Edit by Shmily
Do not reup
--------------------------------------
Ôm đã quá mức rồi, ngủ lại còn thái quá hơn.
Cô gái nhỏ trắng nõn sạch sẽ đứng ở kia, ánh mắt mềm ấm bất an, gương mặt thuần khiết, lúc nói chuyện thế mà lại chẳng kỵ chay mặn.
Mi mắt Tần Nghiên Bắc đè xuống, thuận tay cầm hộp thuốc ở trên bàn lên, rút một điếu ra, không châm lửa, chỉ kẹp ở giữa hai đầu ngón tay, thân thể dựa về phía sau, ở trong bóng tối ngẩng đầu liếc cô.
Động tác chây lười, cho người ta cảm giác áp bách vô cùng.
Ở trong mắt những người ở đây, tâm tư của thái tử gia rất khó dò, phản ứng lúc này chỉ sợ là điềm báo của sự tức giận.
Trình Quyết ỷ vào da mặt dày mạng lại cứng, bình thường còn được đi gần Tần Nghiên Bắc một chút, lúc này lại càng mẫn cảm, cũng ý thức được tình hình không tốt.
Tần Nghiên Bắc rất ít khi chạm vào thuốc lá, chỉ có vài lần cầm chơi chơi như vậy, mà mỗi lần như vậy liền nhất định sẽ có một người gặp họa.
Dưới cái nhìn của Trình Quyết thì đó cũng được xem như là sự đánh dấu cho cảm xúc biến hóa của anh.
Chỉ có thể nói con đường tiên nữ đi quả thực quá mạo hiểm, vừa lên tới liền chơi lớn như vậy, chọc phải vảy ngược của Tần Nghiên Bắc.
Dàn nhạc dưới lầu chơi hăng say, ánh đèn chiếu loạn xạ ồn ào, hoàn toàn không ý thức được trên lầu hai có một vị Diêm Vương.
Vân Chức thành thật đứng tại chỗ, khe hở ngón tay đều là mồ hôi, không rõ nguyên do mím mím môi.
Việc nghe không rõ này vốn dĩ là do đôi bên.
Cho dù vừa rồi Trình Quyết gân cổ lên thì Vân Chức cũng đứng khá xa, nghe được lời cũng rất phiến diện, rất tự nhiên mà cho rằng anh ta chỉ hỗ trợ thuật lại lời cô nói, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy chính chủ Tần Nghiên Bắc có lời nào đáp lại, ngược lại tầm mắt còn trầm hơn trước, sắc bén y như lưỡi dao.
Vân Chức đối với trường hợp như thế này hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, nhất thời có chút vô thố, sắc môi hơi trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị mũ lông ấm áp bọc lại, so sánh với đám người trang điểm lố lăng xung quanh thì bộ dáng kia quả thực là ngoan ngoãn đến đáng thương.
Trình Quyết biết rõ đây là mỹ nhân kế, nhưng rốt cuộc vẫn mềm lòng, vụng trộm nháy mắt với cô, muốn cho cô biết để đi mau, đừng có ý đồ tiếp cận Tần Nghiên Bắc nữa, không có kết cục gì tốt đâu.
Vân Chức thành công tiếp nhận được ánh mắt của anh ta, nhưng nghĩ lại những lời mà mình vừa nói, đây là ám chỉ thái độ của cô không tốt sao?
Cũng đúng, quá mức cứng ngắc rồi, ít nhất là cũng phải cười chứ.
Đuôi mắt vì đông lạnh mà hồng lên của Vân Chức còn chưa có tốt lên, càng có vẻ thuần khiết hơn.
Cô nắm chặt hai tay, dưới ánh mắt không có độ ấm của Tần Nghiên Bắc, thấy chết không sờn lộ ra một nụ cười mỉm với anh, trịnh trọng nói: "Tần tiên sinh, tôi nghiêm túc đó."
Ngữ điệu của cô gái phương nam vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển, thanh âm lại mềm mại, không phải đặc biệt cố tình nói thế, càng giống như hờn dỗi đối với người nào đó hơn.
Điếu thuốc trong tay Tần Nghiên Bắc mơ hồ có vết sâu.
Trái tim của Trình Quyết lúc này vô cùng không ổn.
Đệch đệch đệch, bảo cô đi, kết quả đây là đang làm gì, chẳng những đi thẳng vào vấn đề bày tỏ tình yêu mà còn vô tội cười ngọt ngào?!
Đùa giỡn!
Thị uy!
Đi đường tắt mà câu dẫn!
Được rồi.
Điện thoại Trình Quyết lại rung lên.
Anh ta cúi đầu nhìn, sắc mặt càng vi diệu hơn, đem màn hình đưa tới trước mặt Tần Nghiên Bắc.
