Otis, nhân vật được Kiều Thất Tịch nhắc đến, đúng là đối với hoàn cảnh chung quanh không cảm thấy khó chịu mấy. Khác với phương thức đi săn hèn nhát của Kiều Thất Tịch, hắn chỉ nhắm vào báo biển, thậm chí là một con moóc.
Bởi vì bọn chúng nhiều thịt.
Nếu thành công săn được con mồi trong một lần thì có thể đánh chén một bữa ngon lành.
Gấu Bắc Cực không có thói quen trữ đồ ăn thừa. Bình thường sau khi hoàn tất bữa ăn no nê, chúng sẽ nghênh ngang bỏ đi chỗ khác.
Mùi máu tanh rất dễ thu hút sự chú ý của những con gấu trắng khác, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ có trận ác chiến xảy ra.
Mà đánh nhau chẳng bao giờ nhận được kết quả tốt cả, thay vì thế chúng gấu đều lựa chọn vứt con mồi và bỏ đi.
Ngoài ra chúng là loài ưa sạch sẽ. Mỗi khi ăn xong chúng đều vệ sịnh những mảnh vụn thức ăn bám trên người để tránh lưu lại mùi vị quá nồng, bằng không rất dễ bại lộ hành trình.
Muốn biết một con gấu Bắc Cực sống tốt hay không thì cứ nhìn ngoại hình của nó là nhận ra ngay. Nếu dáng người gọn gàng và đường nét tròn trịa, điều đó có nghĩa là nó đang sống tốt vô cùng.
Còn nếu nó bẩn và trông lôi tha lôi thôi, chứng tỏ cuộc sống nó đang trải qua không được như ý muốn.
Tuy Otis không sạch bóng như Kiều Thất Tịch đến % nhưng ít ra hắn cũng giống được tầm %. Bộ lông trên người hắn thoạt nhìn khá trắng trẻo.
Nhờ bản tính vốn trầm ổn và điềm đạm mà lần đầu tiên đi săn trở lại, Otis đã thành công bắt được một con báo biển nặng chừng trăm cân, nhiêu đây là quá nhiều cho một bữa ăn.
Trong lúc trông coi nửa khúc đồ ăn còn lại, Otis liếm miệng và ngẩng đầu lên, biểu cảm của hắn thoạt nhìn trông mơ màng như gấu Bắc Cực vốn thế, nhưng ánh mắt hắn thì lại đang tìm kiếm ở trên mặt băng.
Có lẽ hắn đang quan sát xung quanh để đề phòng những con gấu lạ đến gần.
Hoặc có thể hắn đang tìm kiếm điều gì đó.
Cuộc sống ở trạm cứu trợ gần hai tháng vẫn đọng lại chút ấn tượng trong chú gấu trắng này.
Nhưng thời gian dần trôi, rồi hắn cũng sẽ quên bẵng đi hai tháng ấn tượng ấy.
Nếu xét riêng về năng lực thôi thì IQ của gấu Bắc Cực không hế thấp, bằng không sao chúng có thể trở thành vua trên băng được.
Song, trí thông minh của chúng chỉ thể hiện ở khía cạnh sinh tồn. Ngoại trừ những thứ liên quan đến kỹ năng sinh tồn ra thì chúng dốt đặc cán mai với những thứ khác.
Chúng đã ngừng tiến hóa từ lâu, trí lực có hạn và không có biểu hiện của trí thông minh nốt.
Các nhà khoa học cho rằng ngoài những phản ứng theo bản năng, chúng hiếm khi thực hiện các động tác sáng tạo khác.
Hơn nữa sự hiểu biết của Kiều Thất Tịch đối với gấu Bắc Cực cũng không sâu sắc lắm, và cậu cũng không hay biết rằng nhân viên cứu hộ vẫn luôn dõi theo cậu sau khi họ thả cậu về nhà.
Không giống như quy luật hành động của những chú gấu khác, số liệu của Kiều Thất Tịch hơi vi diệu, bởi lẽ làm gì có con gấu nào sinh hoạt như thế. Mỗi ngày tại mấy cái lỗ thở đứng hít thở rồi đi đi về về, không chỉ thế cậu chỉ thích ngủ tại một chỗ duy nhất.
Chắc tại vì Kiều Thất Tịch cần cảm giác an toàn, và ở yên một chỗ quen thuộc là một trong những phương pháp giúp cậu duy trì cảm giác an toàn đó.
Cậu xem nguyên khu vực này như lãnh thổ của riêng mình.
Thế nhưng cứ đứng đây lâu sẽ lưu lại mùi hương nồng đậm, theo thời gian chẳng còn con vật biển nào tới cái lỗ thở mà Kiều Thất Tịch ôm cây chờ thỏ ở đấy.
Vì vậy kế hoạch ăn nằm chờ chết tuyên bố phá sản, Kiều Thất Tịch chỉ còn nước đi ra ngoài cải thiện kỹ năng săn mồi của mình mà thôi.
Đồ ăn ngoài thiên nhiên không được đầy đủ như ở trạm cứu hộ. Từ khi trở về hoang dã, Kiều Thất Tịch đã quên mất như thế nào là no bụng.
Cậu lúc nào cũng trong tình trạng nửa đói nửa no. Bây giờ cậu mà không chịu khó thì sẽ hiểu được ốm đói là gì.
Có một sự khủng hoảng không hề nhẹ.
Nếu giờ có lưới đánh cá thì tốt rồi, thỉnh thoảng Kiều Thất Tịch sẽ nghĩ như thế, nhưng như vậy lấy tay đâu mà đánh cá cơ chứ.
Cho nên suy nghĩ vu vơ này chỉ nhẹ như gió thổi đến rồi lại đi.
Làm gấu Bắc Cực lâu quá khiến cậu thỉnh thoảng quên mất mình đã từng là một con người. Tóm lại tất cả mọi thứ như ma thuật huyền bí làm cho người ta khó phân biệt được quá khứ là hiện thực hay bây giớ mới là hiện thực?
Ai biết được?
Lâu lâu Kiều Thất Tịch sẽ tình cờ bắt gặp một vài con báo biển đang phơi nắng trên mặt băng, như lúc này chẳng hạn. Phản ứng dầu tiên của cậu chính là, chu choa mạ ơi báo biển đáng yêu thế.
Sau đó cậu mới bắt đầu suy nghĩ đến mùi vị của chúng khi ăn ra làm sao.
Kiều Thất Tịch giật mình, tiếp theo mừng thầm trong lòng. Gút chóp, sự thay đổi này quá chi là tốt. Cậu nghĩ không lâu nữa mình có thể trở thành sát thủ báo biển vô tình rồi.
Con báo biển gần đó cũng phát hiện ra sự xuất hiện của Kiều Thất Tịch. Song tiếp theo, nó trở mình và đổi một tư thế mới tiếp tục phơi nắng.
Đó là sự tôn trọng lớn nhất của nó đối với gấu nhỏ.
Địch mẹ, con báo biển này ngang ngược ghê ta.
Kiều Thất Tịch bị xem thường bèn nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm. Hãy đợi đấy, anh nhất định sẽ nhét mày vào bụng.
Và lại một tuần trôi qua kể từ lúc cậu đưa ra lời thề độc ấy.
Mỗi ngày đều trong trạng thái nửa đói nửa no khiến Kiều Thất Tịch tiêu hao không ít mỡ.
Nhưng cậu trông vẫn trắng múp lắm, nhìn không giống một con gấu Bắc Cực tương lai mờ mịt.
Cũng có thể do cậu mang suy nghĩ của một người trưởng thành, cậu cảm thấy mình không nên chấp nhặt với sống chết quá, nhưng nhất định phải xinh đẹp.
Tháng Năm tới, gió thổi nhẹ nhàng qua từng lớp băng trên vùng duyên hải Bắc Băng Dương.
Cũng chính là đổi hướng gió mà người ta hay nói.
Gió bấc mùa xuân đi qua, vòng cực nghênh đón gió đông tràn về. Sau đó suốt khoảng thời gian mùa hạ, gió đông thổi thường xuyên hơn.
Vào lúc Otis sắp quên rằng ngày xưa đã có chú gấu Bắc Cực nhỏ tên là Alexander xuất hiện trong cuộc đời mình, thì một cơn gió đông thổi ngược hướng đã mang đến cho hắn một mùi hương quen thuộc.
Hiện tại Otis đang xử lý con mồi của mình. Nếu như hỏi ấn tượng khó phai nhất của Otis đối với Kiều Thất Tịch là khi nào thì đó chắc chắn phải là thời điểm đang ăn.
Trở về tự nhiên đã nửa tháng rồi, những ký ức trải qua ở trạm cứu hộ sớm phai nhòa, trong trí nhớ của hắn chỉ còn lại chút hình bóng của bé gấu con.
Nhưng giờ ngay cả gấu nhỏ hắn cũng ít nhớ tới. Dù sao hắn cũng chỉ là một con gấu Bắc Cực và một con gấu trắng sẽ chẳng bao giờ nhớ những điều tầm thường quá lâu.
Có thể nhiều năm sau gặp lại nhau, ngửi thấy mùi quen thuộc thì họ sẽ lập tức nhận ra nhau. Nhưng trong những năm tháng xa mặt cách lòng thế này, rất khó để mà nhớ tới được.
Otis đang ăn thì ngửi thấy một mùi hương được gió cuốn tới, hắn hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên rồi dùng chiếc mũi đánh hơi trong không khí. Hắn hít hà hít hà, thật đáng tiếc là mùi hương chỉ còn vương lại chút ít sau khi lan tỏa hơn trăm cây số.
Ngay cả những con gấu Bắc Cực với khứu giác tuyệt vời cũng không thể nhận được bất kỳ thông tin hiệu quả nào từ mùi nhỏ bé này.
Otis ngây ngẩn một hồi, tất nhiên, cũng có thể hắn đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó. Ai bảo biểu hiện thực tế của hắn dễ khiến người khác hiểu lầm làm chi.
Một số cư dân mạng đã từng thắc mắc như sau: Liệu bá chủ vùng cực – gấu Bắc Cực biết mình đáng yêu lắm không?
Chắc cú là không biết rồi.
Nhưng con gấu Bắc Cực có vẻ ngoài ngốc nghếch dễ thương thực chất lại là động vật siêu dữ điển hình. Chúng thậm chí còn chủ động tấn công con người, máy bay không người lái, máy ảnh di động các kiểu. Tóm lại sức tàn phá rất đáng kinh ngạc.
Lại nhắc đến Otis, đúng là hắn ngửi thấy mùi gấu Bắc Cực nhưng sau đó làm như không có việc gì tiếp tục kiếm ăn.
“Otis rời khỏi lãnh thổ mà nó chiếm cứ nửa tháng kìa.”
“Mau nhìn đi, nó đang di chuyển tới chỗ của Alexander ấy.”
Các nhân viên đã rất ngạc nhiên khi thấy quỹ đạo của Otis thông qua thiết bị định vị GPS.
Đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là cố ý?
Bởi vì điều đó quá mức khó tin, mọi người không dám ngờ tới.
Alexander vẫn luôn di chuyển loanh quanh đây. Nếu cứ tiếp tục như thế thì chưa đầy một tuần Otis sẽ tìm thấy cậu.
Nói sao ta?
Cuộc hội ngộ này quả nhiên không khỏi khiến người ta mong chờ vào.
Nhưng hai con gấu đực hoang dã thật sự có thể trở thành bạn đồng hành à?
Dù mong đợi song họ vẫn cảm thấy lo lắng.
