Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Chức đi theo trợ lý lên lầu , vừa tới bên ngoài cửa văn phòng của Tần Nghiên Bắc, còn chưa kịp mở cửa, điện thoại của trợ lý đã vang lên trước.
Hắn nói một câu xin lỗi với Vân Chức, Vân Chức xua tay tỏ vẻ không sao, lúc này hắn mới ấn nghe, nghe xong hai câu, sắc mặt liền thay đổi, Vân Chức đứng ở khá gần đó cũng nghe được nội dung đại khái, thần sắc cũng khẩn trương theo.
Đối phương là người bên cạnh của lão gia tử Tần Giang Xuyên, biết Tần Nghiên Bắc đang chờ gặp mặt chủ tịch, trước đó hẳn là đã nói trước với trợ lý rồi, chờ hội nghị cổ đông kết thúc thì sẽ lập tức báo cho hắn.
Kết quả hội nghị còn chưa kết thúc, bởi vì không khí tại hiện trường quá kịch liệt, mà thân thể của lão gia tử vốn dĩ đã có bệnh cũ, không chịu nổi kch thích quá lớn, phỏng chừng là tim vẫn luôn chịu đựng trạng thái không thoải mái, không nghĩ tới một phút trước còn vỗ bàn ổn định cục diện, mà lời răn dạy còn chưa nói xong, một phút sau đã trượt ngã xuống khỏi ghế.
Trước mắt tin tức đã được phong tỏa, bác sĩ gia đình của Tần Giang Xuyên đã chạy tới phòng họp, làm cấp cứu xử lý, bước đầu phán đoán là suy tim cấp tính, phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện chữa trị, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Trợ lý không cần cố ý thông báo cho Tần Nghiên Bắc, hắn lập tức chạy về phía phòng họp dưới lầu, nghĩ tới Vân Chức, lại muốn để cô ở tầng nghỉ ngơi trước.
Vân Chức lắc đầu: "Không cần đặc biệt quan tâm tôi đâu, nếu tiện thì tôi có thể đi với anh không, sẽ không gây phiền phức đâu."
Không phải là cô muốn đi tiếp xúc gần với bí mật hào môn, chỉ là cô không yên lòng Tần Nghiên Bắc.
Gian phòng hội nghị kia phỏng chừng là tòa sài lang hổ báo, Tần Giang Xuyên lại đột nhiên phát bệnh nặng, Tần Nghiên Bắc nhất thời không thoát thân được, khẳng định sẽ lo lắng cho cô một mình ở trên lầu, sẽ làm anh phân tâm, không bằng cô chủ động đi qua đó, để cho anh nhìn thấy mình, giáp mặt nói hai câu, cho dù cô về Nam Sơn Viện trước thì anh cũng có thể an tâm hơn nhiều.
Phòng họp ở lầu , xảy ra chuyện lớn như vậy mà căn phòng vẫn lạnh lẽo an tĩnh như cũ, hành lang có rất nhiều người, đại đa số đều có sắc mặt kinh sợ, Tần Nghiên Bắc đã tới rồi, đứng ở ngay chính giữa, nhíu mày nhìn xung quanh đám người trong phòng hội nghị, đám người không ai dám hé răng.
Bác sĩ còn đang hô hấp nhân tạo cho Tần Giang Xuyên, xe cứu thương vừa tới dưới lầu, đang mang cáng lên trên này.
Vân Chức thấy có nhiều người ở đây như vậy cũng không có đi lên trước nữa, ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài vòng vây, nắm chặt tay lo lắng nhìn Tần Nghiên Bắc.
Ở đây đều là cao tầng Tần thị, cô đi qua đó thì không thích hợp lắm.
Không khí nôn nóng, không có ai phát hiện ra Vân Chức, Tần Nghiên Bắc lại là người đầu tiên nhìn thấy cô, Vân Chức vừa định ra hiệu đơn giản cho anh, bảo anh yên tâm đi thì anh đã xoay người, mặt quay về phía cô đứng, ở trước mặt mọi người nâng tay lên, thấp giọng gọi: "Chức Chức."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Lần này tất cả ánh mắt đều đổ dồn tới đây, kinh ngạc nhìn cô.