Là hai tin nhắn mà người của anh ta gửi tới, cái đầu tiên là một hàng chữ, cái thứ hai là một tấm ảnh chụp.
Hàng chữ đơn giản, nói lên thân phận không rõ của tiểu yêu tinh kia là sinh viên của Thanh Đại.
Mà ảnh chụp lại là một tấm ảnh được chụp lén ở một góc độ xảo quyệt, địa điểm là trong khuôn viên của Thanh Đại, nhìn sắc trời thì có vẻ như là vừa mới vào đông, nội dung trong bức ảnh rất rõ ràng, chú tư của Tần gia Tần Chấn ngồi trong một chiếc Bentley, hạ cửa sổ xe xuống, mỉm cười nói chuyện với một cô gái trẻ tuổi đứng ở bên ngoài xe.
Lúc đó là chạng vạng, cô gái lễ phép hơi hơi khom lưng, sườn mặt rất xinh đẹp, đúng là Vân Chức.
Dưới ánh đèn của quán bar, lông vũ ở trên áo khoác của Vân Chức đột nhiên trở nên lấp lánh tỏa sáng, hoàn toàn không biết ở phía Tần Nghiên Bắc, bản thân đã bị buộc cho một chứng cứ vô cùng xác thực.
Điện thoại của cô cũng rung lên, cẩn thận mở ra, là Đường Dao chi viện ở bên ngoài...
[Chức Chức, tớ mới nhờ người của ba tớ tra xét lại, mu bàn tay của Tần Nghiên Bắc dường như có một vết bỏng, cậu có thấy không? Nghe nói là mùa hè hai năm trước anh ta đi tới Đồng huyện của cậu một lần, lúc gặp được hỏa hoạn vẫn ở đó, nếu đúng là có thì có khả năng anh ta thật sự có quan hệ với cậu.]
Cùng thời gian.
Tần Nghiên Bắc dựa trong bóng tối, bẻ gãy điếu thuốc, ý vị trong mắt không rõ.
Vân Chức đứng ở chỗ kia, cái mũi có chút cay cay, không sai, chính là vụ hỏa hoạn kia, là Tần Nghiên Bắc cứu cô.
Trình Quyết nhìn đôi mắt của tiên nữ chứa đầy nước, độ xinh đẹp lại tăng thêm mấy phần, nghĩ thầm hỏng rồi, này chỉ sợ là muốn dùng đại chiêu khác, còn quá mức nữa thì không chừng sẽ bị bóp chết.
Anh ta căng da đầu di chuyển người, tức giận xua đuổi: "Cút cút cút, đây không phải nơi cô nên tới, từ chỗ nào chui ra vậy, làm loạn cái gì?"
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Tần Nghiên Bắc nghiền thuốc lá, hơi hơi dùng lực.
Nhiệt độ ở vành tai vẫn không có giảm xuống.
Thần kinh ẩn ẩn đau, công dụng của thuốc có khả năng sắp hết rồi.
Xung quanh, đám công tử ăn chơi trác táng cùng với nhóm bạn gái của họ thấy thái độ của Tần Nghiên Bắc đối với Vân Chức, trong lòng cũng không quá để tâm, ánh mắt đánh giá Vân Chức liền bắt đầu thay đổi, có người gan lớn liền mở miệng trước: "Chậc, tôi còn tưởng là có quan hệ gì với Tần tổng cơ, hôm nay dám đi lên đây, làm mình làm mẩy nửa ngày cũng chỉ là muốn dán tới, em gái à, đầu óc tỉnh táo chút đi, nhìn xem người cô chọc tới là ai."
Đám cậu ấm cũng hùa theo cười lên, có người dần dần tâm tư lớn, nhìn chằm chằm vào mặt với mắt cá chân của Vân Chức.
Này không phải là chui vào bầy sói, chờ bị phanh thây sao.
Vân Chức không có khả năng không cảm nhận được, nghẹn đỏ mặt, đột nhiên quay đầu nhìn qua, nói từng câu từng chữ: "Tôi tới để tìm Tần Nghiên Bắc, không liên quan gì tới người khác, anh ấy còn chưa nói lời nào, có thể phiền các người an tĩnh một lát không?"
Âm nhạc dưới lầu dần dần ngừng lại, lầu hai im lặng một lát, ngay sau đó vang lên tiếng cười vang.
Vân Chức thẳng lưng, cắn chặt môi.
Nhiệt độ trong quán bar rất cao, cô mặc lại nhiều, tâm trạng thấp thỏm lại bực bội, khóe môi còn có chút nứt ra.
