Mới đầu Vân Chức còn chưa kịp hoàn hồn lại động tác của Tần Nghiên Bắc, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều bị nghẹn cứng ở trong cổ họng, chỉ biết là phải ôm chặt lấy anh, ôm tới cánh tay cũng bắt đầu phát đau, nhưng vẫn không thể áp được nỗi khó chịu đang chấn động ở trong lòng.
Đùi phải của Tần Nghiên Bắc đúng là đã bi thương, nhưng thương thế này, nếu như anh không muốn thì sẽ có rất nhiều cách để làm, không nhất thiết là bắt buộc phải quỳ gối trước mặt cô.
Anh là người kiêu ngạo như vậy, trong ngoài Tần thị có bao nhiêu người sợ lòng dạ sâu thẳm âm ngoan của anh chứ, vô tâm vô phế không có nhân tình, anh cũng vẫn luôn đứng ở trên địa vị cao, đã quen nhìn xuống mọi người, không có ai có thể khiến tâm anh rung động.
Anh không tin thần phật, cho nên chưa từng quỳ bao giờ.
Từ đường ở Tần gia, lần trước cô với anh cùng nhau trở về, cô cũng nghe người khác nói, bất luận là chân của thái tử gia có bị thương hay không, anh đều chưa bao giờ quỳ, cứ như vậy thẳng lưng đạm mạc, thờ ơ lạnh nhạt.
Thần phật thiên địa, toàn bộ tiền bối hậu bối ở Tần gia đều chưa từng được anh đặt vào trong mắt, hôm nay tại mặt đất lạnh như băng của phòng bệnh này, anh lại cam tâm tình nguyện, cong hai đầu gối quỳ xuống trước mặt cô.
Không chỉ là hiện tại, từ lúc bắt đầu tới căn nhà cho thuê để tìm cô, anh cũng đã buông xuống tất cả kiêu ngạo, những lá chắn ngạo khí mạnh miệng kia anh đều từng chút từng chút xé xuống, dù có chảy máu đầm đìa cũng lộ ra phần thịt mềm yếu ớt nhất cho cô xem, chỉ để đổi lấy tình cảm của cô.
Đến giờ phút này, anh cái gì cũng từ bỏ, từ bỏ đi kiêu ngạo từ trong cốt cách, cầu xin cô yêu mình.
Ở trong mắt anh, trừ bỏ cái này, anh rốt cuộc cũng không thể lấy cái gì tới đối với cô.
Trán Vân Chức đặt ở trên vai Tần Nghiên Bắc, không muốn khóc ngay lúc này, nhưng mà nước mắt không chịu khống chế tuôn ra, cô cắn môi, cực lực nuốt xuống, muốn kéo anh dậy, nhưng sức lực anh quá lớn, cô không có cách nào.
Cô từ bỏ giãy giụa, ngón tay nắm lấy vạt áo của Tần Nghiên Bắc, đôi mắt ướt át đỏ bừng khẩn thiết nhìn chằm chằm anh hỏi: "Cho nên, anh vẫn luôn cho rằng, trong khoảng thời gian này em coi anh thành một người khác sao?"
Tầm mắt Tần Nghiên Bắc dừng ở trên mặt cô, hầu kết thong thả áp xuống, khàn giọng nói: "Ở trong phòng học kia, là lần chúng ta gặp lại lần đầu sau khi em rời đi, trước khi rời đi, anh biết mỗi ngày em đều nghĩ làm cách nào mới có thể thoát khỏi anh, nhưng lúc anh tìm được em, em lại chủ động ôm anh, gọi anh là Thập Nhất."
Cho dù anh có ý niệm xa vời không dám nghĩ, cũng cực lực vì chính mình tìm chứng cứ, nhưng hiện tại đối mặt với Vân Chức, lúc nói ra hai chữ "Thập Nhất này, vẫn là khiến trái tim quặn đau.
Nếu không phải là anh, nếu thật sự tồn tại một người khác...
Vân Chức thế mới biết, ngày đó cô lại hô lên thành tiếng, âm điệu còn rất chuẩn xác, bị anh chính tai nghe thấy, lúc ấy anh sẽ có tâm tình gì chứ.
Nhiều ngày như vậy sớm chiều ở chung, đủ hành động thân mật của cô anh đều đem bản thân trở thành một kẻ ăn cắp giả mạo bất kham, hoặc là một thứ đồ thay thế, cho nên mới sẽ bắt đầu ở lúc cô sắp khỏi hẳn liền trốn đi vào ban ngày, lúc đêm khuya chờ cô ngủ mới dám trở về hấp thu chút ấm áp ngắn ngủi, có phải không?!
Trong đầu Vân Chức loạn xạ cả lên, căn bản không đành lòng nghĩ tới chuyện mỗi ngày anh đều chịu dày vò, cô vừa mới khôi phục khả năng nói chuyện bình thường, vốn dĩ không quá ổn, lúc này gấp đến độ ngữ điệu phát run: "Thập Nhất... Thập Nhất là tự em đặt, không phải Giang Thời Nhất, càng không phải là cái tên thật!"
Tần Nghiên Bắc không đợi được cô nói hết, anh hơi cúi sống lưng thẳng tắp xuống, tới gần cô, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm cô, ẩn ẩn tràn ra ánh lửa: "Tên thật là gì? Cái người duy nhất được em đối xử đặc biệt kia, rốt cuộc là ai?"
"Là anh đó..." Mu bàn tay Vân Chức chống lên môi, ngăn không được nghẹn ngào, chịu đựng nước mắt đón lấy đôi mắt anh, rành mạch lặp lại, "Là anh, là Tần Nghiên Bắc!"
Tảng đá treo ở trên đầu theo sau câu trả lời của cô liền ầm ầm rơi xuống, toàn thế giới bị thổi quét đến che trời lấp đất.
Vân Chức ý thức được, giờ khắc này mới là lúc cô và Thập Nhất, bản thân Tần Nghiên Bắc chính thức gặp lại, xa cách nhiều năm như vậy, cô với anh trước sau vẫn có một vị trí trong lòng nhau.
Vận mệnh của hai người rõ ràng đã sớm cột vào nhau, lại ở trong gió phiêu tán lưu ly, thật vất vả cô mới đi tới bên người anh, lại đứng ở quỹ đạo khác biệt, là anh...
Là anh bám riết không buông đi về phía cô, nhận hết thương tổn cũng muốn nắm chặt không buông tay, cô mới có thể có được thời khắc như vậy, có thể đem tâm tình nhung nhớ của bản thân lột ra cho anh xem.
Vân Chức nhìn mặt mày sắc bén của anh, rưng rưng cong môi, lông mi bị hoàng hôn chiếu tới vô cùng rực rỡ: "Năm đó anh đứng ở cửa sổ trên mái nhà nhìn thấy em, có phải em rất ngốc hay không? Chắc là vô cùng gầy, giống như con chó nhỏ đã đói bụng rất lâu rồi?"
Tần Nghiên Bắc cứng đờ, đồng tử nhấc lên sóng gió to lớn.
Vân chức chưa bao giờ là người khóc đến mất kiểm soát, giọt nước mắt trượt xuống luôn ôn nhu an tĩnh, cô nhìn thẳng anh nói: "Khi đó em sắp chết, bà nội cũng không còn cách cứu, là mỗi ngày anh kiên trì tới mở cửa sổ mái nhà em ra, nói cho em biết em còn sống."
"Lần đầu tiên anh ném mười một quả đào nhỏ trồng sau núi tới cho em, sau này mỗi ngày anh đều sẽ tới, nhiều lần ném cho em đủ mười một thứ, em từ sợ hãi, trốn tránh, đến bắt đầu có chút chờ mong có thể mở miệng nói chuyện, chờ anh xuất hiện."
"Em cưỡng ép bản thân ăn cái gì đó, hy vọng hai mắt có thể sớm một chút nhìn thấy, tai có thể nghe được thanh âm của anh, không cần chỉ là một hình dáng mơ hồ không nhớ rõ, lặp lại những hồi ức về anh bị vặn vẹo, liều mạng nhớ tới những âm tiết đắc ý nghe không rõ, sợ về sau sẽ không tìm thấy anh nữa."
"Em muốn nhìn thấy anh, muốn hỏi xem có phải anh cũng không như em, không có nhà để về hay không, giống như ở bên trong kẽ hở của thế giới này, nơi nơi đều là đao sắc đả thương người, không có một chỗ nào có thể dung thân."
"Em ngóng trông có một ngày anh có thể từ cửa sổ nơi mái nhà kia nhảy xuống, nói không chừng là gần một chút thì em có thể thấy rõ rồi, không cần mỗi một lần nằm mơ đều liều mang đuổi theo bóng dáng của anh."
Cái cằm trắng nõn nhỏ nhắn của cô ướt đẫm.
"Em rất nhanh sẽ khỏi, thật đó, chỉ cần anh chờ thêm mấy ngày nữa, em sẽ có thể dùng bộ dáng của người bình thường đứng ở trước mặt anh rồi, nhưng mà đã không còn... không còn người xốc rèm cửa sổ phòng em nữa."
"Anh giống như ảo giác mà em tưởng tượng ra trong thế giới trống rỗng của bản thân, là sau này bà nội nói cho em, ở bên ngoài cửa sổ trên mái có một cái hộp sắt bị một phiến đá đè nặng lên, bên trong có mấy ngàn đồng tiền, tiền giấy, tiền xu đều để lại từng cái một cho em, là người nào đó cực cực khổ khổ tích cóp, muốn đưa cho em."
"Em biết, không phải ảo giác, anh nhất định có tồn tại, em không biết anh tên gì, em chỉ có thể gọi anh là Thập Nhất, từ năm mười mấy tuổi cái gì cũng không hiểu cho tới bây giờ khi trưởng thành rồi, Thập Nhất vẫn luôn ở nơi này của em, chưa từng bị phai nhạt."
"Anh ở phòng học nói chuyện với em, cách nhiều năm như vậy, em vẫn còn nhớ rõ âm tiết ngữ điệu của anh, Thập Nhất..."
"Em rất nhớ anh, nhớ hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng."
"Nhưng mà đối với anh mà nói, đoạn nhạc đệm này đã trôi qua rất lâu rồi, đã không còn nhớ rõ, có phải hay không?"
Ngực và làn váy của Vân Chức đều bị nước mắt thấm ra từng mảng lớn bé, Tần Nghiên Bắc bình tĩnh nhìn cô chăm chú, ngực phập phồng kịch liệt, tiến lên ôm chặt lấy cô.
"Không phải nhạc đêm..." Trong cổ họng anh như có cát đá chặn lại, "Là anh si tâm vọng tưởng, anh thế nhưng đã quên Thập Nhất... là anh đã đưa cho em mười một."
Tần Nghiên Bắc không có nghĩ tới.
Thiếu niên năm đó bị trục xuất tới nơi kia, bị căm ghét, bị nguyền rủa không được chết tử tế, trên người chỉ có hai bàn tay trắng, bệnh tình thì nguy kịch, tất cả mọi người đều muốn quên, ngay cả chính anh cũng gắt gao phong bế bản thân, không muốn nhắc tới, lại còn có một người ngày qua ngày nhớ rõ.
Không phải bộ dáng anh mình đầy thương tích, hung ác chật vật năm đó.
Là anh tay dính máu nhấc cửa sổ lên, đặt xuống tất cả số tiền mình có được.
Là anh cúi đầu ngồi ở trên nóc nhà của cô, cùng với ánh trăng làm bạn với cô, vượt qua mùa hè rét lạnh cô độc nhất.
Thời điểm thống khổ đó, anh không chỉ là con chó hoang lưu lạc đến cả người đầy thương tích.
Anh còn là Thập Nhất của cô.
Vân Chức bị ôm đến chặt, không thể động, sờ sạng nắm lấy cánh tay bị bỏng của Tần Nghiên Bắc, nhẹ nhàng nấc lên: "Anh chưa từng giả mạo Thập Nhất hay là ân nhân cứu mạng gì."
"Năm đó em ở trong đám cháy, chính là anh xông vào cứu em, em không nhìn thấy, nhưng mà em cảm giác được, lúc anh ở phòng học cõng em lên, em liền xác định đó là anh, mặc kệ là ai tới thế thân, em đều sẽ không tin."
"Về Tần Nghiên Bắc..."
