Bởi vì vòng xã giao của Kiều Thất Tịch quá hạn hẹp, cho nên dù năm nay đã tuổi nhưng cậu vẫn chưa nắm vững được kỹ năng nói thầm một chọi một ở cự ly xa, kỹ năng này dường như cần phải có kinh nghiệm xã giao đến một trình độ nhất định mới có thể thành thạo.
Nói đơn giản là phải giao lưu nhiều hơn với những con cá voi sát thủ khác, luyện tập nhiều thì mới thành thạo được.
Từ trước đến nay, ngoại trừ giao tiếp với các thành viên trong nhà, cậu gần như không hề phát ra tín hiệu giao tiếp nào với bên ngoài.
Mà hiện tại cậu lại nghe thấy mấy con cá voi sát thủ thích ‘nói chuyện người lớn’ xúi giục anh trai cá voi biết dùng chiến thuật mắc cạn kia cùng mình làm chuyện “gì gì” đó.
Cá voi sát thủ nhỏ – người đã có người trong lòng hiện tại vừa xấu hổ lại vừa tức giận, vô cùng hối hận vì đã gửi đi tin báo bình an vừa rồi.
Đậu, mấy người là loại cá voi sát thủ gì vậy chứ!
Điều càng làm Kiều Thất Tịch hộc máu chính là, không chỉ có mấy anh trai cá voi sát thủ mà cậu vừa gặp qua kia ồn ào, mà ngay cả mấy con cá voi sát thủ cậu chưa từng gặp bao giờ cũng chen vào góp vui.
Đàn cá voi sát thủ thích xen vào việc người khác: “Otis, đi tìm em ấy hẹn hò đi.”
Tuy rằng bọn họ đều nói như vậy, nhưng đây không phải là hành động bắt chước một cách ngốc nghếch, cá voi sát thủ không phải động vật thích gió chiều nào theo chiều đó, mỗi một cá thể đều có suy nghĩ độc lập của riêng mình.
Trên thực tế, đôi khi bọn họ sẽ tích cực tham gia vào việc xúi giục đồng bạn tiếp nhận người theo đuổi nào đó, mà ngược lại cũng sẽ phát sinh tình huống khuyên đồng bạn từ chối người theo đuổi.
Cá voi sát thủ bảo thủ hơn nhiều so với cá heo biển, xác suất chấp nhận khi đối mặt với người theo đuổi của chúng là :, đây là số liệu không cao cũng không thấp.
Lí do từ chối thường là bởi vì người theo đuổi không đủ ưu tú, không có điểm nào làm cho cá voi sát thủ thích, hoặc là do người theo đuổi có lịch sử đen tối, là nhân vật “khét tiếng” quen thuộc với cả đại dương.
Ví dụ như cái loại cá voi sát thủ thích ghi chép về cuộc sống cá nhân của mình, mỗi ngày đều phát sóng trực tiếp mấy việc nhỏ như hạt đậu khắp đại dương thế này, một khi đã chấp nhận sự theo đuổi của tên này, vậy thì không cần bàn tới chuyện riêng tư nữa.
Thôi thôi.
Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn con cá voi sát thủ, chon một con bình thường không tốt hay sao?
Đám cá voi sát thủ di cư đã nhìn quen mưa gió, lang thang từ Nam ra Bắc, hiển nhiên rất thích con cá voi Nam Cực nhỏ này, có lẽ là vì bọn họ chưa từng gặp qua em trai cá voi sát thủ nào ngọt như đường thế này.
Cá voi sát thủ tuy rằng sẽ làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu, nhưng tất cả đều có chừng mực, hoàn toàn dựa vào tâm trạng của chúng.
Có khả năng một giây trước bọn họ còn đang làm nũng mà kêu ‘ăng ăng ăng”, một giây sau đã lộ ra hàm răng sắc nhọn, giết chết cá mập cho ngươi xem.
Vì thế mà máy chế tạo đường nhân tạo Kiều Thất Tịch lại có vẻ nổi bật đến vậy.
Ngọt ngào, không chỉ vậy lại còn có EQ cao, khiến cá voi sát thủ rất yêu thích.
Đám cá voi sát thủ di cư lang thang khắp đại dương không hề biết Kiều Thất Tịch là cá voi sát thủ Nam Cực, nhưng bọn họ lại bị âm thanh ngọt ngào ấy đánh thức lỗ tai, trở nên nhiều chuyện hẳn lên: Tôi thích em ấy.
Hoặc là: Em ấy ở nơi nào, tôi cũng muốn hẹn hò với em ấy.
Còn có hỏi thăm: Em ấy trông thế nào?
Kiều Thất Tịch tuyệt vọng nghĩ: Bề ngoài của cá voi sát thủ đều giống như nhau cả thôi! Mấy người làm sao có thể từ hai màu trắng đen ấy tìm thấy một đóa hoa cơ chứ!!
Bình thường Otis không hay dùng đến hệ thống định vị âm thanh, cũng không hay mở miệng nói chuyện, bởi vì việc đó rất dễ làm bại lộ vị trí của hắn, trái lại hắn lại rất am hiểu sử dụng giác quan nhạy bén của mình.
Nhưng lúc thu được tin tức của cá voi Nam Cực, tuy rằng ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng lại không tự chủ được mà truy tung vị trí của đối phương.
Không biết vì lí do gì mà hắn lại đáp lời đám cá voi di cư đang thúc giục hắn đi hẹn hò: Bên cạnh con cá voi sát thủ này có rất nhiều đồng bạn.
Đồng bạn có thể nghe hiểu ‘số lượng’ mà hắn vừa nói ra, rất nhiều rất nhiều, đó chính là một đàn, nhưng như vậy không thích hợp nha.
Quần thể cá voi sát thủ di cư thường sẽ không quá lớn.
Huống chi còn là đang ở Nam Cực.
Hội anh trai ngầu vừa cẩn thận vừa nghiêm túc thay đồng bạn của mình giải thích: Đó là một con cá voi sát thủ Nam Cực.
Tiếp theo lại có một con cá voi sát thủ trong hội anh trai ngầu bổ sung thêm: Thật đáng yêu, mau đi tìm em ấy đi.
Cá voi sát thủ Nam Cực cũng không có tính uy hiếp quá lớn, cũng xem như một loài tương đối hiền lành, mà đám cá voi sát thủ di cư đang đặt sự chú ý đến bé cá voi Nam Cực lúc này trời sinh tính cách còn hung hãn hơn cá voi sát thủ Nam Cực nhiều.
Kiều Thất Tịch bắt đầu thấy lo lắng, không phải chứ, chẳng lẽ đối phương thật sự muốn tới tìm mình… làm chuyện đó!
Đúng lúc cậu đang vô cùng lo lắng đến mức mặt đỏ tim đập, thì cuối cùng cũng nghe được một câu trả lời tùy ý: Để nói sau đi.
Dù sao phiên dịch ra tiếng Trung cũng có nghĩa như vậy, quả thật khiến người ta không biết đối phương có để tâm không hay chỉ là tùy ý có lệ.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Kiều Thất Tịch vẫn cứ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vẫn còn nhỏ, không cần sớm cuốn vào việc ‘hẹn hò bạn trai’ đen tối này.
Kể từ sau ngày đó, Kiều Thất Tịch may mắn không hề nghe thấy cuộc nói chuyện nào về mình trong đại dương nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy việc trầm mặc ít lời thật là một thói quen tốt.
Kiều Thất Tịch thành thật ở yên trong nhà mấy ngày, cũng không dám ló ra ngoài hít thở, vậy nên mới bình an không có chuyện gì xảy ra.
Còn về phía gia đình nhỏ của Kiều Thất Tịch, thật ra năm nay xem ra cũng không còn nhỏ nữa, có năm con cá voi sát thủ trưởng thành cùng bé cá voi con, gia đình bảy người bọn họ đang bơi về phía eo biển Malacca.
Trước kia khi lên đường Kiều Thất Tịch luôn bị vây quanh ở giữa, bây giờ trưởng thành rồi cậu muốn bơi sang trái thì bơi sang trái, muốn bơi sang phải thì bơi sang phải, thậm chí đi chậm hơn hay mét thì cũng không phải là vấn đề nữa.
Cá voi sát thủ không phải loài động vật sẽ tự làm khó chính mình, bọn họ sẽ không vì lên đường mà bơi tới kiệt sức, cho nên hành trình cũng không vất vả.
Sẽ có rất nhiều thời gian để ăn cơm và nghỉ ngơi, nếu tính toán cẩn thận, thời gian lên đường còn không nhiều bằng thời gian làm mấy việc linh tinh khác.
Tâm tình của vị thiếu niên mặc tây trang cũng rục rịch lên sau mấy ngày yên tĩnh.
