Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đó Vân Chức với Tần Nghiên Bắc vẫn còn duy trì một chút khoảng cách, váy ở nhà trên người chỉ bị ướt có một nửa, nhưng hiện tại cô đỡ eo anh, ngửa mặt đứng dưới vòi hoa sen, đã sớm vượt qua giới hạn an toàn với anh rồi, dòng nước nhiệt khí bốn phía xối ướt cô từ trên xuống dưới, không có chỗ để trốn.
Nếu như trước kia, cô không mang theo tạp niệm khác, có thể đem Tần Nghiên Bắc coi như một người mẫu để vẽ có thể mang tới cho cô linh cảm thần tiên, chỉ đơn thuần thưởng thức thân thể không thể bắt bẻ như phúc lợi này, cho dù có thật sự nhìn thấy hết thì có lẽ cô cũng có thể bảo trì trấn định cơ bản nhất.
Vấn đề là hiện tại hoàn toàn không giống nhau.
Anh là bạn trai hàng thật giá thật của cô, mặc kệ là xuất hiện dưới thân phận gì, cô cũng đều sẽ tâm động luân hãm, huống chi sau khi giải quyết mọi hiểu lầm với nhau, cô với anh chính là người yêu thân mật nhất, cô còn... không chỉ một lần sợ soạng anh.
Vân Chức không thể nghĩ, tâm tư có chút lệch về hướng không phù hợp với trẻ em, cảm xúc từng quẩn quanh trong đầu giờ đây đã dồn dập quay trở lại, lòng bàn tay bị thiêu đến nóng lên, rõ ràng đến mức giờ này khắc này phải làm chuyện kia vậy.
Xoang mũi cô bắt đầu nóng lên, hô hấp bị nghẹn ở yết hầu, trên mặt cô là một tầng huyết sắc, nghe xong câu hỏi của Tần Nghiên Bắc, cô quẫn bách đến mức sắp cắn nát môi.
Cô quả thực là điên rồi! Khăn tắm là do tự cô kéo xuống, nếu cô nói mình không cẩn thận thôi thì có thể có sức thuyết phục sao?
Đầu Vân Chức không dám cúi xuống, càng miễn bàn tới việc đi nhặt khăn tắm quấn lại cho anh, tầm mắt của cô mà đi xuống một chút thì đều sẽ nhìn thấy...
Hu hu hu.
Không bằng để cô ngất xỉu ngay tại chỗ đi.
Sờ là sờ, xem là xem, trong bóng tối trong ổ chăn trộm vượt rào, cùng với trắng trợn táo bạo trực tiếp mặt đối mặt, hai cái đó có thể xem là một sao.
Vân Chức tính ngất xỉu tại chỗ, nhưng cố tình cô lại vô cùng thanh tỉnh, ra vẻ trấn định mà run giọng nói: "Anh... mắt anh không đau nữa à, còn rảnh rỗi nói cái khác sao, anh cúi đầu xuống, em xem giúp anh, chờ anh không có việc gì nữa thì em sẽ ra ngoài trước, đi lấy cho anh cái ghế da vào đây, hỏng thì... em đền cho anh."
Cô cam tâm tình nguyện tốn tiền để bình an vô sự!
Tần Nghiên Bắc không phản kháng, phi thường phối hợp mà thoáng cúi người, cúi đầu tới gần cô, Vân Chức nhẹ nhàng thở ra, muốn rửa sạch mắt cho anh, cặp hắc đồng ẩm ướt hơi nước liền phóng đại vô hạn tầm nhìn, không hề dừng lại, thẳng đến khi môi dán lên cá má hồng hồng của cô.
Cô ngơ ngẩn, chân tay luống cuống, anh ở bên tai thấp giọng mở miệng: "Mắt không đau, chỉ là em vẫn luôn không nhìn anh, cho nên muốn để em chú ý một chút."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Tiếng nước liên miên không dứt, anh không hề lảng tránh ý niệm của mình, lại hỏi: "Chức Chức, vẽ người không phải điểm yếu của em sao, hiện tại khăn tắm rơi rồi, công cụ có thể giúp em đột phá được sự chuyên nghiệp đang ở trước mặt, ngay cả chướng ngại cuối cùng cũng không có, thật sự không nhìn sao?"
Tim Vân Chức đập dồn dập như trống bỏi, nhanh đến không nhịn được.
Ngày đầu tiên yêu đương, cô liền phải đối mặt với cửa ải khó khăn cấp cao này! Có thể bắt đầu từ hình thức đơn giản nhất hay không? Vì sao vừa bắt đầu lại là cấp địa ngục khó khăn như vậy!
Công cụ, nhìn xem, nói giống như có thể vô dục vô cầu, nhưng nhiệt độ cơ thể cực nóng của anh liền ở ngay dưới lòng bàn tay cô, tầm mắt lại hướng lên trên, ngực, xương quai xanh, hầu kết, cằm, đôi môi vừa hôn cô, tóc bởi vì ướt mà được vuốt về phía sau, hoàn hảo lộ ra một gương mặt lạnh lùng lại dục khí, này làm sao có thể trở thành công cụ được chứ?!
Vân Chức nuốt nuốt, khóc không ra nước mắt, không muốn bị mê hoặc, bại lộ ra sắc tâm đối với anh, cô tận lực một thân chính khí, cẩn thận lui về sau, chuẩn bị thoát khỏi nơi thị phi này, nhanh chóng đi tìm ghế đem vào cho anh.
Ai biết thái tử gia thật sự liền trong chốc lát cũng đứng không vững, cô mới vừa mới thả ra là thân thể cao lớn của anh đã đổ về phía cô.
Cô theo bản năng dừng lại, duỗi tay đi ôm anh, dưới chân không chú ý, bị nước dưới chân làm cho trượt ngã, cả người nhào về phía trước đâm vào trong ngực anh, anh ôm lấy cô, thuận thế lui về phía sau vài bước, sống lưng đè lên tường gạch ướt lạnh.
Váy ngủ của Vân Chức ướt át dính ở trên người, bọc đường cong từ vai đến cẳng chân của cô, bên trong có mặc nội y, nhưng chỉ là đồ cực mỏng dùng ở nhà, căn bản không có lực che đậy gì, gắt gao đè ở trên làn da nóng bỏng của anh, tim đập cách rất gần, thành phần hỗn loạn không rõ hòa nhịp với nhau.
Ánh mắt Tần Nghiên Bắc tối lại, nắm lấy eo cô, thoáng đẩy cô ra, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được rất rõ, có cái gì đó ở nơi cô không dám nhìn đang không chịu khống chế mà biến hóa.
Lỗ tai với cổ của cô đều đỏ ửng lên, ướt dầm dề, thậm chí còn lộ ra chút đáng thương mà nhìn anh, đôi con ngươi vừa to vừa tròn, đuôi mắt có chút bọt nước, phân biệt không rõ đó có phải là nước mắt hay không, quẫn bách cùng bất lực đến mức câu người.
Trong phòng tắm sương trắng bốc hơi, cô hé miệng muốn nói chuyện, anh chợt nắm cằm cô hôn xuống, không phải là ôn tồn lướt qua như trước, trực tiếp thâm nhập vào bên trong, tùy ý cướp đoạt, tình yêu mất đi khắc chế chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng, nhưng thân thể hai người vẫn như cũ bị anh cố tình kéo ra.
Vân Chức đã quên phải hô hấp, cơ hồ là thiếu oxi, eo cố tình vặn vẹo muốn trượt xuống, vô lực mà đấu tranh hai cái, anh cho rằng mình bị cô ghét bỏ, đáy mắt đen nhánh xẹt qua bi thương, ngay sau đó liền nhấc lên gợn sóng càng không thể che lấp được, không muốn phải chịu đựng, vì thế đùi phải ổn định khuỵu xuống, ôm cô xoay người, êm cô ấn lên góc tường.
Bên phải là tường đã được anh hong nhiệt, bên trái là mảnh kính thủy tinh ướt một mảng lớn, trong nháy mắt Vân Chức dựa lên, không kịp cảm thụ được lạnh lẽo đã bị bàn tay anh lót trụ, ngay sau đó môi lưỡi đã không còn thuộc về mình, ở trong dòng nước vẫn còn đang chảy tìm về chút ý thức.
Kẻ lừa đảo...
Anh quả nhiên lừa cô, anh căn bản là có thể đứng được!
Rất nhanh liền cái này cũng không thể suy nghĩ, Vân Chức bị hôn đến mơ màng, trên môi mềm nhiệt sưng to có chút đau đớn, cột sống như bị điện giật, tê mỏi mà co mũi chân lại, cho dù vòi hoa sen vẫn luôn mở nhưng cô vẫn đổ rất nhiều mồ hôi.
Trong lòng cô nhịn không được thầm thét chói tai, anh nào chỉ có mỗi chân là có thể đứng! Nơi khác của anh còn có thể đứng đến càng kiêu ngạo a a a!
Thân mật như vậy, nhưng Tần Nghiên Bắc trước sau vẫn giữ đúng mực, rõ ràng không có đụng tới, còn cố ý bảo trì không gian với cô, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được nơi đó.
Thời điểm Vân Chức thở không nổi chống lại ngực anh, đầu gối nhũn ra dời khỏi môi anh một chút, dùng sức thở gấp, anh cúi người ôm cô, có chút nặng nề cắn lên vành tai hơi mỏng của cô, khàn giọng hỏi: "... Có phải em ghét bỏ anh không?"
Cô thích anh, còn chưa đủ để chống đỡ lại những thân mật đó.
Cô vẫn luôn lảng tránh, có phải hay không là không nghĩ tới việc đối mặt với bộ dáng này của anh.
Thời điểm chưa hồi phục, cô không thể phản kháng, bị anh nắm lấy tay mạnh mẽ ép cô làm, hiện tại cô có thể thấy, đương nhiên là sẽ tránh đi rồi.
Anh như vậy là đang bắt nạt cô.
Trước khi về nhà, anh cho rằng mình được cô thích là đã thỏa mãn lắm rồi, nhưng đáy lòng tựa như đã bị đào rỗng một cái động sâu thăm thẳm, đối mặt với cô, nhu cầu của anh ngày càng nhiều, muốn đòi được tình yêu của cô.
Anh biết trạng thái của bản thân không đúng, mẫn cảm lại cực đoan, hơn phân nửa là lại bi quan ý nghĩ xằng bậy, nhưng mà cô chỉ khẽ cự tuyệt là đã như đánh vào chỗ sâu nhất của anh.
Tần Nghiên Bắc chậm rãi buông tay ôm cô ra, lòng bàn tay dừng ở trên mắt cô.
Vân Chức chưa kịp trả lời vấn đề của anh thì trước mắt đã tối lại.
Anh an ủi hôn hôn khóe miệng cô, thấp giọng nói: "Không có việc gì, không bắt nạt em, đi ra ngoài thay quần áo đi, đừng để bị cảm, anh tắm xong sẽ ra ngay."
Còn có một câu không có nói ra.
Đừng ghét bỏ anh.
Vân Chức bị nhẹ đẩy bả vai, đi ra khỏi khu vòi hoa sen, thẳng đến khi cô hoàn toàn rời khỏi phạm vi nước có thể xối tới, Tần Nghiên Bắc mới buông tay, lui về sau, đem bản thân giấu ở trong sương mù bốc lên.
Cô đi về phía trước vài bước, tiếng nước phía sau trở nên lớn hơn, giống như nhiệt khí cũng dần dần biết mất, độ ấm ở trong phòng tắm lặng yên không một tiếng động chuyển lạnh.
Phản ứng lại là anh đang làm gì, ngực Vân Chức bỗng nhiên siết chặt.
Cô không có ghét bỏ nha, sao có thể dùng cái từ này với anh được cơ chứ.
Chỉ là có chút xấu hổ, xấu hổ mà thôi, vừa mới xác định quan hệ nên có chút thấp thỏm bất an, cũng giống như anh lo được lo mất.
Vào thời khắc gian nan nhất, cô đều vô điều kiện nhào về phía anh, chôn đầu trong ngực anh cam tâm tình nguyện an ủi anh, làm sao có thể lúc chân chính đối mặt thì ngược lại tới nhìn anh chạm anh cũng không dám, trở nên thật cẩn thận như vậy.
Tiểu A Chức, mày phải mạnh mẽ xông lên mới phải!
Vân Chức đưa lưng về phía Tần Nghiên Bắc, ngừng ở tại chỗ không đi, miệng khô lưỡi khô nhẹ nhàng nuốt, cô cúi đầu nhìn váy ngủ nhăn nhúm dán sát vào thân thể mình, cắn chặt răng.
Đường Dao đã nói với cô rất nhiều lần, không nên quá nuông chiều đàn ông, nuông chiều bọn họ chính là lúc thảm kịch bắt đầu, nhưng Tần Nghiên Bắc là của cô, sao có thể tính là đàn ông bình thường chứ.
Nếu như đến cô cũng không nuông chiều anh, anh sẽ thật sự phải cô độc một mình.
Vân Chức cổ vũ dũng khí cho mình, quyết đoán xoay người lại, chịu đựng trái tim tê mỏi như muốn phá nát xương sườn của mình, mở mắt xuyên qua cửa kính nhìn anh, nước đã chuyển lạnh, anh nghiêng người đứng thẳng, vai rộng chân dài, tỷ lệ nghịch thiên.
Vân Chức nắm chặt tay, này đổi thành ai cũng rất mơ hồ, cô cũng chỉ bất quá là một cô gái bình thường có rung động như người bình thường mà thôi.
Cô nín thở quay trở lại, đế dép dẫm lên nước, phát ra tiếng vang nhỏ, Tần Nghiên Bắc dừng lại, quay đầu, trong mắt đen không thấy đáy, giống như hồ sâu kéo người chìm hãm.
Vân Chức đá văng dép lê, để chân trần đi tới trước mặt anh, nhón mũi chân ngửa đầu hôn lên môi mỏng đang mím chặt của anh, anh cứng đờ vài giây, đột nhiên như mưa rền gió dữ áp xuống, một tay ôm cô, một tay điều chỉnh nhiệt độ của vòi sen, sợ cô bị lạnh.
Hai tay cô ôm lấy lưng anh, chậm rãi thử di chuyển, trượt qua đường nhân ngư nóng bỏng cứng rắn, lần đầu tiên không có bất cứ trở ngại nào đụng vào anh.
Ngón tay Vân Chức run lên, đốt ngón tay nóng đến mềm mại, run rẩy, vẫn là có chút không chịu được, chỉ là cô vận dụng hết khả năng của mình, đầu ngón tay cũng không thể khép lại.
Trong mắt cô tích một tầng thủy quang như lên án, đầu lưỡi đã bị mt đến mất đi tri giác.
Bàn tay của họa sĩ tranh sơn dầu trẻ tuổi có tiếng tăm vang dội nhất trong giới, cầm bút lên chính là sáng tạo ra hàng trăm bức vẽ, xương ngón tay tinh tế, màu da trắng như men gốm, giờ phút này cô lại đang khống chế nơi tương phản cực kỳ mãnh liệt kia, không phân biệt rõ rốt cuộc là ai xao động không nhịn được, làn da nghiền áp lẫn nhau nổi lên từng đợt sóng triều.
Nhìn một cái, bức họa này dễ dàng nghiền nát bình tĩnh, bức người nổi điên.
Vân Chức há to miệng thở gấp, giống như cá mắc cạn bị lôi lên bờ, hơi thở trầm thấp nặng nề của Tần Nghiên Bắc phun ở sát bên tai cô, tiếng nói lạnh lẽo của anh đã hoàn toàn bị cô xoa đến mức nứt ra.
"Cô giáo Sin, lại nhanh một chút."