Tần Nghiên Bắc ôm eo cô, muốn đem cô áp vào trong ngực, dung nhập cốt nhục, trong đám cháy anh cõng đứa trẻ kia nhẹ như bông, gầy đến đáng thương, anh không có thời gian miệt mài theo đuổi, để ở bên tai cô nói: "Về Tần Nghiên Bắc, thực xin lỗi, hắn không có nơi nào khiến em thích cả, Thập Nhất lớn lên càng làm em thất vọng rồi."
Vân Chức khó thở hỏi lại: "Anh cho rằng, em vì cái gì mà vội vã chạy khỏi anh?"
Anh khắc chế, thấp giọng: "Bởi vì anh hết thuốc chữa."
Cô mạnh mẽ tránh ra khỏi cánh tay anh, ngón tay tinh tế câu lấy cà vạt ở cổ anh, đem người đàn ông trước mặt kéo đến gần trong gang tấc: "Bởi vì còn không rời đi, em sẽ thật sự phải xin lỗi Thập Nhất, em sợ bản thân không thủ vững được phòng tuyến của mình."
"Tần Nghiên Bắc, em động tâm với anh rồi."
"Không rõ là bắt đầu từ khi nào, chờ tới lúc phát hiện ra đã không kịp thu hồi, em để ý anh, đã sớm vượt qua tình cảm đối với ân nhân cứu mạng."
"Anh không có quyền tự coi nhẹ mình như vậy, phủ định sự yêu thích của em."
Môi Tần Nghiên Bắc cách cô chỉ có khoảng cách một ngón út, đáy mắt anh loang lổ huyết sắc, bình tĩnh nhìn chằm chằm cô hỏi: "Phủ định cái gì của em?"
Lông mi Vân Chức run lên, tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ, nhẹ giọng nói: "Thích, em thích Tần Nghiên Bắc."
Tần Nghiên Bắc nâng mặt cô lên, lòng bàn tay một lần lại một lần lau sạch ướt át ở đuôi mắt cô, hoàng hôn đã sắp rơi xuống, cửa sổ dần dần có ánh sáng ảm đạm chiếu vào, nhìn không rõ biểu tình của cô, nhưng đôi mắt của cô như chứa cả ngân hà, tràn đầy thủy quang.
Anh cứ như vậy nhìn cô, trái tim cũng trướng đến phát đau, hô hấp bị cô khống chế, ngực phập phồng lên xuống, đều đang mạnh mẽ đòi tham luyến.
Vân Chức đối với anh cũng sẽ có... có một chút tình cảm đó sao.
Sao anh có thể... là Tần Nghiên Bắc được cô thích.
Tần Nghiên Bắc rũ mắt hỏi: "Là anh ảo tưởng nữa sao?"
Là bởi vì anh bị bệnh đi, anh lại phát bệnh rồi phải không, giống như chứng vọng tưởng trong lúc cô báo ân, cô cho anh một hành động thân mật, anh đều suy nghĩ kỳ lạ mà tưởng đó là yêu.
Thực tế là quá muốn, khát cầu đến nổi điên mới có thể hy vọng xa vời bản thân được yêu.
Vân Chức áp qua, vòng lấy eo anh, tai dán chặt ở trước ngực đang đập mạnh của anh: "Không có ảo tưởng, hiện tại những gì em cho anh, là thứ chân thật nhất trong thế giới của anh."
"Cho nên..." Cô càng siết chặt cánh tay lại hơn, làm bản thân có thể được anh ôm ấp bao vây, ỷ lại độ ấm của anh, nhắm mắt nhỏ giọng hỏi, "Tần Nghiên Bắc, anh nguyện ý làm bạn trai của em không?"
Nơi nơi giống như đều sụp xuống, tạp âm đinh tai nhức óc luân phiên vang lớn, Tần Nghiên Bắc vẫn là nghe thấy tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của cô, yết hầu anh bị bóp chặt, đau đớn cong lưng, ôm chặt cô, gian nan nói ra mấy tiếng: "Nguyện ý..."
"Anh nguyện ý."
"Anh căn bản... cầu mà không được."
"Nhưng anh còn chưa theo đuổi em tử tế."
