Trước mắt Vân Chức đen kịt, lỗ tai ong ong, nhưng đầu óc hỗn loạn trong một khắc này lại vô cùng an tĩnh, tĩnh đến mức thời gian tạm dừng, tuyệt cảnh khiếp đảm xung quanh như được một bàn tay vô hình ấn dừng lại.
Cô ngốc ngốc mở to đôi mắt mê mang ra.
Xúc cảm của Thập Nhất sao có thể... quen thuộc như vậy.
Mới đầu cô còn kích động mà nhào qua, đó là phản ứng theo bản năng lúc bản thân mình yếu ớt nhất, muốn liều mạng nắm lấy cái người mà mình chưa từng gặp mặt kia, để cho anh không rời đi, cho cô một cơ hội, để cô biết được anh là ai.
Mấy năm qua, rất nhiều lần cô quay trở lại gian nhà cũ ở Đồng huyện kia, nhưng Thập Nhất chưa từng xuất hiện bao giờ, cô hỏi qua rất nhiều người cũng không có ai biết đến sự tồn tại của anh, thậm chí vào lúc vô vọng nhất, cô còn tự mình hoài nghi, người kia có phải là do cô tưởng tượng ra trong lúc cô bệnh nặng hay không.
Hiện tại anh rốt cuộc đã tới, giống như trên trời giáng xuống, cô gấp không chờ nổi muốn nắm lấy anh, chứng minh Thập Nhất là một người thật sự tồn tại, là người cô đã thích thầm từ rất lâu.
Nhưng đối với động tác thân mật giữ lại mang theo chút câu nệ của anh, cô muốn chạm vào, muốn dựa tới để phân biệt rõ, ngay lúc dựa tới gần, nhiệt độ cơ thể giao hòa, cô lại không tự chủ được co đầu ngón tay lên, vẫn duy trì khoảng cách vi diệu.
Tâm bất tri bất giác bị một cỗ lực lượng khác lôi kéo, vào thời điểm rõ ràng không nên nghĩ tới, cô lại nhớ tới người mà cô đã cố gắng trốn tránh, người có lòng dạ mẫn cảm lại hẹp hòi mà cô từng có một khoảng thời gian sớm chiều ở chung, đừng nói là sờ, chỉ cần cô ở trong trường nhìn người nào đó nhiều một chút thôi anh cũng yên lặng không thoải mái, lại không đành lòng bày ra sắc mặt với cô.
Cô chưa từng nhìn thấy hình dáng của Thập Nhất, cho nên có chút sốt ruột lại vô thố.
Thẳng đến khi tâm bị nhấc lên, ngón tay cô đụng tới làn da, đường cong, độ ấm, vật liệu may mặc, cùng với kiểu dáng tây trang và cà vạt hơi lỏng, dường như tất cả chen vào đầu cô, tự động hình thành nên thân hình của một người.
Cái loại ý nghĩ ly kỳ lại kinh người này đột nhiên xông tới, làm cho chút lý trí còn sót lại của cô hoàn toàn vỡ đê.
Hô hấp Vân Chức dồn dập.
... Người cô đang sờ, có lẽ là... Tần Nghiên Bắc?
Không có khả năng...
Sao có thể, tuyệt đối là đoán thôi, hiện tại cô không được bình thường, tinh thần đã mất khống chế, cho nên mới có thể tưởng tượng đem hai cái người chẳng chút liên quan gì liên hệ với nhau!
Bản thân Vân Chức cũng chưa ý thức được nước mắt cô bắt đầu chảy ra như mưa, tay vẫn luôn run, chậm rãi cọ máu ở bên cổ anh.
Cô cố hết sức há mồm, muốn nói chuyện, lại ý thức được bản thân không nghe thấy, không thể nghe được câu trả lời gì, cứ như vậy thẳng tắp nhìn anh, cho dù tầm nhìn đều là một mảnh đen tối, cái gì cũng không thấy, nhưng vẫn giống như mê muội, đôi mắt bị thủy quang lấp đầy.
Ngay sau đó cô bị ôm lấy, sức lực lớn đến mức hận không thể nhét cô vào trong thân thể.
Eo Vân Chức đã sắp đứt đến nơi, ngơ ngác nương tựa ở trên ngực anh, bỗng nhiên khóc ra tiếng.
Trừ Tần Nghiên Bắc ra, sẽ không có ai dám ôm cô như vậy.
Cô không biết người trước mắt rốt cuộc có phải hay không, cảm xúc chồng chất đến đỉnh điểm nổ tung, cũng không còn tâm lực đi truy cứu nữa.
Thân thể cứng đờ của cô hoàn toàn mềm xuống, động tác đã không thể tự mình khống chế, giống như có một ý thức độc lập đang tự giác nâng cánh tay đang nhức mỏi lên, vòng lấy cổ anh, cảm giác chân thật từ làn da dán chặt vào nhau, không hề có lối thoát.
Tín nhiệm, thân mật, dựa vào, đều là bản năng tự nguyện.
Tần Nghiên Bắc rũ mi, ngăn trở cảm xúc không thể chịu tải nổi ở bên trong, muốn bế Vân Chức từ trên mặt đất lên, nhưng cánh tay vừa mới đặt ở trên lưng cô, cô liền đau đến kêu rn, không ngừng phát run, cho dù như vậy thì cũng không hề buông tay ra.
Cô thích người này.
Thích đến mức cái gì cũng nguyện ý chịu đựng.
Tần Nghiên Bắc ho hai tiếng, lôi kéo phế phủ tê mỏi của mình, mới nhìn thấy trên lưng Vân Chức vởi vì dán chặt vào ghế dựa đã tạo nên những vết thương, anh xoay người, đưa lưng xuống để cô ghé ở trên lưng mình, cõng cô lên.
"Chức Chức ngoan..."
Anh không nói liền một lúc.
"Đừng khóc, anh cõng em đi."
Đầu gối Vân Chức được anh nâng lên khỏi mặt đất, cô dán ở trên sống lưng anh, mặt dựa vào bên cổ ấm áp của anh, theo động tác bước đi của anh có hơi hơi xóc nảy, con đường vài chục bước từ phòng học này đi ra ngoài, cô cảm tưởng như trải qua luân hồi, tâm bị nhét đầy đến bành trướng không thể làm gì hơn được nữa.
Đám cháy lần đó...
Cô không quá tỉnh táo, không phân biệt được đó có phải là cảm giác chân thật hay không, cũng vào lúc Tần Nghiên Bắc cõng cô đi vài bước này đã hoàn chỉnh quay trở lại trên người cô.
Cô cho rằng mình đã sớm quên, trên thực tế vào một khắc cảnh tượng được tái hiện lại, những chi tiết của ký ức nằm ở nơi sâu nhất đều được đào lên, một người cao lớn, bả vai, sống lưng đều rất có lực, thậm chí ngay cả ngọn tóc mềm hay cứng đều chuẩn xác phù hợp không hề lầm, không phải tùy tiện đổi thành ai cũng có thể thay thế.
Cô lớn lên, anh cũng sẽ lớn lên, quả thực là giống như tỉ lệ sinh trưởng của một nữ sinh cấp ba gầy yếu, bộ dáng từ có chút ngây ngô nay đã hoàn toàn trở thành người đàn ông cao lớn thành thục.
Giờ phút này anh cõng cô, đi nhanh ra bên ngoài, cùng lúc trước khi cô mơ mơ màng màng đó, cảm nhận không hề sai biệt.
Vân Chức không nói rõ trong lòng có cảm giác gì tảng đá lớn treo ở trên cao bỗng nhiên rơi xuống, đạp đổ hết tất cả dối trá cùng ngờ vực, cô mềm như bông nằm ở trên lưng anh, hôn mê bất tỉnh.
Tần Nghiên Bắc ôm chặt chân Vân Chức, tiến vào hành lang.
Không đợi anh ra lệnh, tất cả mọi người đều đã đứng ở bên ngoài đại sảnh không dám tự tiện qua đây, ở nơi xa có xe cảnh sát đã hú còi đi tới ngày càng gần, Giang Thời Nhất còn đang chật vật dựa vào ven tường, thoạt nhìn hẳn là mới vừa bị tiếng còi cảnh sát làm cho tỉnh, đã đứng không nổi, muốn bò ra bên ngoài.