Một nhà người chỉ còn lại có năm người, bởi vì người cậu đa tình của cậu đã không thấy bóng dáng, đúng là tài thật.
Kiều Thất Tịch quyết định đặt cho người cậu một cái biệt danh: Đại sư quản lý thời gian.
Sau khi rời khỏi nhà, cậu vẫn cứ hoạt động trong khu vực nước nông, trải qua một lần lên bờ cứu anh trai cá voi sát thủ kia, cậu cũng không còn thấy khu nước nông đáng sợ như vậy nữa.
Trong nền cát dưới đáy khu vực nước nông cất giấu rất nhiều món điểm tâm nhỏ, đó là sò, hến, cùng với tôm mà Alexander thích.
Tuy rằng khối lượng của những món này đối với cậu mà nói thì ăn cũng bằng không, nhưng mà cậu thích lắm.
Thích trốn trong cát còn có cá bơn cùng cá quỷ, Alexander ngẫu nhiên cũng có thể trúng thưởng.
Tất nhiên cũng không phải luôn trúng quà tốt, có đôi khi cậu còn sẽ gặp được lươn điện, tuy rằng dòng điện do chúng tạo ra không hề có tính sát thương nào đối với một con cá voi sát thủ lớn như cậu.
Nhưng chúng cũng sẽ làm giật miệng cậu, nói thật, cái cảm giác tê tê thế này cũng rất sảng khoái.
Chẳng trách thỉnh thoảng bọn cá heo biển sẽ cùng nhau tụ tập để hút cá nóc, bởi vì độc tố cá nóc phóng ra có thể làm tê liệt thần kinh của chúng, nếu cá heo biển chỉ hấp thụ một ít độc tố, vậy thì có thể đạt tới cảm giác sướng như tiên.
Bằng cách này, dù là lên giường, bài bạc, hút thuốc phiện cá heo biển đều đã làm hết, sau đó hoàn toàn là dựa vào bề ngoài trong sáng, đáng yêu mới có thể giữ cho hình tượng của bọn chúng tồn tại lâu như vậy.
Kiều Thất Tịch vừa bội phục, vừa mở ra một cái vỏ sò, mới vừa ăn xong, liền cảm giác được có một đàn tôm lớn bơi ngang qua người, cậu liền nhanh chóng đuổi theo.
Trước khi đàn tôm lớn trốn vào khe hở đá ngầm, Kiều Thất Tịch đã một ngụm nuốt hết chúng vào trong miệng, đang lúc hưởng thụ mỹ vị, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh xuất hiện một cái bóng, cậu tức khắc bơi nhanh về phía trên, nhanh nhẹn xoay người lại.
Đập vào mắt Kiều Thất Tịch chính là một con cá voi sát thủ to lớn và đẹp trai, với đôi mắt đốm trắng trúc xuống vô cùng dễ thấy, thoạt nhìn hắn có hơi quen mắt.
Là hắn sao?
Kiều Thất Tịch còn nhớ rõ nick name đối phương, không tự chủ được mà gọi lên: “Y…”
Nhưng sao đối phương lại ở đây? Xung quanh hình như cũng không nhìn thấy con cá voi sát thủ nào khác, chẳng lẽ hắn lại trốn đi ra ngoài hít thở không khí giống cậu sao?
Otis từ trên mặt nước nhìn xuống, nghe được tên của mình, hắn liền lặn xuống một chút, khiến khoảng cách giữa mình cùng con cá voi sát thủ nhỏ kia càng gần.
Hắn cũng nhớ rõ nick name của bé cá voi này, bởi vì đối phương đã từng nói qua với hắn, từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều có thể nghe thấy những con cá voi sát thủ khác gọi cái tên này khắp đại dương.
Vẫn luôn kêu không ngừng, vô cùng ồn ào.
Ngoại trừ cái nick name này ra, đến một chữ trong ngôn ngữ của cá voi sát thủ Nam Cực, Otis cũng nghe không hiểu, hắn chỉ có thể phân biệt được âm thanh của Kiều Thất Tịch.
Kết quả của việc thường xuyên dùng hệ thống định vị sóng âm một chút luôn làm gia tăng ấn tượng của Otis đối với Kiều Thất Tịch: Con trai cưng của mẹ.
Lớn như vậy rồi mà còn thích đi theo mẹ.
