểu nổi sở thích của Otis. Muốn cắn tai thì cắn một cái rồi thôi, việc gì phải căn qua cắn lại như thế…

Chắc là tập tính.

Vờn nhau một hồi, cả hai chú gấu Bắc Cực đều cảm thấy đói bụng, họ chợt nhớ ra ý định ban đầu của mình và tiếp tục cho xong cuộc đi săn.

Trước khi ‘xung đột’ xảy ra, cả hai với khứu giác nhạy bén cũng đã xác định được rằng có vài con hải cầu đang ở gần đó, chỉ còn chờ bọn họ tới thôi.

Giờ họ có rướn cổ lên ngửi ngửi thì ngay cả mùi phân cũng không thấy, nói chi đến mấy con hải cẩu.

Rõ ràng là bọn hải cẩu mập mạp đã trốn đi mất rồi.

Kiều gấu con tức mình đạp Otis một cái: “Ẩu ẩu.”

Đều tại hắn.

Otis quay qua quay lại, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được mùi hải cẩu.

Xem ra bọn chúng quả thật đã trốn hết rồi.

Vẻ mặt của hắn từ chỗ vui đùa thích thú giờ cau mày lại, liếm miệng trong nỗi thất vọng.

Kiều Thất Tịch chọn một hướng để đi tiếp. Theo giác quan thứ sáu của cậu, hướng này sẽ có hải cẩu.

Otis lững thững bước theo sau gấu con, có vẻ như hôm nay hắn sẽ phải cướp con mồi của cậu nữa rồi.

Trực giác của Kiều Thất Tịch đã chính xác. Sau khi đi được khoảng km, cậu lại ngửi được mùi của hải cẩu.

Otis đang đi bên cạnh cậu tất nhiên cũng ngửi được.

“…” Kiều Thất Tịch lấy thân hình mũm mĩm của cậu để chặn trước mặt Otis, không cho hắn tiếp tục đi tới.

Không cho cướp con mồi của cậu.

Otis đi đường vòng, và cậu lại chắn đường hắn: “Gào gào ẩu.”

Otis đành đứng yên.

Kiều Thất Tịch đem Tiểu Hoàng đặt trước mặt Otis, bắt hắn trông cái xô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio