Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thảo nguyên nhiệt đới trên Nam Bán Cầu có nhiệt độ cao quanh năm, bình quân nhiệt độ không khí hằng ngày vào mùa mưa nằm trong khoảng ° đến °, không quá nóng mà còn khá thoải mái dễ chịu.

Vì vậy, việc người ta bay đến Châu Phi nghỉ mát để trốn cái nóng mùa hè ở các thành phố trong nước, thật ra không phải là nói đùa.

Mấy ngày nay, Kiều Thất Tịch mang theo đàn sư tử con đi trên đường, tình cảm với nhau cũng càng ngày càng tốt.

Lúc Kiều Thất Tịch ẩn núp chờ đợi để săn mồi, đàn sư tử con hiểu chuyện sẽ tự giác tìm một chỗ trốn, không động đậy hay phát ra bất cứ tiếng động nào, vô cùng giác ngộ chuyện không nên làm vướng víu.

Chờ Kiều Thất Tịch đi săn thành công, năm con sư tử nhỏ liền chạy chậm từ nơi bí ẩn ra, lon ton chạy đến trong vui sướng vì sắp được ăn, đi đến bên con mồi mà nuốt nước miếng.

Đàn sư tử con bụng đói kêu vang, liếm láp lấy phần máu ấm áp chảy ra từ vết thương của con mồi, móng vuốt sắc bén vươn ra, chụp lên da thịt của con mồi. Con nào con nấy đều ăn đến mặt toàn là máu.

Giống như con mèo mặt hoa lớn.

Đặc biệt là con có bộ lông trắng như tuyết, lông của nó dễ bị máu của con mồi nhuộm đỏ nhất, vệ sinh rất phiền phức.

Theo Kiều Thất Tịch quan sát, Cục Bột rất thích sạch sẽ.

Tính cách nó tinh tế tỉ mỉ, không phải một con sư tử lôi thôi. Sau khi ăn uống xong xuôi, các anh em đã xử lý xong bộ lông từ lâu và nhào tới chơi đùa cùng nhau, thì Cục Bột độc lai độc vãng luôn luôn an tĩnh ngồi xổm ở một bên rửa mặt liếm móng vuốt.

Cũng không phải là những con sư tử nhỏ khác xa lánh sư tử trắng. Thật ra các anh trai cũng không có ác ý đối với em mình. Không chơi đùa cùng nhau có lẽ là có liên quan đến tính cách của Cục Bột.

Không chừng về sau sẽ cải thiện.

Mặc dù không cần phải lo lắng đến sự đánh giết từ đồng loại ở địa bàn không có sư tử đực chiếm lĩnh, nhưng tai hoạ tiềm ẩn chúng gặp phải là động vật ăn thịt khác.

Chỉ chốc lát sau, một con kền kền đã bay vòng quanh ở gần đó.

Đàn sư tử nghe thấy của loài thích đi theo những động vật họ mèo trên thảo nguyên để nhặt nhạnh thứ tốt, đồng thời ăn thịt thối do xác động vật thối rữa ra. Trong miệng bọn chúng còn phát ra âm thanh rất khó nghe và quỷ dị.

Điều này lại thu hút đám cướp đoạt đồ ăn trên thảo nguyên tới càng nhiều.

Ví dụ như linh cẩu và chó hoang, chúng đều là loại khó chơi.

Kiều Thất Tịch ăn xong một miếng thịt cuối cùng mình có thể ăn, mặc dù không thể ăn hết con mồi này thực sự rất đáng tiếc.

Cậu liếm láp miệng, hung hăng liếc mắt về phía những con Kền Kền hình dạng to lớn, quỷ dị trên thân cây, sau đó vứt đồ ăn và xương cốt xuống một cách không lưu luyến.

Sau đó mang theo đám nhóc con nhanh chóng rời đi.

Trông thấy sư tử đực đã cất bước lên đường, đàn sư tử con lập tức thu hồi tâm tư chơi đùa, ngoan ngoãn đuổi theo.

Ngay cả thằng ba, con sư tử con có tính cách tương đối chậm chạp kia cũng biết không thể rơi lại phía sau, nếu không chính nó sẽ gặp nguy hiểm.