Otis híp mắt, tới gần con cá voi nhỏ đang nhìn mình một cách say mê, hắn thích nghe đối phương gọi tên mình, mấy anh em hắn nói không sai, thanh âm của bé cá voi này thật là ngọt ngào.
“Suỵt, nói nhỏ thôi.”
Otis lập tức đem Kiều Thất Tịch chặn lại giữa mình cùng dãy đá ngầm, thân thể cao lớn thoạt nhìn cũng đủ để bao phủ đối phương lại bên trong.
Mặt Kiều Thất Tịch rất nhanh đã đỏ lên, câu cảm thấy được bản thân đã không còn đường lui, sau lưng chính là dãy đá ngầm, phía trước lại là cơ thể to lớn của đối phương.
Hơn nữa anh trai cá voi sát thủ này lại quá đẹp trai, bộ dạng của đối phương đột nhiên phóng đại ở trước mắt cậu tạo thành ảnh hưởng cực lớn đến thị giác của cậu.
Nhưng như vậy là không đúng, bản thân đã có người trong lòng rồi, nếu để ý đến người khác phái hay cùng phái thì cũng đều là tội lỗi nha.
Kiều cá béo, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào.
“Anh… Anh làm gì thế?”
Kiều Thất Tịch đã có thể thành thạo kỹ năng nói thầm mặt đối mặt, chỉ cần điều chỉnh âm lượng về mức nhỏ nhất là được, sóng âm chấn động cũng đủ để con cá voi sát thủ to lớn trước mặt này bắt lấy được.
Cậu tìm đường muốn thoát khỏi vòng vây, nhưng Otis lại càng dán đến gần, ý đồ không muốn buông tha cho cậu vô cùng rõ ràng: “Bé đáng yêu bao nhiêu tuổi rồi?”
Kiều Thất Tịch cảm thấy thẹn thùng, chỉ hỏi một câu thôi mà đã chạm tới mức chịu đựng cao nhất của cậu rồi, tiểu khả ái gì chứ!
“Ăng!” Em bé có tên nhé.
Otis đương nhiên biết Kiều Thất Tịch có tên, nhưng hắn không muốn gọi, bởi sẽ có nguy cơ bại lộ tin tức, nhưng bé con cá voi này hình như còn chưa trải sự đời, nhìn qua trông rất ngốc.
Hắn dán tới gần lỗ tai của Kiều Thất Tịch, đó là một cái lỗ vô cùng nhỏ, sau đó dùng sóng âm rất nhỏ để nói cho đối phương biết mối băn khoăn của mình.
Khi đôi môi lướt qua gương mặt mịn màng của đối phương, tâm trạng vui sướng bắt đầu nhen nhóm trong lòng Otis.
Chẳng lẽ đây chính là niềm vui sướng khi hẹn hò hay sao?
Nghe được đối phương đại khái muốn ngăn chặn việc tin tức bị tiết lộ ra ngoài, Kiều Thất Tịch sợ đến ngây người, chỉ số thông minh của anh trai cá voi sát thủ này thật sự rất cao nha.
Nhưng như vậy cũng đúng thôi, đây cũng là nguyên nhân đa số cá voi sát thủ đều chỉ thì thầm, bởi vì bọn họ không muốn bị bại lộ vị trí của mình.
“Anh tới tìm em làm gì?” Kiều Thất Tịch cố gắng trưng ra bộ dáng lạnh nhạt, làm lơ sự trêu chọc của đối phương: “Chẳng phải anh không thích em sao?”
Nói xong cậu lại cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, cảm giác giống như đang tán tỉnh vậy.
“Ăng ăng!” Anh mau rời khỏi nơi này đi, em phải về nhà rồi.
Kiều Thất Tịch không muốn tiếp xúc quá nhiều với con cá voi sát thủ này, bởi vì nhìn qua đã cảm thấy đối phương không phải là Otis rồi.
Otis của cậu sẽ không kì lạ như vậy, lúc thì không để ý đến cậu, lúc lại tới trêu chọc cậu, chỉ có trai đểu trên mạng mới như vậy thôi.
“Uuu…” Anh chưa từng nói không thích, Otis dùng vây ngực ngăn lại Kiều Thất Tịch đang muốn chạy trốn: “Muốn hẹn hò cùng anh không?”
Ngay cả lúc bày tỏ tình cảm nghe có vẻ cũng không quá nghiêm túc.