Vân Chức theo bản năng thẳng lưng, nuốt một miếng khô khốc.
Đây đều là... các đại lão có uy tín và danh dự nhất ở Tần thị, còn có một số người cô nhận biết được thông qua tin tức báo chí. Cô chưa bao giờ trải qua chuyện nào như thế này, huống chi nhiều nhất thì cô chỉ mới là bạn gái của Tần Nghiên Bắc, trước kia có tin đồn đính hôn thì đối với mấy người này mà nói, hơn phân nửa cũng chỉ là lời đồn mà thôi.
Ở trong mắt bọn họ, hôn nhân hào môn, dòng dõi là quan trọng hơn tất cả, hiện tại cô công khai đi qua có thể khiến Tần Nghiên Bắc...
Tần Nghiên Bắc trước sau vẫn nhìn cô chăm chú, kiên nhẫn nói lại lần nữa câu: "Tới đây với anh."
Những ánh mắt kia càng gợn sóng kích động hơn, đánh giá cô từ trên xuống dưới, từ khiếp sợ đến không thể tưởng tượng được.
Vân Chức cố gắng làm bản thân trấn định xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh đi ngang qua tầm mắt chăm chú ở hai bên, đi tới bên cạnh Tần Nghiên Bắc, còn chưa tới gần thì anh đã bước lên một bước, tự nhiên ôm lấy cô, nắm chặt lấy cả người lạnh lẽo của cô, thấp giọng an ủi: "Không sao đâu, xe cứu thương tới rồi, ông nội có thể cứu được."
Nói xong câu này, hành lang đã lặng ngắt như tờ, chỉ có đám thành viên hội đồng quản trị rốt cuộc cũng không banh được biểu tình, đang nín thở trao đổi ánh mắt.
Tần Nghiên Bắc từ trước tới nay đều không coi ai ra gì, từ khi nào lại có thái độ này đối với người khác chứ, còn như đương nhiên mà gọi ông nội với người ta, kia chẳng phải là xác nhận ý tứ muốn cưới người ta vào cửa sao?!
Vị hôn thê vẫn còn là sinh viên đang đi học, thanh thuần xinh đẹp trong lời đồn, thế mà lại là vị hôn thê chân chính?!
Có thể chế trụ được thái tử gia, thủ đoạn của cô gái nhỏ này thật sự là lợi hại.
Vân Chức hoàn toàn không biết bản thân đã ít nhiều bị gán cho cái nhãn thủ đoạn cao thâm, cô nhìn thoáng qua phòng họp, ông lão lần trước cô gặp qua ở gia yến đang được cấp cứu tại hiện trường.
Ngay sau đó cửa thang máy liền mở ra, một hàng bác sĩ mặc áo khoác trắng đang khẩn cấp chạy sang bên này, chờ lúc nâng Tần Giang Xuyên ra khỏi cửa, ông lão còn chưa hoàn toàn hôn mê lập tức trợn mắt, thẳng tắp nhìn Tần Nghiên Bắc, giãy giụa một hơi, hàm hồ đứt quãng nói: Đừng đuổi tận giết tuyệt... Tần Chấn... Những chuyện con muốn biết, ta sẽ nói cho con..."
"Ta còn có, sổ nhật ký... Vân Chức... sổ nhật ký... tin tức... con sẽ... muốn nhìn..."
Một câu chắp vá không rõ, thính lực của Vân Chức còn chưa tính là không phục một trăm phần trăm lại càng không nghe rõ lắm, nhưng Tần Nghiên Bắc lại rũ mắt nhìn thẳng vào ông nội, ánh sáng u ám trong mắt lóe lên, đi lên theo trước hai bước: "Ông nội, con chờ ông tỉnh lại."
Xe cứu thương rời đi, Tần Nghiên Bắc cũng mang theo Vân Chức lên xe đi thẳng tới bệnh viện, là trưởng tôn cũng như người thừa kế của Tần gia, cho dù ở giữa vẫn còn nhiều gút mắt thì lão gia tử đang cấp cứu, anh cũng phải đi xem.
Trong phòng chờ có chút lạnh, Tần Nghiên Bắc lấy chăn đắp lên cho Vân Chức, cô câu lấy quả đào nhỏ trên cổ tay áo anh, nói: "Nghiên Bắc, lúc ấy Tần đổng nói gì thế? Hình như ông ấy nhắc tới tên em, em không nghe rõ."
Tần đổng = Chủ tịch Tần
Tần Nghiên Bắc xốc chăn lên cao một chút, che lên tới tận chóp mũi của cô, lòng bàn tay xoa xoa gương mặt lạnh của cô, nghiêm túc trả lời: "Ông ấy nói, bảo Vân Chức đi lãnh chứng với anh sớm một chút."
Vân Chức sửng sốt, lại rụt vào trong thảm, che đi cả lỗ tai và gương mặt.
Anh chỉ biết nói linh tinh thôi!
Lúc ấy ông nguy kịch như vậy, sao có thể nói cái này!
Cấp cứu tới khuya mới kết thúc, Tần Giang Xuyên tiến triển rất tốt, hơn nữa được đưa đi kịp thời nên đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng người vẫn còn đang ở trong ICU, tạm thời không có ý thức, cần phải quan sát vài ngày.
Bác sĩ chủ trị với kinh nghiệm phong phú cũng đi tới, xác nhận là không có việc gì lớn, khẳng định là có thể tỉnh táo lại, chỉ là cần một khoảng thời gian.
Bên phía bệnh viện đã có chuyên gia của Tần gia xử lý, xác định Tần Giang Xuyên thoát khỏi cơn nguy kịch, không có gì trở ngại xong, Tần Nghiên Bắc cũng không ở lại lâu, ôm vợ mình đã sớm ngủ say trở về Nam Sơn Viện.
Vân Chức biết, Tần Giang Xuyên vừa nằm viện, Tần gia tất nhiên sẽ yêu cầu Tần Nghiên Bắc chính thức lên chủ trì đại cục, tuy rằng trước đó anh cũng đã nắm giữ đại đa số thực quyền, nhưng bây giờ lại không giống nhau, anh không chỉ là "thái tử" nữa, anh đang chân chính bước lên vị trí trung tâm kia.
Quả nhiên về tới nhà ngủ chưa được hai tiếng, Vân Chức còn đang mơ mơ màng màng thì Tần Nghiên Bắc đã đứng dậy, cô cảm giác được có một nụ hôn rơi xuống, lặp lại đè ở khóe miệng và cằm của cô, chờ tới lúc cô tỉnh lại thì Tần Nghiên Bắc đã không còn ở nhà, bên gối là tờ ghi chú viết tay của anh.
[Chức Chức ngoan, anh tới công ty trước, có việc thì tìm anh, anh lúc nào cũng mở máy, xe ở dưới lầu chờ em, có thể tới trường hoặc tới phòng triển lãm, em được tự do.]
Em được tự do.
Nam Sơn Viện này, không phải là lồ ng giam của em.
Nó từng nhốt em lại,
Nhưng hiện tại em hoàn toàn có quyền làm chủ nó.
Vân Chức cẩn thận cấp tờ ghi chú đi, nhắn tin WeChat cho Tần Nghiên Bắc: [Tuân mệnh.]
Cô quay về Thanh Đại trả phép, bị thầy cô vào nhóm giáo sư trong viên giữ lấy vây xem, xác định trạng thái khí sắc cô đều tốt thì mới sôi nổi thở phào nhẹ nhõm.
Phó viện trưởng vỗ cô, nói: "Bình phục là tốt rồi, như vậy sau này các thầy cô cũng không cần lo lắng nữa, phía bên kia đã đưa tin tức xác nhận xuống, đề bài lần này là vẽ người, sắp tới em nên ở trường nhiều một chút, các thầy mời mấy chuyên gia tới giao lưu với em, tự em cũng nên tìm người mẫu mang tới linh cảm tốt để luyện tập nhiều chút."
Vân Chức đột nhiên đỏ mặt, che giấu dùng tay đỡ mặt, thành khẩn gật đầu.
Người mẫu có linh cảm gì đó, đối với cô mà nói quả thực là không phù hợp với trẻ em.
Phó viện trưởng lại nói: "Người nhà của em còn cố ý nói với bên viện là thân thể em vừa mới khôi phục, không thích hợp đi qua đi lại, trong trường có sắp xếp cho em một phòng ký túc xá để cho em có thể dùng lúc nghỉ trưa."
"Người nhà của em?!"
"À..." Phó viện trưởng đẩy đẩy mắt kính, ra vẻ thâm trầm, "Tự xưng là bạn trai em."
Vân Chức nhịn cười, Tần Nghiên Bắc vội trở về nhưng thật ra đều suy xét hết tất cả mọi chuyện rồi.
Chờ ra khỏi tòa lầu của viện, cô liếc mắt một cái liền thấy Đường Dao đang chạy tới bên này, Đường Dao lao tới dùng sức ôm cô, thiên ngôn vạn ngữ đều nuốt trở về, vội vàng hỏi cô: "Tớ nghe nói mấy thầy cô trong viện sắp xếp một phòng trong KTX cho cậu?! Nhanh nhanh nhanh tớ cũng muốn một cái giường! Nếu như tớ mà ở nhà nữa là ba tớ sẽ lải nhải chết tớ mất!"
Thanh Đại không có phòng đơn, điều kiện tốt nhất là phòng hai người, phòng của Vân Chức còn trống một chỗ, Đường Dao thuận lợi nhặt được của hời.
Vân Chức vừa trau dồi kiến thức vẽ người, vừa tiếp tục vẽ poster phim điện ảnh, cuộc sống cũng khá phong phú. Chỉ là Tần Nghiên Bắc đi sớm về trễ, có ngày còn cơ hồ là cả đêm không về, lúc về thì đã là rạng sáng, anh gấp gáp trở lại, cẩn thận ôm cô gái nhỏ đang ngủ say vào trong ngực, còn chưa tới nửa tiếng đã lại đứng dậy đi ra khỏi nhà.
Vân Chức bừng tỉnh, ngồi dậy nắm lấy ông tay áo của anh, hỏi: "Thời gian gấp như vậy, anh còn về làm gì?"
Tần Nghiên Bắc lại ngồi trở về mép giường, ôm cô vào trong ngực, hỏi lại: "Em cảm thấy là vì sao?"
Vân Chức bị tiếng tim đập mạnh của anh làm cho run lên, không trực tiếp trả lời, thừa dịp thanh tỉnh không buồn ngủ mấy, cô đem tất cả những hiểu biết hai ngày nay của mình nói cho anh một lần, còn chưa đã thèm, nhưng mà lại sợ chậm trễ anh cho nên mới không thể không dừng lại.
Tần Nghiên Bắc bỗng nhiên nói: "Anh cũng nhớ em."
Vân Chức sửng sốt, tâm giống như bị khoan một lỗ hổng.
Anh nghe hiểu, cô giành giật từng giây để nói như vậy là có ý đang nhớ anh.
Tần Nghiên Bắc lại mở miệng lần nữa, thanh âm trầm thấp, đè ở bên tai cô: "Nhớ hơn nhiều so với em."
Mấy câu nói ngắn gọn, nhưng tai Vân Chức lại nóng cả lên, chờ Tần Nghiên Bắc rời đi, cô liền cuốn chăn lăn lên giường, tức giận lấy gối chụp đầu lại.
Anh học ai thế!
Cái thiên phú này ở đâu ra vậy!
Sao anh mới nói có một câu mà mặt cô đã đỏ rồi, có thể có tiền đồ chút hay không!
Tần Nghiên Bắc không ở nhà, Nam Sơn Viện liền có vẻ trống trải, đa số thời gian Vân Chức đều ở Thanh đại, trừ cuộc thi và công việc ra thì còn phải bổ sung chương trình học đã bỏ lỡ thời gian qua, cũng may là hoàn cảnh trong KTX rất tốt, Đường Dao cũng thường xuyên ở đây.
Những ngày cuối tháng trôi qua thực sự nhanh, hai ngày nữa là tới quốc tế thiếu nhi rồi, từ nhỏ Đường Dao đã được sống trong sự sủng ái mà lớn lên, cô ấy rất thích ngày này, nhưng Vân Chức từ trước tới nay đều cố gắng lảng tránh nó.
Buổi sáng, hai người cùng tới phòng triển lãm một chuyến, nhân viên cửa hàng đang định đăng bài Weibo như mọi ngày, liền hỏi: "Sự kiện sắp tới chúng ta nên chuẩn bị quà gì cho ngày Tết thiếu nhi đây ạ, hoạt động rút thăm trúng thưởng sẽ được đăng ở trên Weibo."
Đường Dao vừa mở miệng là một chuỗi mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền.
Vân Chức nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Bánh kem nhỏ đi."
Trước kia khi còn nhỏ, khi cô còn chưa quá hiểu chuyện, đối với tình cảnh của mình cũng không rõ ràng lắm, khờ dại khát vọng một cái bánh kem trên kệ thủy tinh của cửa hàng ven đường.
Cô biết, cô không xứng ăn những thứ đồ đắt tiền kia, cho nên cũng chỉ có thể ăn ké một miếng mà thôi. Anh trai nói chờ tới Tết thiếu nhi, ba mẹ sẽ mua quà, lúc đó nhắc tới, chắc chắn là sẽ được ăn thôi, mà cho dù ba mẹ không mua thì anh ấy cũng sẽ nghĩ cách.
Rốt cuộc cũng chờ được tới ngày hôm đó, cô khẩn trương đến mức cả đêm không ngủ, ngày hôm sau, thấy anh trai ôm một đống quà, cô mới cẩn thận mở miệng nói.
Ba mẹ khịt mũi coi thường, cuối cùng là anh trai nói muốn ăn, cô mới nếm được một miếng bánh kem từ anh ấy.
Buổi tối, cô trốn ở dưới cầu thang, âu yếm nâng miếng bánh kem nhỏ được cắt ra từ cái bánh kia, chỉ dám lim một miếng bơ ở bên ngoài, còn chưa nếm được vị ngọt gì thì cửa đã đột nhiên bị mở ra, ba mẹ cướp mất cái bánh của cô, hướng về phía cô nện mấy cái tát xuống.
"Là mày xúi anh mày nói dối?!"
"Mày mà cũng muốn có Tết thiếu nhi? Mày nhìn bản thân mày đi, một bụng tâm tư xấu xa, mày cũng có tư cách à!"
Đường dao quơ quơ Vân Chức, không yên tâm hỏi: "Sao thế? Tết thiếu nhi không tố sao, vậy tớ..."
Vân Chức lắc đầu, rũ mắt, không thèm để ý cười cười.
Nếu không phải có người nhắc tới, cô đã sớm quên mất, sau này cô từng đi ngang qua cửa hàng bánh kem rất nhiều lần, nhưng chưa từng mua nó bao giờ.
Chỉ là đột nhiên rất muốn nhìn thấy Tần Nghiên Bắc, ngày hôm qua anh bận đến mức không về được, hôm nay chỉ là Tết thiếu nhi nhỏ bé, anh chắc chắn sẽ không chú ý tới, chắc là vẫn không có thời gian như cũ.
Buổi chiều trở lại Thanh đại, kế hoạch của Vân Chức là vẽ xong hai bức sẽ trở về Nam Sơn Viện, không nghĩ tới lại có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Cô mới vừa pha xong thuốc màu, Đường Dao đã hấp tấp chạy vào trong phòng vẽ tranh, vẻ mặt sốt ruột: "Quá xui xẻo! Còn nói buổi tối cùng ra ngoài đi ăn Tết thiếu nhi, kết quả thì tốt rồi, mới vừa có thông báo nói toàn thành phố đang kiểm tra phòng cháy chữa tránh, đang tra tới bên Thanh đại rồi, trường học bởi vì bớt việc nên chỉ cần là người đang ở trong KTX đều sẽ không được ra ngoài, hôm nay phải ở lại đây, trước mắt chỉ có vào mà không thể ra được, sau giờ tối nay sẽ phong tỏa cổng trường, sáng mai mới mở cổng."
Vân Chức "a" một tiếng, lướt điện thoại, tin nhắn cô nhắn cho Tần Nghiên Bắc mười phút trước anh vẫn chưa trả lời.
Cô cũng không muốn tổ chức đi chơi gì cả, vì thế lại nhắn cho anh: [Đêm nay em ở trường, trường bị phong tỏa, có kiểm tra.]
Như vậy Nghiên Bắc hẳn là có thể nhẹ nhàng hơn chút.
Một lát sau.
Tần Nghiên Bắc đáp: {Được.]
Vân Chức mím môi.
Đơn giản như vậy!
Mới vừa yêu đương mà anh đã dám trả lời có một chữ với cô rồi!
Cô làm bộ giận dỗi, lại nhịn không được mà cười, biết anh đang bận, đây hẳn là tranh thủ thời gian trả lời cô, như vậy xem ra, buổi tối anh vốn dĩ sẽ không rảnh, hẳn là sẽ không về nhà được.
Sau khi chiều hôm buông xuống, Vân Chức với Đường Dao ăn xong bữa cơm chiều đơn giản, ghé vào trên ban công hóng gió, có chút thất thần, chờ trời càng tối thêm một chút, cô liền đem những mất mát trong lòng đè x uống, vừa định đứng lên, điện thoại đột nhiên bắt đầu rung.
Trên màn hình hiển thị hai chữ.
[Bạn trai]
Vân Chức đứng thẳng, thanh thanh giọng nói đem chút khàn khàn trong cổ họng nuốt xuống, sau đó mới nhẹ nhàng ấn nghe điện thoại: "Nghiên Bắc."
Thanh âm mang theo ý cười của Tần Nghiên Bắc xuyên thấu qua điện thoại: "Có thể ra bên ngoài KTX không?"
Vân Chức ngẩn ra: "Có thể, nhưng mà..."
Hiện tại là giờ tối, cổng trường bị phong tỏa, nhưng cửa KTX lại vẫn được mở, còn có thể tự do ra ngoài hoạt động, chỉ là không thể ra bên ngoài trường.
Tần Nghiên Bắc không giải thích nhiều, nói với cô: "Chức Chức, buổi tối lạnh, mặc nhiều quần áo một chút, em tới bức tường vây phía sau thư viện đi, ở bên phía cây bạch quả, anh cho người đưa đồ tới cho em."
Vân Chức nói với Đường Dao một tiếng, lập tức khoác áo đi ra cửa, đón gió đêm chạy qua bên kia.
Thư viện cách đây rất gần, tường vây bên kia cô có chút ấn tượng, là một trong những nơi được trường dự kiến cho sửa, bên đó có chút cũ nát, tuy rằng vị trí thuận lợi nhưng bình thường rất ít người đi qua đó nên quản lý cũng không nghiêm.
Tối đầu hạ, gió uyển chuyển nhẹ nhàng, Vân Chức không nói rõ là vì cái gì, cô chạy rất nhanh, không hề dừng lại, một hơi đuổi tới gần tường vây, ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại không thấy cái gì cả.
Cô nuốt nuốt, vừa định gọi điện thoại cho Tần Nghiên Bắc thì cành lá của cây bạch quả to lớn ven tường giật giật, bị người vén ra.
Người đàn ông không mặc tây trang, một thân quần đen sơ mi trắng đơn giản, có chút lười nhác ngồi ở trên tường vây có niên đại lâu năm, ngũ quan lạnh lùng dưới ánh trăng được khắc họa rõ nét, thanh tuyển, lông mi đen nhánh buông xuống, thẳng tắp nhìn cô.
Anh nâng tây, đầu ngón tay móc lấy một hộp bánh kem được đóng gói tinh xảo, trên nắp hộp còn có một cái lá của cây bạch quả vừa mới rụng xuống, anh nói: "Bạn học nhỏ, Tết thiếu nhi vui vẻ."
Vân Chức đứng ở đầu tường, ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn anh, nhịn xuống sự rung động đang thoáng trào lên mãnh liệt.
Anh vốn dĩ cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, bình thường đều mặc tây trang, túc mục lạnh lẽo, ra vào đều là tới những trường hợp chính thức trang trọng, nhưng hiện tại anh mặc như vậy, không cần sử dụng đặc quyền, cũng không một hai phải đưa cô đi, mà là nhẹ nhàng trẻo lên bức tường vây, ở trong màn đêm đẩy tán cây ra, tựa như thiếu niên trước kia trèo đèo lội suối tới xốc cánh cửa sổ gác mái của cô ra vậy.
Nếu như trước kia, cô còn cảm thấy Tần Nghiên Bắc hiện tại và Thập Nhất ở trong quá khứ có sự khác biệt quá lớn.
Thì giờ phút này, hai thân ảnh kia đã hoàn toàn trùng điệp với nhau, cách nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc cũng chính mắt gặp được bộ dáng lúc trước của thiếu niên.
Anh trèo tường, không phục khó thuần tới tìm cô.
Tần Nghiên Bắc cúi người, duỗi tay với cô, Vân Chức nhón chân nắm lấy, anh thấp giọng nói: "Bảo bối giữ chặt nhé."
Sau đó anh bỗng nhiên dùng sức, thân thể cô nhẹ đi, bị anh kéo lên liền lập tức ôm lấy eo, ngồi vào trong ngực anh, đâm tới cây bạch qua hơi hơi lay động dưới ánh trăng.
Tần Nghiên Bắc ôm cô ngồi vững ở bên người xong, liền bóc cái hộp bánh kem ra: "Quà lễ thiếu nhi của bà chủ phòng triển lãm nhà anh."
Vân Chức cười ra nước mắt: "Em... em không ấu trĩ như vậy đâu."
Tần Nghiên Bắc giương mi, hơi nghiêng người, chỉ về phía sau lưng mình: "Vậy đáng tiếc, còn mười cái nữa cơ, thêm cái này nữa là mười một."
Vân Chức vội ngó qua xem, đằng sau anh thật sự có mười cái hộp bánh kem lớn nhỏ không đồng nhất.
Vân Chức nắm lấy tay anh, muốn nói gì đó, anh bỗng nhiên áp xuống, hôn lên khóe môi khẽ cong của cô.
Trên tường vây, lá cây bạch quả được gió khẽ đung đưa, Vân Chức nhắm chặt mắt, tim như nhảy vào trong biển lửa, miệng cô nếm được chút ẩm ướt, rất nhanh đã bị môi lưỡi anh bao trùm.
Cô rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi.
Thứ cô muốn, có lẽ chưa bao giờ là bánh kem.
Đó là sự để ý chỉ thuộc về một mình cô.
Tần Nghiên Bắc ngẩng đầu, đôi con ngươi đen như mực nhìn thẳng cô, lau lau khóe môi ướt át của cô, thanh âm cũng khàn đi: "Còn thiếu mười nụ hôn nữa."
"Quà Tết thiếu nhi của tiểu a Chức..."
Anh ở trong gió cười ra tiếng, chỉ bánh kem, cũng chỉ chính mình, chậm rãi nói với cô: "Dùng bữa ngon miệng."