Đi tới phía trước, một trận gió từ hướng tây nam thổi tới mang đến mùi của linh cẩu, cùng lúc đó, Kiều Thất Tịch cùng nhóm sư tử con đều nghe được âm thanh của chúng.

“…”

Riêng linh cẩu có danh hiệu “hậu môn cuồng ma” là ác mộng của rất nhiều động vật trên thảo nguyên. Tiếng kêu của bọn nó cũng hết sức quỷ dị, đàn sư tử con không còn xa lạ đối với bọn chúng gì đều vểnh tai, nhao nhao theo sát bước chân sư tử đực.

Linh cẩu và sư tử có mối thù truyền kiếp, nếu một đàn sư tử con rơi vào trong miệng bầy linh cẩu, tất nhiên sẽ bị phanh thây thành từng mảnh.

Lý do chúng có danh hiệu “Hậu môn cuồng ma” là bởi vì đám linh cẩu thích tấn công hậu môn của động vật khác khi giao chiến, cho nên chính bọn chúng cũng rất chú ý bảo vệ hậu môn mình trong khi tranh đấu. Có thể nói, trên thảo nguyên, bầy linh cẩu là sự tồn tại tương đương với Quỷ Kiến Sầu.

Với công phu mèo ba chân của Kiều Thất Tịch ở hiện tại, ngoại trừ đi đường vòng thì dường như cũng không còn cách nào khác.

Mấy bạn nhỏ này bị dọa sợ, con nào cũng vểnh tai cùng cái đuôi lên, tranh nhau chen lấn đi dưới phần bụng của Kiều Thất Tịch, hiển nhiên bọn chúng cho rằng bụng của sư tử đực là nơi an toàn.

Bầy linh cẩu tạo nghiệt đã khiến bọn nhỏ sợ hãi.

Kiều Thất Tịch một bên hùng hùng hổ hổ trong lòng, một bên đau lòng cho lũ nhóc, sau đó vội vàng mang theo bọn chúng rời xa phạm vi bầy linh cẩu xuất hiện.

Cuối cùng sau khi đi được mười cây số, nhà sáu miệng ăn đã tìm được một nơi nghỉ ngơi thích hợp. Họ dự định qua đêm ở chỗ này.

Vừa rồi đã được ăn một bữa no nê, bọn họ có thể chịu đựng không ăn gì một hai ngày.

Trên thảo nguyên mà một ngày có thể ăn hai bữa, mọi người sẽ kinh ngạc không hiểu là gia đình nào mà lại xa xỉ đến vậy.

Đó đúng là rất xa xỉ, nhưng là Kiều Thất Tịch không khống chế nổi lòng yêu thương như cha già của mình, ai biết trước khi đám nhóc con gặp được cậu đã bị đói bụng bao lâu.

Đương nhiên một hai ngày đầu phải ăn thật tốt để bổ sung lại thể lực mới được.

Nơi nghỉ ngơi là trên mặt một chồng đá, hòn đá khô mát là một trong những thánh địa mà đàn sư tử thích nghỉ ngơi.

Nhóm sư tử con cũng bò lên, có vẻ rất hài lòng đối với môi trường mới này.

Kiều Thất Tịch vừa thở hổn hển vài hơi đã bắt lấy sư tử trắng còn chưa kịp vệ sinh xong xuôi, đang liếm láp móng vuốt ở giữa hai bàn chân của mình. Cục Bột đã không còn lòng phòng bị cũng an tâm đợi dưới miệng cậu.

Ngửa bụng ra mặc cho cậu liếm.

Lúc vừa xuyên qua thành gấu bắc cực, Kiều Thất Tịch nhớ mình vẫn tràn ngập kháng cự đối với việc liếm một vài vị trí. Nhưng trải qua việc thích ứng suốt hai ba mươi năm, hiện tại cậu đã không có chút áp lực nào nữa.

Chí ít cậu không ngại liếm cho mình và Otis. Nhưng mà bây giờ đối mặt với sư tử trắng tương đối dính mình này, cậu lại do dự một lát.

Được rồi được rồi, làm cha mẹ thì việc này có là gì?

Sau một phen xây dựng tâm lý cho bản thân, cuối cùng Kiều Thất Tịch vẫn hạ miệng.