Không đúng, đây cũng chẳng phải là bày tỏ tình cảm, cá voi sát thủ bọn họ không có tình yêu, chỉ nghĩ tới việc ‘ấy ấy’ một phát thôi!
Kiều Thất Tịch: “Ăng ăng.”
Không cần, em muốn về nhà, làm ơn tránh ra một chút được không?
Biên độ bơi của cậu cũng mạnh hơn, muốn thoát khỏi nơi này, nhưng vẫn không thể đạt được ý nguyện.
“Em đang trêu đùa anh?” Dù sao cũng chính là ý đó, Otis xoay người, từ bụng dưới Kiều Thất Tịch bơi lên, dùng ngực chặn lại đường đi của đối phương.
Có lẽ ở trong cảm nhận của hắn, rõ ràng là con cá voi nhỏ này ‘thả thính’ hắn trước, mà khi hắn tìm được cơ hội một mình đến tìm cậu thì đối phương lại chướng mắt hắn.
Rốt cục là xảy ra chuyện gì?
“Em muốn ăn báo biển không?” Otis chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào bé cá voi sát thủ hiền lành, đáng yêu.
“Không, không muốn ăn.” Kiều Thất Tịch khó khăn trả lời.
Otis nghiêng đầu, dường như cảm thấy khó hiểu, vì sao biểu hiện của cậu rõ ràng là rất muốn ăn, nhưng lại trả lời là không muốn?
“Uuu…” Đi bắt báo biển cho em ăn, Otis chỉ ném lại một câu như vậy, cũng mặc kệ Kiều Thất Tịch có trả lời hay không, liền tiêu sái bơi về phía trước, sau đó lại quay trở lại tư thế bình thường.
Cảm giác này lại làm Kiều Thất Tịch nhớ đến Otis.
Vậy nên đến tột cùng cậu có nên tin tưởng vào việc trên thế giới này chỉ có Otis mới có thể khiến tim cậu đập thình thịch liên hồi như vậy hay không.
Nhưng lỡ như sai thì sao?
Kiều Thất Tịch vô cùng rối rắm, a a a, rốt cuộc lựa chọn thế nào mới tốt đây? Chọn con tim hay là nghe lý trí đây?
Nếu như không có đáp án chính xác, vậy thì cứ ăn trước một con báo biển trước đã nhỉ?
Duyệt, Kiều Thất Tịch mất hai giây để thuyết phục chính mình, đương nhiên, cậu đi theo cũng không phải vì báo biển, mà là vì muốn quan sát người kia gần hơn một chút…
Quả nhiên không lâu sau, Kiều Thất Tịch đã tìm thấy dấu vết để lại.
Quan sát cẩn thận một chút thì sẽ thấy phương thức bơi lội của con cá voi sát thủ to lớn này cũng giống như cậu vậy, đặc biệt là lúc đối phương tiến hành bơi nghiêng theo đường chéo, vây ngực sẽ theo thói quen hợp lại hướng về phía trước, Kiều Thất Tịch còn tưởng rằng chỉ có chính mình mới làm như vậy!
Bà, mẹ và cậu của cậu đều sẽ không làm như vậy.
Hầy, nhưng như vậy hình như cũng không thể chứng minh được gì? Vẫn phải tìm thêm bằng chứng mới được, cho nên cần phải đuổi kịp đối phương, thuận tiện ăn một bữa báo biển.
Còn về việc cảm thấy thẹn thùng, trong giới động vật vì miếng ăn mà không từ thủ đoạn không phải rất là bình thường hay sao? Cảm thấy thẹn làm gì, ăn xong là xong việc!
Cá voi sát thủ đực lại không có khoang sinh sản, chẳng lẽ còn có thể bị ăn bớt được…
Kiều Thất Tịch vừa nghĩ vừa đuổi theo đối phương.
Lúc này bọn chúng còn chưa đi quá xa khỏi trung tâm Nam Cực, trên mặt biển vẫn còn những tảng băng trôi.
Con báo biển đang nhìn chằm chằm vào phía sau tảng băng, đôi mắt to của nó vô cùng bất lực.
Nó cảm giác được nguy hiểm, nhưng qua mấy phen điều tra, nó nhận ra hình như chỉ có một con cá voi sát thủ đang đi săn, vì thế nó mạo hiểm thoát khỏi tảng băng nhỏ kia để bơi đến chỗ có mặt băng lớn hơn, đó mới là nơi thật sự an toàn.