Có người không chịu nổi tâm ngứa, một tên ăn mặc toàn đồ hiệu, hi hi ha ha lắc lư đi tới bên cạnh cô, giơ tay lên liền muốn ôm lấy vai cô, không kiêng dè nói: "Đừng tìm đường chết như vậy chứ, anh Nghiên không có hứng thú với em đâu, đổi mục tiêu khác thử xem, đi thôi, anh trai cho em ngủ, đảm bảo đến sáng hôm sau em cũng không bò dậy được."
Vân Chức cảm thấy ghê tởm, đứng sang một bên muốn né tránh, thậm chí còn muốn dẫm vào chân tên thiếu gia này.
Ánh sáng trên sofa hơi ám, người đàn ông vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng không báo trước: "Lại đây."
Căn phòng đột nhiên ngưng đọng.
Vân Chức thở phì phò, nhìn về phía Tần Nghiên Bắc.
Cô gái nhỏ giống như bị bắt nạt tới thảm thương, lông mi chứa tầng sương mù mênh mông, chóp mũi phiền hồng, đôi môi nhỏ nhắn khô cằn, nhìn cực kỳ bất lực.
Thuốc lá trong tay Tần Nghiên Bắc đã sớm nghiền nát, hơi nâng cằm về phía cô: "Đi lấy một cái cốc, rót nước ấm."
Vân Chức nghe theo lời hắn nói, nhìn bốn phía xung quanh, đi qua cầm lấy cái cốc giấy dùng một lần, bóc vỏ, rót hơn nửa cốc nước ấm, đi trở về bên người, vẫn là có chút sợ hãi, không dám đứng quá gần.
Cô nhỏ giọng mang theo giọng mũi nói: "Tần tiên sinh, của anh."
Tần Nghiên Bắc ra lệnh: "Uống đi."
Vân Chức sửng sốt, bảo cô uống? Trong nước...!có bỏ thuốc gì sao?!
Tần Nghiên Bắc không kiên nhẫn liếc cô: "Uống."
Một tay của Vân Chức đút vào trong túi, nhanh chóng ra tín hiệu cho Đường Dao thông qua WeChat, chỉ sợ bản thân không còn xương cốt quay về.
Anh thấp giọng cười lạnh: "Một cốc nước cũng không chịu uống, còn nói được cái gì khác."
Vân Chức bị kích thích, nếu cô dám tới tìm vị thái tử gia thanh danh hỗn độn này, kỳ thật cũng đã làm tốt chuẩn bị sẽ bị làm khó dễ, lại nói nước bên trong cũng chỉ là nước lọc của quán bar, cái cốc cũng là do cô mở vỏ rót vào, tính nguy hiểm rất thấp, huống chi...!Tần Nghiên Bắc cho dù có tính tình ác liệt tới đâu cũng không cần thiết phải chọc ra hậu hoạn sau này.
Cô rũ mắt, nâng cốc lên thử uống một ngụm nhỏ.
Lúc nuốt xuống mới phát hiện giọng nói của mình đã khô cạn tới đau rát, vết nứt ở khóe miệng được nhuận ướt, cũng không đau như vậy nữa.
Mũi chân cô cuộn cuộn.
Tần Nghiên Bắc dường như...!đang quan tâm cô.
Cô đem nước còn dư lại uống hết, đợi trong chốc lát, cũng không có bất cứ chỗ nào không khỏe, ngược lại còn dễ chịu hơn rất nhiều.
Tần Nghiên Bắc nghiêng đầu, đường cong cằm rõ ràng sắc bén, rất có tính công kích: "Rót thêm ly nữa."
Vân Chức ngoan ngoãn làm theo, không đợi cô uống thì đã nghe thấy tiếng nói thấp thấp lười biếng của Tần Nghiên Bắc: "Cầm qua đó, đổ lên đầu hắn."
Toàn bộ lầu hai là một mảnh tĩnh mịch, người đàn ông thối ban nãy vừa nói lời thô tục với Vân Chức lúc này lại xanh cả mặt, phụ nữ hắn ta từng chơi qua đều không thể nhớ nổi nữa, nhưng từ trước tới nay chưa từng bị nhục nhã thế này bao giờ.
Vân Chức lại buông cái cốc xuống.
Tần Nghiên Bắc nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Mà một giây sau, Vân Chức quyết đoán xoay người, lập tức đi tới bên cạnh quầy bar, đổi một cái cốc pha lê lớn hơn, rót nước sôi vào trong, lại rất tri kỷ mà đổ thêm nước lạnh vào, sau đó quay trở lại trước mặt người kia, dựa theo lời Tần Nghiên Bắc nói để làm, nhưng mà chiều cao của cô không đủ.
Đối phương cao lớn, cô lại chỉ có một mét sáu ba.