Ngay từ đầu Cục Bột có vẻ vẫn có chút kháng cự, nhưng cũng nhanh chóng thích ý, móng vuốt khoác lên trên mặt sư tử đực cũng không phát ra một chút sức mạnh để khước từ nào.

Ăn no đến tròn vo bụng nhỏ rồi nè, Kiều Thất Tịch vừa liếm láp vừa nghĩ thầm.

Được vuốt ve dịu dàng một lúc, sư tử con vừa rồi bị kinh sợ cũng an tâm nheo đôi mắt xanh lại, len lén tìm tòi khuôn mặt sư tử đực đang ở gần một chút, nhớ kỹ mùi hương đã sớm khắc trong tâm khảm này.

Có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ thay thế mùi hương của mẹ trong trí nhớ.

Dù sao con sư tử đực này cũng sẽ bảo vệ nó ở thời điểm nó bị kinh sợ, nhẹ nhàng liếm láp, trấn an nó.

Đàn sư tử con đã thăm dò hoàn cảnh mới xong, từng con trở lại bên người Kiều Thất Tịch, tự mình tìm vị trí thích hợp rồi nằm xuống.

Đương nhiên là cách sư tử đực càng gần càng tốt.

Kiều Thất Tịch buông Cục Bột buồn ngủ xuống, sau đó chăm sóc cho sư tử nhỏ khác cũng bị hoảng sợ một chút. Đầu tiên là Đại Viên Tử đã dùng ánh mắt thuần khiết nhìn mình.

Kiều Thất Tịch liếm một cái, nó liền kêu một tiếng.

Cuống họng phát ra tiếng kêu mềm mềm đáng yêu muốn chết, không có chút phong phạm của anh cả hết.

Thằng hai đang liếm móng vuốt ở bên cạnh lúc đầu rất bận, nghe tiếng thì ngừng lại, lẳng lặng nhìn Đại Viên Tử được cưng chiều.

Kiều Thất Tịch dừng lại đối diện với ánh mắt của anh chàng đẹp trai Thừa Phong một chút, ngay sau đó cũng thăm dò mà liếm khuôn mặt đẹp trai của đối phương một lần, liếm đến nỗi bé con gần như đứng không vững.

Đã liếm được thằng hai rồi thì cũng phải liếm thằng tư tính cách hiền lành, lầm lì một phen.

Lại nói, có thể thằng tư Tiểu Ban không phải là ôn tồn, mà là lười biếng, bị Kiều Thất Tịch liếm lấy thì lại quay đầu đi, ngoẹo đầu tiếp tục nằm.

Thật ra nó không hề ngủ, cái đuôi còn đang động đậy đây này.

Về phần thằng ba ở khoảng cách xa nhất… Trông thấy đối phương cảnh giác vểnh lỗ tai lên, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, ok, không liếm con.

Trong mùa mưa khó có được thời tiết bầu trời sáng sủa, mấy con sư tử đang lười biếng nghỉ ngơi trên tảng đá.

Sau khi xác định trong bán kính hai mươi km không có nhân tố rủi ro, Kiều Thất Tịch dự định sẽ ngủ sâu một giấc.

Người ta nói, có con thì ngủ ít đi.

Cũng không còn cách nào.

Năng lực phán đoán của Kiều Thất Tịch đúng thật rất lợi hại. Mùi của họ không nồng, vệ sinh rất sạch sẽ, bởi vậy không có động vật ăn thịt nào tìm theo đến nơi đây, bọn họ cũng an ổn qua một đêm trên tảng đá.

Ngày kế tiếp tỉnh lại, thời tiết âm u, bầu trời đen kịt, có vẻ như trời lại sắp mưa.

Nơi này trống trơn, không thể tránh mưa được, bọn họ lần nữa muốn tìm một nơi có thể tránh mưa.

Nhưng mà cái ổ vừa có thể tránh mưa lại vừa có thể nằm xuống nghỉ ngơi không dễ tìm, phụ huynh vô cùng bất an, sợ đàn sư tử con gặp mưa sẽ cảm mạo.

Tỉ lệ sư tử con chết yểu quá cao.