Nhưng vào khoảnh khác con báo biển kia lặn xuống nước, con cá voi sát thủ nhạy bén đến không tưởng kia đã cắn nó một cái.
Bọt nước bắn lên giữa hai người bọn chúng, báo hiệu một cuộc đi săn và bị đi săn đang diễn ra gay cấn trong làn nước.
Rất nhanh liền có máu loãng loang ra.
Báo hiệu rằng cuộc đi săn đã kết thúc.
Phần đầu đen trắng của con cá voi sát thủ rầm một tiếng lao lên từ trong nước, trong miệng ngậm một con báo biển to mọng nước.
Kiều Thất Tịch ở gần đó nhìn đối phương săn mồi, tuy rằng ngoài mặt thoạt nhìn không hề dao động nhưng nội tâm bé bỏng đã bị tư thế đi săn oai hùng, thành thạo và sạch sẽ của đối phương làm chấn động.
Việc cậu không thể làm được thế mà hắn có thể hoàn thành dễ như trở bàn tay.
Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không thì con cá voi sát thủ này cũng thực sự rất ưu tú.
Otis bơi tới, đặt trước mặt cậu con báo biển vẫn còn đang hấp hối.
Đưa thức ăn cho đối tượng hẹn hò cũng không phải thói quen của cá voi sát thủ, Kiều Thất Tịch cũng không biết con cá voi sát thủ này tại sao lại muốn làm như vậy?
Là bởi vì mình đã nói với hắn mình muốn ăn báo biển sao?
“Ăn đi.” Otis đem báo biển đẩy tới trước mặt Kiều Thất Tịch, lần này không còn là ngữ điệu không chút để ý nữa, mà ngược lại mang theo một chút ý vị cường thế.
Có lẽ là do vừa trải qua một cuộc đi săn tàn khốc, cho nên cả người đối phương vẫn còn quẩn quanh hơi thở sắc bén.
Kiều Thất Tịch run bần bật mà phiên dịch lại ý tứ của hắn: Ăn xong con báo biển này, em liền trở thành người của anh.
Hu hu hu, cậu hối hận rồi, cậu không ăn có được không?!
“Ăng…” Em bé không đói bụng, cậu muốn về nhà cơ.
Cảm giác được nguy hiểm, Kiều Thất Tịch xoay người lại, hoặc nên dùng từ ‘trốn’ để hình dung thì đúng hơn.
Nhưng cậu có thể trốn thoát sao?
Báo biển cũng đã bắt về, chẳng lẽ con cá voi sát thủ lang thang tiếng xấu vang xa này sẽ để cậu rời đi dễ dàng như vậy sao?
Chắc chắn là không…
Đầu Kiều Thất Tịch đụng phải bức tường trắng, nhưng đó không phải là tường, mà là ngực của con cá voi sát thủ lớn kia.
Tên lưu manh đó lại chặn đường đi của cậu!
Kỹ xảo cản đường của Otis là năm này tháng nọ tôi luyện mà ra, đồng thời cũng là một loại thiên phú, hắn dễ như trở bàn tay đem con cá voi nhỏ hung dữ lại tùy hứng này chặn lại trước con báo biển: “Ăn.”
Kiều Thất Tịch bị khí thế mạnh mẽ trên người đối phương ép tới mức không thở nổi, lúc này cậu giống như ‘em gái học sinh’ bị đại ca xã hội đen theo dõi vậy, đối phương đã khai phòng, điểm rượu ngon xong xuôi cả, mà cậu lại phải đi, phi thường không chừa cho đại ca chút mặt mũi nào.
Việc này lại không thể đổ lỗi cho ai khác, chỉ có thể tự trách bản thân tham ăn.
Tâm trạng Kiều Thất Tịch thay đổi liên tục, cậu nhận ra ngoại trừ việc thức thời thì không còn biện pháp nào tốt hơn để ứng đối với tình huống trước mắt.
“Ăngg…” Thôi vậy, em ăn là được chứ gì? Anh dữ như vậy làm gì, anh mà mắng em em liền khóc cho anh xem.
Kiều Thất Tịch nằm mơ cũng không thể ngờ được, bản thân sẽ có một ngày bị bắt ăn báo biển, chỉ có thể nói thế giới này thật là hư cấu.
Otis nhìn chằm chằm bé cá voi Nam Cực ở trước mặt mình thút tha thút thít ăn cơm, hơn nữa cắn vài miếng vẫn chưa xé được da của con báo biển.