"Chức Chức, anh sợ hãi, sợ rất nhanh sẽ tỉnh, giống như tối mấy hôm nay anh mơ vậy, em nói muốn anh, nhưng lại đổi ý."
"Hay là em..." Anh cơ hồ nói không được, "Em để anh theo đuổi, không cần cho anh hy vọng nhanh như vậy."
Vân Chức bỗng nhiên ngồi dậy, xoa xoa đuôi mắt liền muốn tránh khỏi sự khống chế của anh, từ trên mặt đất đứng lên.
Một động tác đơn giản mà thôi, nhưng lại khiến sự bình tĩnh của Tần Nghiên Bắc chia năm xẻ bảy, sắc mặt anh tái nhợt, một phen nắm lấy cô, mất khống chế ôm cô vào trong khuỷu tay, nảy sinh ác động mà đè lại, cúi đầu cắn cổ cô, hơi thở trầm trọng.
Vân Chức hối hận bản thân quá xúc động, vỗ về sống lưng anh nhẹ nhàng nói: "Em để anh theo đuổi, nhưng hiện tại muốn đi lấy một thứ cho anh, anh chờ em một chút có được không, không tới một phút đâu."
Cầu tình nửa ngày, Tần Nghiên Bắc mới không tình nguyện mà buông ra một chút, phòng bệnh đã bắt đầu tối đen, chỉ cần đứng xa một chút là không phân biệt được hình dáng nữa.
Vân Chức nhanh chóng chui ra khỏi vòng vây cái ôm của anh, mở đèn ở đầu giường lên, ánh đèn mờ nhạt, nhưng đủ để cô viết xuống vài chữ trên giấy rồi xé xuống, đưa qua cho Tần Nghiên Bắc.
Bên trên là nét bút xinh đẹp quyên tú của cô gái.
~ [Thẻ bạn trai của Vân Chức]
Vân Chức đỏ mắt cười với anh, tóc dài tản trên vai, gương mặt trắng như sư, môi no đủ hồng hào, cô nghiêm túc giơ tờ giấy này lên: "Vị tiên sinh này, anh may mắn đó, tuy rằng anh vẫn còn đang theo đuổi tôi, nhưng lại chỉ cần có được thẻ ưu đãi này đây thì sẽ được coi như là một nửa người yêu của tôi rồi, sau đó thì từ từ theo đuổi cũng được."
"Sao hả..." Cô ở trong phòng bệnh tối đen, giống như ngọn hải đăng với màu sắc ấm áp nhất trên đời, trong sáng nhìn anh chăm chú, "Anh động tâm sao?"
Tần Nghiên Bắc mê muội nhìn chằm chằm Vân Chức: "Làm cách nào mới có thể nhận?"
Vân Chức cúi người tiến lên, hôn nhẹ một cái lên môi anh: "Đóng dấu có hiệu lực, anh đã là bạn trai của em."
Vân Chức ở trong phạm vi đèn chiếu sáng tới, nhưng Tần Nghiên Bắc lại ở trong bóng tối, anh giống như bị phong ấn ở bên trong đã lâu, đầy người là xiềng xích rêu xanh, muốn thoát cũng không được.
Thời điểm cô tới hôn anh, những ánh sáng đó phảng phất liền chảy xuôi, bị cô bôi lên người anh.
Tần Nghiên Bắc khàn giọng hỏi: "Anh có thể sử dụng quyền lực của bạn trai không?"
Anh ở rất gần, hơi thở cực có tính công kích phất qua, Vân Chức ngẩn ra, lỗ tai nhịn không được nóng lên, nhất thời không biết có nên đáp ứng hay không.
Tần Nghiên Bắc đã nghiêng về phía trước, duỗi tay chạm tới ánh sáng bỏng cháy kia.
Anh ôm ở sau cổ Vân Chức, nhẹ bóp làm cô ngẩng đầu, không hề hỏi ý kiến của cô, cúi người xuống cắn mt môi cô, trằn trọc thâm nhập, va chạm đoạt lấy.
Tiếng hít thở bất ổn, anh mê mẩn cuốn lấy đ@u lưỡi mềm nóng của cô, nặng nề năn nỉ.
"Bạn gái, dấu của em quá nhẹ."
"Đổi cái này."