Một chút gió thổi cỏ lay là có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Dưới sự dẫn dắt của Kiều Thất Tịch, mấy bạn nhỏ đáng yêu cuối cùng vẫn bị dầm mưa một chút, nhưng cuối cùng họ cũng bứt phá, tìm được chỗ nghỉ chân thích hợp.

Những động vật họ mèo không thích nước, chúng tấp nập run run chân và móng vuốt để vẫy khô vệt nước trên người.

Trời mưa thì không nên mang theo đám nhóc con ra ngoài đi săn.

Kiều Thất Tịch sợ bọn chúng gặp mưa dễ cảm mạo, dù sao chúng vẫn còn nhỏ, thân thể cũng yếu ớt.

Vấn đề là cậu không có cách nào tỏ ý đến đàn sư tử con rằng: Các con ở chỗ này đợi, đừng đi đâu hết, ba đi săn cho các con.

Quên đi, thử trước cái đã.

Không được thì giải quyết bằng bạo lực, bắt lấy đánh cho tê người để xem còn đứa nào dám theo đuôi nữa.

Kiều Thất Tịch đội mưa đi ra ngoài. Quả nhiên, đám nhóc con sau lưng cũng đứng lên, không cần nói cũng biết chúng muốn làm gì.

Lúc này tâm tình của ông bố đơn thân rất phức tạp.

“Rống…” Kiều Thất Tịch quay đầu, trầm thấp rống lên một tiếng, ý muốn bọn chúng ngoan ngoãn đợi.

Cậu nghĩ trong lòng: Không phải là không cần các con, không cần phải sợ, ba sẽ trở về nhanh thôi.

Nhưng mà năm đôi mắt tội nghiệp vẫn luống cuống nhìn cậu, vừa muốn đi cùng lại vừa sợ tiếng rống của sư tử đực.

Đối mặt với sự bất an của đàn sư tử con, Kiều Thất Tịch hơi bất đắc dĩ. Cậu suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng nghĩ đến một chiêu có lẽ sẽ có tác dụng.

Kiều Thất Tịch rắc một chút nước tiểu ở xung quanh ổ, vẽ một vòng làm mặt đất nơi đó như một nhà lao, nhốt chặt đàn sư tử con trong đó, dùng mùi hương nói cho bọn chúng: Nơi này là địa bàn của chúng ta. Các con trông coi đừng nhúc nhích, ba đi một lát sẽ trở lại.

Mặc dù dựa theo tuổi tác sinh lý, hẳn cậu phải tự xưng là anh trai, nhưng mà tuổi thật của cậu không có nhỏ đâu.

Dư sức làm ba.

Chiêu này đúng là hữu dụng. Ngửi được mùi sư tử đực, sư tử con quả nhiên biết đây là lãnh địa, xem ra đây là kiến thức trời sinh của sư tử?

Tóm lại là bọn chúng an tâm đợi trong ổ, chờ đợi Kiều Thất Tịch trở về.

Đi săn trên thảo nguyên không chỉ dựa vào thực lực mà còn phải dựa vào may mắn.

Không tìm thấy con mồi thì cho dù thân đầy bản lĩnh cũng không có chỗ để phát huy.

Lần này Kiều Thất Tịch đi rất lâu, nhóm sư tử con yếu ớt đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ mà cũng không đợi được sư tử đực đội mưa đi săn trở về, việc này khiến bọn chúng không khỏi sinh ra chút mờ mịt và bất an.

Cục Bột ngồi xổm ở trước màn mưa, hơi nước bắn vào làm ướt bộ lông bên trên lỗ tai nó, khiến lỗ tai nó run một cái.

Cục Bột rũ lông mày, chuyên chú nhìn phương hướng sư tử đực rời đi.

Con mắt sư tử trắng thâm trầm nhìn không giống với một con sư tử con chín tháng tuổi. Có lẽ do đã gặp quá nhiều chuyện bi thương nên đã khiến nó trưởng thành quá sớm.

Một con sư tử đi tới, ngồi xổm cùng chờ đợi với sư tử trắng. Là thằng tư Thanh Sương còn uể oải, có vẻ là do vừa mới tỉnh, nó còn ngáp một cái với vẻ mặt buồn ngủ.

Có lẽ nội tâm sư tử con uể oải này cũng bị dày vò giống như vậy.