Anh trai cá voi cool ngầu lập tức tiếp nhận công việc tàn ác là xé nát con báo biển để tiện cho đối phương ăn.
Otis mặt ngoài thoạt nhìn trang nghiêm, nhưng sau khi giúp đối phương xong, lại nói nhỏ với các anh em mình: Con cá voi sát thủ nhỏ này không thể xé xác được con mồi của em ấy.
Trong nháy mắt hắn giống như mấy tên thẳng nam nói xấu bạn gái với anh em vậy.
Hội anh trai ngầu: hhhhhh
Đám cá voi sát thủ lang thang: Mấy người đang cười gì vậy?
Alexander đang ở ăn báo biển không hề biết vài giây này đã xảy ra chuyện gì, cậu vừa lo lắng con cá voi sát thủ này sẽ ‘bắt nạt’ mình, vừa hưởng thụ hương vị thịt báo biển, đúng là ăn ngon thật.
Ngay lúc cậu đang nghiêm túc ăn cơm, lại cảm thấy dưới bụng mình bị một thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào một chút.
“Ăngg—” Kiều Thất Tịch giật mình kêu lên chít chít, tỏ vẻ chính mình bị hoảng sợ, cái quỷ gì thế!
Thừa dịp cậu đang nghiêm túc ăn cơm mà làm gì thế?
Cậu di chuyển thân hình tròn vo ra thì đã thấy con cá voi sát thủ to lớn vô cùng kỳ lạ kia đang ở dưới phá rối, tâm trạng Kiều Thất Tịnh ngay lập tức bùng nổ, biến thái!
“Anh sờ chỗ nào đấy?”
Cá cá voi sát thủ lang thang kia căn bản không hề sợ hãi trước câu hỏi của bé cá voi nhỏ: “Uuuu…”
Hắn vẫn cứ xấu xa như vậy, biểu hiện làm Kiều Thất Tịch xấu hổ đến mức muốn dậm chân, quên mất, bây giờ cậu không có chân.
“Ăng ăng!” Lăn xa ra một chút! Con cá voi sát thủ đáng khinh kia làm ơn đừng hỏi vấn đề hạ lưu như vậy nữa được không?
Cái đuôi Kiều Thất Tịch dùng sức quạt qua, ý đồ muốn duổi đi con cá voi sát thủ háo sắc kia đi.
Trận chiến dưới đáy nước đã chạm một cái là nổ ngay, nhưng Otis không hề đánh trả lại, đối mặt với lửa giận của cá voi sát thủ nhỏ, hắn chỉ tạm thời né tránh.
Dường như hắn đã rất quen với chuyện này, không hề để ý trong lòng.
Tư thế này làm đối thủ cảm thấy rất bực bội.
Không nghĩ tới Otis cũng thực chán nản, hắn không rõ vì sao lại bị cự tuyệt nhiều lần như vậy, thái độ của hắn rõ ràng đã tốt đẹp, tích cực đến vậy, ngay cả báo biển cũng đã bắt cho cậu một con, nhưng cá voi sát thủ Nam Cực vẫn không cho hắn tới gần.
Thật là quá kiêu ngạo mà.
Otis tiếp tục yên lặng nói xấu với các anh em: Đã bắt báo biển cho em ấy nhưng vẫn không được lại gần.
Hội anh trai ngầu: hhhhhh
Một anh trai có kinh nghiệm đã đưa ra gợi ý: Đem ‘cây súng lớn’ của chú thả ra, tiếp tục dây dưa với em ấy.
Sau khi xác định con cá voi sát thủ kia không còn tới gần, Alexander chống nạnh đắc ý: Lão hổ không phát uy, ngươi còn tưởng rằng ta là Hello Kitty chắc!
Cậu lại tiếp tục ăn, nhận tiện nhìn thoáng qua, hơi chút đề phòng tên biến thái kia: Đừng có mà tới gần nha, tiến tới tí nữa là ăn tát đó.
Một lúc lâu sau, Otis lười biếng trả lời: Bỏ đi, ăn xong đồ ăn liền để em ấy về nhà.
Quả thật cá voi sát thủ Nam Cực nhỏ vô cùng kiêu ngạo, nhưng Otis đưa ra quyết định này là vì hắn cũng rất kiêu ngạo.
Nếu đối phương không có ý định đó vậy thì hắn cũng không muốn để lộ ra mặt yếu ớt của mình.