Tần Nghiên Bắc đá lên người anh ta lật người qua, dẫm lên bả vai đè người ở bên cạnh góc tường, từ trên cao nhìn xuống, tròng mắt đen nhánh dày đặc quỷ khí, chậm rãi hỏi: "Thời Nhất? Mày xứng sao?"
Giang Thời Nhất thần chí không rõ mà lắc đầu.
Tần Nghiên Bắc tăng thêm sức lực, áp tới một đoạn xương sườn của anh ta, chán ghét đá văng người ra xa.
Anh đưa Vân Chức tới đại sảnh, có người đang trình bày lại tình huống với cảnh sát, xe cứu thương cũng đã đuổi tới, anh che chở cô lên xe, áo cởi ra quấn chặt lấy cô, không ngừng vuốt v tóc cô, có mấy lọn tóc dừng ở mu bàn tay lộn xộn đầy vết thương của anh, chờ hộ sĩ phát hiện muốn xử lý thì đã máu thịt lẫn lộn ở bên nhau.
Buổi tối, bệnh viện trung tâm thành phố Tùy Lương, mấy bác sĩ giỏi đều khẩn cấp tăng ca.
Trong đó có một người trước kia từng khám cho Vân Chức, hiểu biết tình huống của cô, nhìn bộ dáng tái nhợt hôn mê của cô, khó chịu thở dài liên tục: "Rốt cuộc là loại cha mẹ thiếu đạo đức gì chứ, lần trước con bé đã nhặt về được một cái mạng rồi, thế mà còn dám..."
Đoạn sau không thể nói tiếp được, bởi vì ánh mắt của vị người nhà kia của cô quá mức kh ủng bố.
Chờ kiểm tra và chẩn bệnh kỹ càng tỉ mỉ xong thì đã là đêm khuya, Vân Chức nằm trong phòng bệnh đơn, chăn đắp tới cằm, môi trắng thuần, được người cẩn thận tỉ mỉ dùng tăm bông tẩm nước, nhẹ nhàng thấm ở khóe môi đang mím chặt của cô.
Cửa phòng bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra một chút khe hở, nhìn một cái liền cuống quýt đóng lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khụt khịt khe khẽ.
Tần Nghiên Bắc không hề quay đầu lại, thân thể ép tới thấp, cánh tay đặt ở trên đầu Vân Chức, dùng khăn ướt trẻ em lau mặt cho cô, lau qua lông mi còn vương chút nước mắt của cô.
Cái ly nước ấm đã lạnh, anh cúi đầu hôn lên giữa mày Vân Chức, cầm bình nước đứng dậy đi ra bên ngoài, đồ cô dùng, mặc kệ là cái gì, anh cũng không thể mượn tay người khác.
Đường Dao ôm bả vai ngồi ở ghế nhựa cạnh cửa không xa, vừa thấy Tần Nghiên Bắc đi ra, cô ấy hoảng sợ giật bắn người, đứng thẳng, đè thấp giọng xin lỗi.
Tần Nghiên Bắc trực tiếp lướt qua cô ấy, dừng ở trước máy lọc nước.
Máy móc này cũng là vừa mới được chuyển tới, sợ có thanh âm làm ồn đến Vân Chức nên đặt ở cửa.
Tần Nghiên Bắc vặn nắp bình ra, trầm mặc thêm nước, ấn nút, rũ mắt nhìn cái bình chậm rãi bốc lên khí nóng.
Đường Dao như sắp hỏng mất, nhỏ giọng khóc lóc: "Thực xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ tới, là tôi tự cho mình là đúng, tôi không nghĩ tới sẽ tổn thương cậu ấy... Tôi quá ngu ngốc, căn bản không giúp được gì cả, còn khiến cậu ấy rơi vào nguy hiểm, tên cặn bã Giang Thời Nhất kia, khó trách ngay từ ban đầu Chức Chức cũng không tin anh ta!"
Tay Tần Nghiên Bắc bị nước ấm bắn lên, cũng không có lau đi, tầm mắt từ cái bình chuyển qua trên mặt Đường Dao, trong thanh âm kẹp cát đá thô lệ: "Không tin?"