Kinh nghiệm trong quá khứ mà nhóm sư tử lớn ra ngoài không bao giờ trở lại này, đàn sư tử nhỏ đã trải qua quá nhiều lần.

Người thân cùng huyết thống đều không có ở đây, trên mảnh thảo nguyên này chỉ còn năm đứa bọn chúng.

Nhưng lần này đương nhiên không giống vậy.

Một thân ảnh không quá cao lớn uy mãnh, nhưng đủ cho anh em Norman cảm giác an toàn đi tới từ bên trong màn mưa, còn mang theo một con mồi đủ bọn chúng ăn một bữa no nê.

Đã an toàn trở về.

Kiều Thất Tịch người ướt sũng, mệt mỏi thở hồng hộc, lộc cộc lôi kéo con mồi trở về từ đằng xa đã lấy mất nửa cái mạng của cậu. Chỉ là mỏi mệt trở về chứ cậu không để cho mình bị thương, điều đó là không tồn tại.

Ra ngoài trọn vẹn năm tiếng, đôi bên đều đang lo lắng cho nhau, nhưng may mắn là kết quả sau cùng vẫn hoàn mỹ.

Đám nhóc con thò tranh nhau đầu ra nhìn. Tiếng thở hổn hển của Kiều Thất Tịch và tiếng kêu non nớt của nhóm sư tử con nối tiếp nhau khiến ổ nhỏ an tĩnh lập tức náo nhiệt hơn hẳn.

Uhm, nói chung cảm giác thành tựu khi nuôi em bé chính là như thế.

Khi thấy chúng nó ăn như thế, phấn đấu cực khổ lúc đi săn ở bên ngoài đều không còn là vấn đề nữa.

Kiều Thất Tịch rất vui vẻ.

Ăn xong bữa này, nếu mưa không ngừng lại thì cậu cũng sẽ không ra ngoài đi săn nữa.

Cơn mưa ngăn mùi phát ra, đàn sư tử con đã được ăn no nê chìm vào giấc ngủ an bình.

Kiều Thất Tịch hơi lạnh sau khi đã yên ổn trở lại, nhưng nhiệt độ cơ thể nóng hừng hực của nhóm sư tử con truyền đến. Có con nằm trước ngực cậu, có con trên lưng cậu, còn có con lại ở trước bụng cậu.

Rất nhanh sau đó đã làm khô bộ lông của cậu.

Quả nhiên hai ngày tiếp theo đều mưa, Kiều Thất Tịch không thể tiếp tục ra ngoài đi săn nữa.

Từ lúc gặp được sư tử đực đến nay, đây là lần đầu tiên đàn sư tử nhỏ nếm trải cảm giác đói khát quen thuộc.

Nhưng cái này cũng không là gì.

Chỉ là hơi đói một chút thôi.

Nói chung thì vẫn rất là hạnh phúc.

Làm một bậc phụ huynh luôn cưng chiều con cái, Kiều Thất Tịch luôn lo lắng mình làm không tốt. Cậu đương nhiên sẽ không đành lòng để cho đàn sư tử con đói quá lâu.

Trước đó cậu đã quyết định, nếu hai ngày sau mưa còn chưa dứt thì vẫn đi ra ngoài. May mà hai ngày sau, mưa tạnh gió ngừng.

Thời tiết tốt lên lần nữa, cho bọn họ cơ hội hoạt động gân cốt.

Kiều Thất Tịch cũng rất đói bụng, cậu nắm bắt thời gian mang theo đàn sư tử nhỏ rời ổ kiếm ăn.

Đây chính là cuộc sống trên thảo nguyên, trừ ăn ra thì chính là ngủ, nghe có vẻ rất thoải mái.

Có sao nói vậy, nếu có răng nanh với móng vuốt sắc bén thì đúng thật là rất thoải mái.

Tỉ như báo đốm độc lai độc vãng trên thảo nguyên, một sát thủ khét tiếng trong rừng rậm.

Bọn chúng có thân thủ mạnh mẽ, biết trèo cây còn kén chọn, cuộc sống thoải mái chết được.

Lúc Kiều Thất Tịch mang theo đám nhóc con băng qua mặt cỏ, họ nhìn thấy một con báo đốm nghỉ ngơi trên cây ở phía xa.