Lúc Vân Chức mím môi, gương mặt sẽ hơi phồng lên một chút, nhìn từ bên mặt sẽ bớt đi vài phần xinh đẹp yếu ớt, nhiều thêm mấy phần linh động tươi sáng.
Cô linh động kéo ra một cái ghế dựa, còn phủ một lớp khăn giấy ở trên, nghiêm khắc chấp hành yêu cầu của ân nhân, đem một cốc nước kia trực tiếp đổ xuống đầu của người đàn ông, dưới tiếng kêu đè nén của đối phương, cô văn văn tĩnh tĩnh nói: "Đây là Tần tiên sinh dạy dỗ anh, sau này đối xử với người khác lễ phép một chút."
Một đám con cháu thế gia ban nãy còn diễu võ giương oai, hiện tại lại không có ai hô hấp được như bình thường.
Vân Chức làm xong, đem đồ vật mình kéo ra tất cả đều xếp về chỗ cũ, ánh mắt lại rơi xuống trên mặt Tần Nghiên Bắc một lần nữa.
Xung quanh anh không có đèn, chỉ có ánh sáng ở xa xa giống như sương mù chiếu về phía anh, vừa tối vừa sáng, vài lần nhìn lại đều cảm thấy người đàn ông này anh tuấn lạnh băng không hề có khí tức ấm áp, lộ ra vẻ áp đảo bất cần đời.
Nhưng thế thì sao, Tần Nghiên Bắc đã cứu mạng cô, chuyện đổ nước này trong mắt anh cũng coi như chống lưng cho kẻ yếu.
Anh có lẽ thật sự âm ngoan, nhưng không có đáng sợ như trong lời đồn.
Bên môi Tần Nghiên Bắc hơi câu một chút, chỉ một thoáng lướt qua, anh không hề nhìn Vân Chức, cảnh cáo cô: "Không có lần sau."
Ý tứ là, lần này bỏ qua, không có lần sau, nhân lúc còn sớm nên biến mất đừng có xuất hiện nữa, sẽ coi như cái chiêu mỹ nhân kế buồn cười này của cô chưa từng dùng.
Anh xốc thảm lên, lộ ra quần tây bọc lấy hai cái chân thon dài, bề ngoài nhìn không ra dị thường gì, chỉ là không thể động.
Trình Quyết ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, biết thái tử gia đây là đã chán rồi, không muốn ở lâu, khom lưng đi lên muốn dìu anh, âm thầm cảm thán tiên nữ đúng là rất thú vị, nếu không phải người của chú tư thì tốt rồi, đáng tiếc xong chuyện này liền sẽ không gặp lại nữa.
Mà Vân Chức lại không đi theo con đường tầm thường.
Cô nhanh chóng phân tích xong lời nói của ân nhân, cổ vũ dúng khí bước chân đi tới, chạy thẳng về phía Tần Nghiên Bắc.
Trên người cô gái có nhiệt độ ấm áp không thể nói rõ, mang theo hơi thở của hoa cỏ, nhiệt liệt nhào về phía anh.
Cánh tay nâng lên của Tần Nghiên Bắc treo ở giữa không trung, động tác dìu anh của Trình Quyết còn chưa kịp làm.
Một bóng người nhỏ bé, cánh tay trắng nõn mềm mại chui ra khỏi cổ tay áo của áo lông vũ vươn tới, run rẩy cầm lấy tay Tần Nghiên Bắc.
Cô ấm áp, anh lạnh thấu xương.
"Tần tiên sinh, tôi...!để tôi tới đi." Vân Chức chạy quá nhanh, làn da ửng hồng, mái tóc nghịch ngợm dán ở trên sườn mặt cô, cô ngước mắt tới gần, cười nhạt, chân thành tha thiết nhìn anh: "Loại chuyện không đủ nhiệt tình này, tôi bảo đảm, sẽ không có lần sau."
Vân Chức nghĩ, Tần Nghiên Bắc cũng không tệ lắm, là một người đứng đắn, nếu lúc trước anh không muốn nói chân tướng đã cứu mạng cô thì hiện tại đương nhiên cũng không dễ dàng nhắc tới, còn có thể hoàn toàn không cần cô báo ơn.
Vậy trước mắt, cô hẳn là nên tận lực đi làm, biểu hiện cũng phải thành ý một chút.
Tần Nghiên Bắc rũ mắt nhìn tay mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời, anh bị một người phụ nữ trắng trợn nắm tay.
Huyệt thái dương ẩn ẩn càng đau hơn.
Cô cũng dám sờ anh.
Đây là, qua nhiều năm như vậy, muốn tuyên bố cho anh biết là cô đang yêu thầm sao?.