Đường Dao gật đầu: "Chức Chức có tâm phòng bị với anh ta rất mạnh, nếu không phải tôi mua chai nước soda kia cho cậu ấy thì có khả năng sẽ không xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế."
"May mà cô ấy không thích Giang Thời Nhất..." Cô ấy hung hăng siết chặt tay, "Bằng không..."
Tần Nghiên Bắc đứng ở trong bóng tối hành lang bệnh viện, từ đầu tới chân đều bị bóng tối bao trùm, ngón tay anh nắm chặt đến đổ mồ hôi, tâm càng ngày càng rơi xuống hố sâu tuyệt vọng.
Sau khi hơi chút bình tĩnh, anh đoán được.
Nếu như Chức Chức thực sự thích Giang Thời Nhất, thích tới mức độ kia thì làm gì đến nỗi bị buộc tới bước đường này chứ.
Thật lâu sau, sau khi anh hỏi Đường Dao về tất cả vấn đề gia đình cùng quá trình trưởng thành của Vân Chức xong, một lúc sau mới hỏi: "... Người cô ấy thích là ai?"
Đường Dao ngẩn ra, sợ hãi mà nhìn Tần Nghiên Bắc.
Cô ấy đã rút ra kinh nghiệm không thể tự mình làm chủ mọi chuyện được nữa, bây giờ anh không hỏi mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay ở Vân gia, cô ấy cũng không dám nói.
Tình cảm Vân Chức dành cho anh, không có câu trả lời chính xác của cô, cô ấy còn cái biết cái không, thế nên càng không thể tự tiện kết luận, nếu như nói nhiều chỉ sợ sẽ gây thêm càng nhiều phiền phức cho Vân Chức, cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là như đúng sự thật trả lời vấn đề của anh.
"Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, Chức Chức không nói tỉ mỉ với tôi, tôi chỉ biết cậu ấy nhớ mãi không quên một người, đi học cũng không quen bạn trai cũng là vì cậu ấy, đối với Giang Thời Nhất... ngay từ đầu Chức Chức cũng không có kháng cự như vậy đâu, dường như là vì tên của anh ta đồng âm với người cậu ấy thích."
Tần Nghiên Bắc đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Chỉ là một cái tên đồng âm mà thôi, cũng có thể được cô nhìn bằng con mắt khác.
Thời điểm bất lực thống khổ nhất, cả tâm trí cô đều chỉ có người kia.
Nếu như là Giang Thời Nhất, chỉ cần anh git chết anh ta thì cũng có thể sẽ khiến Vân Chức quên đi.
Nhưng nếu là một người khác, một người được cô bảo hộ ở dưới đáy lòng, thật cẩn thận mà nhớ thương, người được cô cho tình cảm sâu nặng như vậy, mà anh lại chỉ có hai bàn tay trắng, lấy cái gì để tranh giành chứ.
Chức Chức bởi vì phản ứng quá khích nên tạm thời mất đi khả năng nghe nhìn, cho nên mới có thể nhầm lẫn anh thành người kia.
Cô hiện tại, nếu nhắc tới Tần Nghiên Bắc, chỉ sợ là cô căm thù đến tận xương tủy.
Một người giam giữ cô, ngay cả việc là ân nhân cứu mạng cũng đều còn là nghi vấn, một kẻ bệnh cực đoan lại phiền toái mà thôi, lần này cô đi căn bản chính là vì muốn trốn tránh anh.
Tần Nghiên Bắc tháo một cuộn băng vải ra, không quấn vào tay bị thương mà lại cuốn lên cổ tai có vết sẹo bỏng, che giấu được đặc điểm đặc thù của mình.
Anh kéo cà vạt xuống, thay tây trang ra, đeo một cái kính không tròng lên, phòng ngừa cô sờ được đến mắt anh.
Cô từng nói, hình dáng mắt anh rất đẹp, có lẽ cô sẽ nhận ra.