Đối phương ẩn giấu ở phía dưới tán cây rất tốt, chỉ có một cái đuôi hoa ban tráng kiện rủ xuống. Nếu không phải Kiều Thất Tịch cố tình ngửi mùi để tìm kiếm thì cơ bản là không thể nhìn thấy bóng dáng con báo đốm này.

Đối phương hẳn là đang nghỉ ngơi sau khi ăn no.

Lúc bọn Kiều Thất Tịch đi ngang qua, con báo đốm kia chỉ mở to mắt từ phía sau tán cây nhìn bọn họ từ xa.

Báo đốm và sư tử không có thù, từ trước đến nay không can thiệp chuyện của nhau.

Sư tử cho dù có cướp đoạt đồ ăn cũng sẽ không cướp được từ báo đốm, quá lắm là chính là cướp đoạt đồ ăn của báo săn.

Báo đốm được người trong nước ca tụng là Kim Tiền Báo, giá trị nhan sắc cũng rất cao. Kiều Thất Tịch ỷ thị lực mình tốt nên chăm chú nhìn thêm.

Cậu cũng chỉ có hai mắt chứ mấy.

Tính cách báo đốm nổi tiếng là thất thường và khó dò, giây trước có thể là một thiên sứ nhỏ thân thiện, một giây sau liền có thể biến thành tên điên cáu kỉnh.

Cẩn thận là trên hết.

Nhưng báo đốm cũng khá tốt, nó xưa nay không để ý động vật ăn thịt tại khác đi săn trên địa bàn của nó, hào phóng hơn so với sư tử nhiều.

Còn một điểm tốt nữa, báo đốm rất ghét linh cẩu, vì thế địa bàn của nó rất ít xuất hiện linh cẩu.

Cho dù thân là sư tử nhưng cũng không thể không dậy sóng trong lòng, hành động báo đốm săn giết linh cẩu đánh lén đẹp đến ngây người. Cùng hành động cắn đứt cổ ngầu đét kia, lạnh lùng, tàn nhẫn, đẫm máu nhưng lại rất đẹp trai…

Hiện giờ không biết báo đốm trên địa bàn kia là thiên sứ hay là kẻ điên. Một nhà Kiều Thất Tịch gặp phải con mồi thứ nhất, là một con lợn rừng, thoạt nhìn là con đực, răng nanh rất dài, tính tình tương đối dữ tợn.

Nếu không phải bất đắc dĩ thì Kiều Thất Tịch sẽ không ra tay với lợn rừng. Không phải là bởi vì răng nanh lợn rừng rất sắc bén, hắn không sợ đối mặt với lợn rừng có trí thông minh vô cùng thấp kia.

Kiều Thất Tịch không muốn săn lợn rừng chủ yếu là bởi vì lợn rừng nhiều thịt mỡ lắm.

Cậu không thích ăn thịt mỡ.

Nhưng cậu không thích ăn không đồng nghĩa với việc đàn sư tử con sinh trưởng ở bản địa cũng không thích ăn.

Đàn sư tử con đói đến ỉu xìu không muốn đi, chỉ nhìn chằm chằm lợn rừng ở xa xa mà nuốt nước miếng, con mắt cũng lộ ra khát vọng đối với đồ ăn.

“Ngao...” Cục Bột kêu một tiếng.

Sau đó là các anh em khác của nó.

Đáng thương như thế làm trái tim người nghe cũng muốn tan nát theo. Kiều Thất Tịch tranh thủ thời gian lần lượt liếm liếm để bọn nó đừng kêu nữa: Được được được, bây giờ liền đi săn cho các con.

Cho nên hôm nay chắc chắn chỉ có thể ăn lợn rừng thôi.

Vẫn may là Kiều Thất Tịch có kỹ xảo đặc biệt để giết lợn rừng.

Khi còn là con người, cậu từng gặp một thợ săn kinh nghiệm phong phú ở thời điểm đi du lịch vùng Đông Bắc, từ đó biết được vị trí trí mạng của lợn rừng là nơi ở giữa phía trên bên trong hai mắt.

Thợ săn khí lực lớn chỉ cần cầm một cây gậy là có thể một nhát, lấy mạng lợn rừng.