Trên đường đi, trừ khi phải dừng lại săn mồi thì khoảng thời gian còn lại hắn đều di chuyển trên mặt băng.
Với tốc độ của hắn, một ngày có thể đi khoảng km, trôi nổi trên mặt nước không quá km.
Hắn thường dừng lại để đánh hơi và xác nhận phương hướng, nhưng nó cũng thường bị nhầm lẫn, vì không phải cơn gió nào cũng có mùi của gấu nhỏ.
Chỉ cần vị trí hơi lệch một chút thôi thì hắn và gấu nhỏ sẽ bỏ lỡ nhau.
Bình thường những con gấu với kinh nghiệm sống đầy mình đều rất nhạy cảm với hướng gió. Chúng kết hợp tất cả các dữ liệu xung quanh để xác định hướng đi kế tiếp của mình.
Otis chưa đầy năm tuổi, mới sống một mình được hai năm, kinh nghiệm sống có thể không phong phú nhưng bù lại hắn là gấu thông minh và vô cùng cẩn thận.
Theo lý thuyết, khi mùa hè khó khăn đến, hắn nên nắm bắt thời gian để tích trữ đủ lượng mỡ cho bản thân thay vì lãng phí thời gian để tìm kiếm con gấu nhỏ khác.
Hắn thực sự đang tìm kiếm Alexander ư?
Hai ngày sau, khi Otis càng ngày càng tới gần khu vực Alexander hoạt động, mọi người rốt cuộc cũng xác định rằng Otis đang tìm kiếm Alexander thật.
Và khi khoảng cách của cả hai rút ngắn lại còn km, mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều.
Lúc này, một tình huống mới xuất hiện, một con gấu Bắc Cực đực trưởng thành đã đột nhập vào khu vực hoạt động gần đó của Kiều Thất Tịch.
Khoảng cách dưới km là một khoảng cách không an toàn lắm. Nếu để gấu đực ngửi thấy mùi của gấu con, nó sẽ dồn hết sức lực để săn giết mất.
Tất cả đều có thể.
Kiều Thất Tịch đang bận ở địa bàn mình kiếm ăn nên không biết rằng cậu phải chuẩn bị đối mặt với nguy cơ sinh tồn không mấy lạc quan. Giờ cậu đang lên kế hoạch khi nào thì nên lấy hết can đảm tấn công chú báo biển dễ thương.
Tất nhiên, Kiều Thất Tịch sở hữu cho mình hệ thống giác quan của một con gấu Bắc Cực, vì thế khi mùi của một con gấu lạ xuất hiện trong vòng km, cậu cuối cùng cũng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Hay lắm, nguy cơ chết đói còn chưa giải quyết xong thì đã phải nghênh chiến một thử thách mới.
Và Kiều Thất Tịch còn lâu mới dùng cái thân nhỏ bé này để đi đánh nhau với con gấu lớn vô cùng tàn nhẫn kia.
Nơi thị phi không nên ở lâu, cậu không ngại rời bỏ giang sơn và vắt chân lên cổ chạy trốn đâu.
Nếu gấu Bắc Cực dùng hết tốc độ chạy về phía trước thì một giờ có thể chạy được km, nhưng cái này chỉ áp dụng cho gấu trưởng thành. Chứ một con gấu ăn rau như Kiều Thất Tịch, chạy km thôi đã muốn hụt hơi huống chi cậu còn đang đói.
Đây đúng là tử vong mode on mà.
Mặt khác, Otis đã đi được năm ngày rồi và hắn cảm nhận được mùi của gấu con tỏa xung quanh mình ngày càng nồng đậm, điều này chứng tỏ hắn không đi sai hướng.
Thế nhưng trong phạm vi hoạt động của đối phương lại xuất hiện mùi một còn gấu lớn khác khiến hắn hơi chần chừ.
Gấu Bắc Cực không có kẻ thù tự nhiên, song thiên địch của chúng lại là một con gấu mạnh mẽ khác, tránh hại tìm lợi là bản năng của chúng. Chính vì bản năng này mà Otis muốn rời khỏi đây, điều này không liên quan đến việc hắn mạnh hay yếu, chẳng qua hắn không muốn chạm mặt với một tên gấu khác mà thôi.
Hắn đứng trên băng do dự một lát, có vẻ hơi khó lựa chọn, nhưng sự cám dỗ của gấu nhỏ vẫn chiếm ưu thế bởi vì mùi hương của đối phương càng lúc càng nồng.
Một cơn gió đã mang đến tin tốt lành cho Otis.
Otis chaỵ thẳng về một hướng nào đó.
Chạy với tốc độ cực hạn khá tốn sức và mệt mỏi, Otis chỉ chạy hết sức mình vào lúc săn mồi.
Đã lâu lắm rồi hắn chưa lặn lội đường xa kiểu này.
Cùng lắm thì hồi nhỏ, khi hắn và mẹ di cư mới trèo đèo lội suối như thế.
Kiều Thất Tịch chỉ để ý tới mùi của con gấu đực lạ kia do nó đứng trên đầu ngọn gió còn cậu đứng phía dưới. Cơn gió nói cho cậu rằng con gấu đó xác thực đang truy vết cậu.
Đồ gấu rác rưởi.
Kiều Thất Tịch chưa kịp nằm xuống nghỉ ngơi đã phải tiếp tục chạy với khuôn mặt đưa đám.
Kéo dài hơi tàn chạy thêm km nữa, cậu phát hiện phía trước xuất hiện một tảng núi băng có thể trở thành điểm mù của thị giác.
Là một thủ khoa trường danh giá sở hữu tư tưởng nhân loại, bị một con gấu đuổi ná thở và bó tay toàn tập là một điều gì đó không tuân theo thói thường.
Kiều Thất Tịch quyết định thể hiện trí thông minh của mình ngay bây giờ. Song khi cậu vòng ra sau tảng băng, mắt không khỏi trợn tròn, hình như phía trước lại xuất hiện thêm một con gấu!
Gòi song luôn ——
Kiều Thất Tịch vừa rồi còn tràn đầy hy vọng liền lập tức nếm trải tuyệt vọng. Không phải cậu buông xuôi nhưng tay chân run rẩy, cậu chạy hết nổi rồi.
Từ bỏ từ bỏ, trước sau đều bị bao vây, cậu thua rồi.
Gấu sinh ngắn ngủi chỉ có thể bàn giao tới đây, còn tình tiết kế tiếp hẹn gặp lại các bạn ở phần sau.
Khi Otis nhìn thấy bé gấu nhỏ quen thuộc, hắn bèn giảm tốc độ, miệng thở ra làn khỏi trắng nhưng khí chất trông vẫn hung hăng vô cùng
Kiều Thất Tịch: Trời cao đố kỵ anh tài.
Có chết cậu cũng không chạy nữa đâu, km vừa rồi là quá sức chịu đựng rồi.
Chú gấu bé nhỏ ngồi trên mặt băng, toàn thân lộ ra cảm giác sao cũng được, ông đây không sợ.
Vẫn là câu nói kia, không cần cố chấp với sống chết, nhưng tuyệt đối phải thật đẹp!
“Rống ——” Otis vừa đi tới đã trầm giọng gào một tiếng cảnh cáo mạnh mẽ.
Song, tiếng gào này không nhằm vào gấu trắng nhỏ mà vào con gấu đực trưởng thành kia.
‘Hệ thống giác quan gấu Bắc Cực’ của Kiều Thất Tịch cảm thấy tần số âm thanh này quá quen thuộc, dường như đã nghe thấy ở đâu đó, nhưng suy nghĩ của con người lại cản trở kết quả phân tích của cậu.
Dù sao cậu cảm thấy Otis không thể nào hung hăng với mình được…
Ủa, Otis á?