Tần Nghiên Bắc cầm bình trở lại phòng bệnh, Vân Chức đã tỉnh, dùng chăn cuốn mình thành một cái kén nhỏ, ủy khuất rúc ở góc tường, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, đôi mắt đen nhánh trống vắng mê mang, không có tiêu cự.
Anh đi nhanh vài bước đến mép giường, ôm Vân Chức qua, Vân Chức cảm giác được anh tới gần, đụng tới cánh tay anh, xác nhận độ cứng của vân da, biết được người tới là ai, liền cắn môi, chóp mũi đỏ bừng hít một cái, đem trán dựa ở trên vai anh.
Cô gái giống như động vật nhỏ đáng thương, mình đầy thương tích, run bần bật tìm kiếm khát vọng duy nhất.
Tim Tần Nghiên Bắc như bị dao cứa, ngồi ở mép giường đem cô ôm vào trong ngực.
Vân Chức hít hít cái mũi, tay có chút không thành thật, ngo ngoe rục rịch nắm lấy vạt áo sơ mi của anh.
Rốt cuộc làm thế nào mới có thể thông qua việc sờ mà hoàn toàn xác nhận được thân phận của một người chứ.
Cô chưa từng bức thiết muốn có được thị giác như bây giờ, nhìn xem trước mắt mình rốt cuộc có phải là anh hay không, muốn hỏi chuyện quá khứ, nhưng ngôn ngữ đều bị nghẹn ở trong cổ họng, nói không nên lời.
Vạn nhất không phải...
Vạn nhất không phải thì làm sao bây giờ?
Còn không bằng làm một nữ lưu manh sờ sạng đi.
Tay Vân Chức ấn ở trên bụng Tần Nghiên Bắc, một tấc lại một tấc nhẹ nhàng miêu tả cơ bụng anh.
Cô vốn dĩ muốn sờ lên trên, đột nhiên lại nhớ tới kiểu dáng đai lưng mà Tần Nghiên Bắc đeo, nơi yếm khóa kim loại có một hình điêu khắc đặc thù, độc nhất vô nhị, rất dễ nhận ra.
Vân Chức cắn lên môi đầy dấu răng, cúi đầu chôn ở trong ngực Tần Nghiên Bắc, tay thử trượt xuống dưới, không cẩn thận chếch vị trí, dừng ở trên đai lưng bằng da kia.
Cô nhanh chóng cẩn thận di động theo phương hướng trung gian.
Nhưng vừa mới dịch một chút đã bị đối phương túm lên, kéo đến trên đùi ôm lấy.
Tay Vân Chức bị nhoáng lên, không thuận lợit tìm được yếm khóa.
Ngược lại bởi vì vị trí quá thấp, chạm vào khóa kéo ở bên dưới, xúc cảm ở đầu ngón tay của cô khó lòng có thể giải thích.
Vân Chức sửng sốt vài giây, trong đầu rầm rầm vang, giống như đột nhiên bị phỏng, vết thương tán loạn trên mu bàn tay tựa hồ đều đỏ lên, chói mắt đến đáng thương.
Cô không nghe được âm thanh bình thường, ngay cả tiết tấu hô hấp của anh cũng không cảm thụ được, đôi mắt ướt hồng cứng đờ giơ tay lên.
Một lát sau.
Cô cảm giác được người đàn ông gần trong gang tấc đang động, như có chút thô bạo cởi áo sơ mi ra.
Sau đó tay cô bị nắm chặt, kéo về phía trước, áp lên một mảnh vân da nóng rực.
Tần Nghiên Bắc nhíu mày chịu đựng, tránh đi chỗ mẫn cảm bị cô lỗ m ãng chạm qua.
Biết rõ anh làm bất cứ động tác thân mật gì thì ở trong lòng cô đều là một người khác.
Biết rõ anh chỉ có thể trộm được một khoảng thời gian này.
Anh vẫn cúi đầu cởi mấy cúc áo sơ mi, dung túng để cho tay cô với vào, nơi vừa bị cô cách quần áo chạm vào kia đã mau chóng cng cứng.
Cô nghe không được, nhưng anh vẫn như cũ thấp giọng dỗ dành.
"... Sau này cứ trực tiếp kéo ra là được."
"Vợ của anh, tùy tiện sờ."