Hai là mắt, lợn rừng bị thương ở mắt sẽ xông lên chạy loạn, mãi đến khi mệt mỏi mất đi lực công kích.

Mỗi lần Kiều Thất Tịch… Cũng không nhiều lần lắm, mỗi khi bắt lợn rừng đều dùng cách làm bị thương con mắt đối phương, sau đó canh giữ ở bên cạnh chờ đợi.

Lần này còn có thêm năm con sư tử cùng nhau chờ đợi, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên cạnh say sưa nhìn cùng cậu.

Kiều Thất Tịch rất ưu thương: Haiz, thật ra đây không phải phương thức chính xác để săn sư tử lợn rừng.

Một nhà sáu miệng Kiều Thất Tịch vất vả mới ăn được lợn rừng, con báo đốm kia ẩn hiện ở gần đó nhưng cũng không hề đoạt con mồi của bọn họ.

Nói chung, báo đốm khinh thường việc làm kẻ cướp. Với lại lợn rừng thật ra hơi nặng mùi, có thể không phải là đồ ăn ưa thích của bọn chúng.

Đàn sư tử con không có tư cách kén cá chọn canh, có đồ để ăn đã là rất hạnh phúc rồi, bọn chúng con nào cũng ăn đến máu me đầy mặt.

Kiều Thất Tịch: Chẳng lẽ chỉ có một con sư tử là tôi cảm thấy mùi cơ thể của con lợn rừng đực này không ổn sao?

Thằng cả, thằng hai, thằng ba, thằng tư, thằng út: Ngon lắm!

Kiều Thất Tịch đoán không sai, ngay cả thịt thối sư tử cũng có thể ăn nên thật ra không hề quan tâm chuyện này. Nhưng báo đốm quan tâm á, nó phát hiện sư tử đực chưa trưởng thành này săn bắt đồ ăn mà chính mình không có hứng thú.

Nó liền bực bội bỏ đi.

Không giống với thái độ tàn nhẫn của sư tử đối con non không phải mình sinh ra. Báo đốm đối với con non mặc dù không đến mức thân thiện nhưng dù sao thì coi thường cũng xem như là một loại thân thiện.

Dù sao cũng không cản trở được hắn.

Trải qua mấy ngày vừa đi vừa nghỉ cùng nuôi nấng, đàn sư tử nhỏ gầy yếu trước đó bây giờ đã có diện mạo mới.

Động vật họ mèo to lớn hơn rất nhanh, chỉ cần có đầy đủ đồ ăn thì chỉ cần mấy ngày là có thể thay đổi dáng dấp.

Trái lại gầy đi cũng nhanh, không được cung ứng dinh dưỡng đầy đủ là sẽ gầy thấy rõ.

Nửa tháng gần đây, do được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, năm con sư tử nhỏ dưới sự cố gắng nuôi nấng của Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng không còn nhìn thấy vết lõm giữa xương sườn làm người ta đau lòng nữa.

Từng vết tích bên trong phần lõm vào đã được thịt lấp đầy, sư tử tháng tuổi rốt cục cũng có bộ dáng mà sư tử độ tuổi này nên có.

Sáu con sư tử không chỗ nào để đi, mặt dạn mày dạn ở lại địa bàn báo đốm nửa tháng nữa, lúc này mùa mưa cũng gần trôi qua.

Khi đàn sư tử nhỏ được tháng tuổi, gần đó xuất hiện mùi của sư tử đực khác.

Có thể chỉ là một con sư tử lang thang đi qua nơi này, cũng có thể là đang đi mở rộng địa bàn.

Địa bàn của báo đốm và sư tử có thể chồng lên nhau, bình thường sẽ không can thiệp chuyện của nhau.

Kiều Thất Tịch bất đắc dĩ phải mang theo đám nhóc con rời khỏi cái ổ yên vui này, đi tìm một nơi không có con sư tử đực nào khác xuất hiện.

Trước khi đi, trong lòng cậu yên lặng nói một câu cảm ơn đối với con báo đốm kia.

Mặc dù đối phương chỉ mặc kệ bọn họ.

Phiêu bạt là trạng thái sinh hoạt bình thường trên thảo nguyên, Kiều Thất Tịch cũng không cảm thấy cô độc, cậu nhìn năm con sư tử nhỏ đi theo bên cạnh mình một chút.

Năm con sư tử nhỏ này đã lớn lên rất nhiều, điều kiện xương cốt ưu tú đã dần dần biểu hiện ra ngoài, vì vậy có thể đoán được gen bậc cha chú của bọn chúng cũng sẽ không quá tệ.

Nhìn đám nhóc con khỏe mạnh trưởng thành, Kiều Thất Tịch thoáng chốc có cảm giác tràn đầy thành tựu.

Nói thật ngoại trừ chuyện ra ngoài đi săn thì mang theo bọn nhóc cũng không quá vất vả, dù sao đám nhóc con đều rất hiểu chuyện.

Có sự hiểu chuyện do trải qua sóng to gió lớn, chúng đã sớm bị cực khổ mài mòn tất cả góc cạnh rồi.

Có lẽ bọn chúng rất trân quý cuộc sống được ở bên người sư tử đực, không có đứa nào dám nghịch ngợm gây sự.

Kiều Thất Tịch lại hi vọng bọn chúng có thể sống hoạt bát một chút, thỉnh thoảng cũng có thể gây rắc rối cho mình.

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên có cảm giác cẳng tay bị cọ xát một chút, là Cục Bột đang nũng nịu như có như không, hành động như thể chỉ là lơ đãng cọ trúng.

Kiều Thất Tịch nhấc nó lên đi một đoạn đường, phát hiện bạn nhỏ đã nặng hơn không ít.

Khi Cục Bột bị nhấc lên, nó vô cùng ngoan ngoãn, bốn móng vuốt dịu dàng ngoan ngoãn cuộn tròn lại, tựa như khi còn bé vậy.

Khi được buông xuống, nó liền run bộ lông lên, bước đi điềm tĩnh, đã có bóng dáng của một con sư tử đực cường tráng.

Ai sẽ là người may mắn tiếp theo đây nhỉ?

A ha, là Đại Viên Tử ngây thơ đáng yêu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, thể trọng của thằng nhóc ăn nhiều này là nặng nhất.

Kiều Thất Tịch kiểm tra thành quả lao động của mình trên đường đi. Lúc này, máy bay không người lái tuần tra nhẹ nhàng lướt qua trên không trung của đại thảo nguyên Châu Phi.

Máy bay không người lái lúc này sẽ chụp hình các đàn trâu nước lớn đang băng qua sông. Cảnh tượng hoành tráng trùng trùng điệp điệp như thế chỉ máy bay không người lái mới có thể có video chất lượng hình ảnh tốt hơn.

“Mùa mưa dần trôi qua, mùa thu sắp đến rồi.” Phụ trách biên tập video nhân viên công tác thở dài nói: “Sắp tới lại phải nhìn thấy những động vật lo lắng về nguồn nước rồi nhỉ?”

Bỗng nhiên hắn dùng ngón tay dừng hình ảnh lại, sau đó gửi ảnh chụp màn hình này cho nhóm công tác.

“Có ghi chép nào về con sư tử cái với đàn con này không? Một con sư tử cái mang theo năm con sư tử con??? Tình huống ra sao thì mời các vị thẩm tra đối chiếu tư liệu trong tay mình một chút, hãy tra xem là chúng từ đàn sư tử nào trốn đi.”

Trên thảo nguyên, mấy đàn sư tử lớn đều có nhóm chuyên môn theo dõi ghi chép lại trường kỳ, rất nhanh sau đó mọi người liền tỏ vẻ không phải là từ đàn sư tử của mình trốn đi.

Một con sư tử cái làm sao có thể có mang theo năm con non trốn đi chứ?

Nhưng hình ảnh đúng là thật, việc này khá là kì lạ.

Bỗng nhiên, có một nhân viên công tác kinh ngạc lên tiếng: “Oh... my... god... Gặp quỷ rồi sao??!”

Chẳng lẽ có gì không đúng sao?

Bốn con sư tử vàng, một con sư tử trắng, khoảng tháng tuổi.

Cái đội hình này nhìn hơi bị quen mắt luôn á!

Tuy nhiên, điều hắn suy nghĩ trong lòng này hoàn toàn không có một chút xíu khả năng nào hết.

Ai cũng biết, không có bất kỳ khả năng nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio