"Đây là tất cả những tài liệu mà em cần phải xem qua trước khi đến nơi làm việc mới tại Pháp." Doãn Tâm vừa nói, vừa đưa cho cô tập giấy tờ dày hai mươi xăng ti mét.
Huyền Dương không quá ngạc nhiên khi nhận lấy. Trong ba tuần qua, cô đã cố gắng đi học thêm tiếng Pháp tại nhiều nơi nhưng vẫn chưa thông thạo hẳn, những tài liệu Y học bằng tiếng Pháp này sẽ trợ giúp cô rất nhiều, hơn nữa cô không muốn bị lạc lõng tại đất nước nổi tiếng về ngành Y học tiên tiến này.
Huyền Dương cùi đầu cảm ơn, giáo sư Doãn Tâm ấm áp nhìn cô, giọng nói mềm mỏng dịu dàng :"Bây giờ em cứ về nhà chuẩn bị đi, tối nay cô chờ em ở sân bay."
Huyền Dương "dạ" một tiếng rồi quay đầu đi ra ngoài. Tầm mắt cô chạm phải bóng hình nhỏ nhắn đứng tựa vào tường, trên người vẫn còn khoác chiếc áo blouse trắng của câu lạc bộ Khoa Học.
Ngọc La đang bồn chồn không yên, nhìn thấy Huyền Dương ra ngoài với hai cánh tay bận bịu liền tức giận đi tới. "Thật quá đáng, con người chứ có phải cái máy đâu mà bắt làm việc mãi như vậy. Bà ta không biết rằng cậu đã phải học thêm nhiều như thế nào suốt mấy ngày qua mà lại giao cho cậu thêm việc như vậy."
Huyền Dương cảm động thấy cô bạn cầm hộ mình tập giấy, những lời phàn nàn gắt gỏng qua tai cô trở nên êm ái hơn bao giờ hết. Khoé mắt cô có chút cay cay, chua xót không tả nổi. Huyền Dương đột nhiên ôm lấy Ngọc La, nũng nịu đáng yêu như một đứa trẻ.
"Bên đấy tớ sẽ nhớ Tiểu La thật nhiều..." Huyền Dương nghẹn ngào.
Trái tim Ngọc La mềm nhũn, rất muốn bay sang cùng cô bạn luôn. Nhưng cô lại chính là đứa con duy nhất của Ngọc gia, là bà chủ tương lai của Lục gia. Từ khi còn nhỏ, guồng xích "trách nhiệm" đã trói buộc cô thật chặt, cả đời cũng không thể phá vỡ.
Sụt sịt một hồi lâu, hai người mới chịu tách ra. Nhìn đôi mắt đỏ hồng của nhau, cả hai bỗng bật cười, nụ cười trong trẻo đẹp đẽ.
"Bên đấy nhớ kiếm chàng trai tốt tốt để mà yêu đương, đừng có mà giữ cái vẻ lạnh lùng băng giá này... nhưng trước đó phải để tớ xem xét và duyệt qua đã. Đừng có mà bỏ bữa, ăn nhiều vào mới có sức học hành chăm chỉ được. Nếu mệt mỏi quá... Cậu có thể trở về... Tớ sẽ luôn mãi ở đây." Ngọc La nghiêm túc dặn dò, tâm trạng lo lắng như một bà mẹ không yên tâm về đứa con yêu quý của mình.
Nói xong, cô lấy ra từ túi xách một chiếc bút máy bằng kim loại sáng bóng, dáng vẻ không khác gì bút bình thường, đưa cho Huyền Dương. "Đây là sản phẩm mới nhất của câu lạc bộ bọn tớ, 'bút giật điện', cậu chỉ cần ấn vào cái nút ở trên nắp, một dòng điện với cường độ mạnh sẽ phát ra. Nó không quá mạnh để gây chết người nhưng có thể làm người ta hôn mê. Cậu cầm cái bút này mà dùng, dù sao cũng là nơi đất khách xứ lạ, đề phòng rất quan trọng."
Huyền Dương hứng thú ngắm nghía chiếc bút, cảm ơn sâu sắc Ngọc La. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt đối thoại hai người. Ngọc La nhìn cái tên hiện lên màn hình, đôi mày nhéo lại, vừa mới bắt máy liền xổ một tràng :"Tên Lục Phong khốn khiếp, tôi đã bảo đừng liên hệ với tôi nữa mà chắc tai anh bị điếc nên nghe không thông nhỉ ? Tôi hiện tại đang rất bận nên làm ơn đừng có mà làm phiền !"
"Cái gì ?! Anh đang ở nhà tôi ?! Bố mẹ anh cũng ở đấy ?!"
"Kết hôn ?! Anh đừng có nói đùa, còn lâu tôi mới thèm làm vợ anh..."
"Hừ, đợi đấy tôi sẽ về nhà xử lý anh." Giận dữ cắt điện thoại, Ngọc La hướng ánh mắt xin lỗi về phía Huyền Dương, bộ dáng ủy khuất như con cún con.
Huyền Dương khua tay tỏ ý không sao, quan tâm nói :"Nếu có việc cậu đi trước đi, tớ cũng sắp về rồi."
Ngọc La lưu luyến nhìn cô bạn, đến khi ngồi trên xe được lái bởi ông tài xế của gia đình, cô vẫn không dời mắt khỏi bóng hình cô đơn của Huyền Dương, môi mấp máy.
Huyền Dương nhún vai, cầm lấy điện thoại bấm gọi cho một số quen thuộc.
"Tiểu Dương... Sao vậy cháu ?" Giọng dì Vũ vẫn êm ái như mọi khi.
Huyền Dương ngập ngừng một lúc rồi mới nói :"Tối nay... Cháu sẽ bay."
Bên kia máy im lặng hồi lâu, sau đó giọng phụ nữ vang lên, tuy cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự run rẩy :"Nhanh như vậy sao... Có cần dì đến giúp đỡ không ?"
"Không cần đâu ạ. Mọi thứ cháu đều chuẩn bị xong hết rồi. Hơn nữa nếu dì đi, cháu sợ sẽ mềm lỏng mà ở lại mất."
"Vậy... Tiểu Kỳ đã biết chưa ?"
Huyền Dương ngay lập tức nghẹn lời trước câu hỏi của dì Vũ. Lúc trước, cô dặn dì đừng nói cho Minh Kỳ về việc đi du học lần này, bởi vì cô biết nếu anh phát hiện, chuyện điên rồ buổi chiều hôm đó sẽ lại xảy ra. Tính chiếm hữu của Minh Kỳ cực kỳ cao, cô luôn cố gắng tìm thời gian rảnh để thông báo cho anh về chuyện này nhưng mỗi khi cô nhắc đến việc đi xa, cô đều thấy Minh Kỳ nhìn mình bằng ánh mắt nguy hiểm.
Có chút sợ...
Trên đường đi về, chiếc điện thoại của cô không ngừng kêu ting ting, mở ra liền thấy mấy cái tin nhắn của hãng máy bay. Huyền Dương chăm chú đọc, sau đó nhíu mày.
"Kính gửi cô Đinh Huyền Dương,
Hãng máy bay Vivavian xin được thông báo chuyến đi XXX khởi hành lúc : hôm nay, địa điểm đến Paris, France, sẽ được dịch lên lúc : do lý do thời tiết. Chúng tôi rất xin lỗi vì sự cố này và mong quý khách có thể đến đúng giờ để đảm bảo chất lượng giờ bay.
Xin cảm ơn."
Huyền Dương thở dài, nhìn qua đồng hồ. Vậy là còn chưa đầy ba tiếng cô sẽ phải xuất hiện tại sân bay. Dù sao hành lý đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần xách lên và đi.bg-ssp-{height:px}
Nhưng... cô vẫn chưa nói cho Minh Kỳ, làm sao đây ?
Đứng trước cửa nhà còn đang hé mở, Huyền Dương kinh hoàng nhìn bóng đèn phòng khách sáng trưng.
Không thể nào, sao Minh Kỳ lại về vào giờ này ? Hiện tại chẳng phải vẫn là giờ học sao ? Làm sao để giấu anh đây ? Hay cô nói thẳng thắn ra luôn rồi bỏ chạy ? Nhưng sức lực anh mạnh như thế, cô vốn không phải là đối thủ của anh.
Với tâm trạng thấp thỏm, Huyền Dương nhón chân đi vào nhà, ánh mắt dừng lại trước thân hình cao lớn của người con trai trong phòng bếp. Chàng trai khôi ngô tuấn tú, nét mặt nhìn nghiêng trông càng tuấn mỹ sắc sảo. Anh hơi cúi người, áo sơ mi trắng khẽ vén lên, đôi chân thon dài, vóc dáng hoàn mỹ đủ để làm tim của bất kỳ cô gái nào đập loạn nhịp.
Người ta bảo con trai khi làm việc là lúc đẹp trai nhất, Huyền Dương sống trên đời hơn hai mươi năm bây giờ mới hiểu được chân lý này. Khi cắt hành, ánh mắt Minh Kỳ sau cặp kính hơi nheo lại, trở nên yêu nghiệt yêu mỹ vô cùng. Đôi môi mỏng mím nhẹ, phác họa đường cong đẹp đẽ.
Nghe thấy tiếng động, anh dừng tay, ngẩng đầu đưa mắt về hướng cô. Huyền Dương cười gượng giơ tay chào.
Chính là không ngờ, khi nhìn về phía anh, cô thấy trên bàn bếp... một phong thư của hãng hàng không Vivavian !
Huyền Dương căng thẳng đến chảy cả mồ hôi, cô ra vẻ như tò mò tiến lại gần anh, nhưng thực ra là đến chỗ bức thư cướp lại nó, nhanh nhẹn giấu đi trong túi xách, sau đó bình tĩnh ngắm nồi canh đang sôi sùng sục.
Hành động nhỏ này không thoát khỏi đôi mắt tỉnh táo của Minh Kỳ. Tuy nhiên anh chỉ cười dịu dàng, khí chất sạch sẽ, ôn nhã nhu hoà, ấm áp như làn gió mùa xuân. Huyền Dương nhìn thấy vậy hơi yên tâm một chút. Minh Kỳ vẫn là bộ dạng như bình thường, có lẽ cô suy nghĩ nhiều rồi, anh chắc chắn chưa đọc bức thư.
Minh Kỳ gác lại dao, rửa tay rồi đột nhiên đi ra ngoài. Huyền Dương khó hiểu đi theo, thấy anh dừng lại trước cửa chính, vặn khoá chốt hết cỡ.
Một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng cô. Bình thường bọn cô chẳng bao giờ khoá kỹ càng như vậy, do hệ thống an ninh của nhà hoạt động rất tốt nên bọn cô chỉ khoá cửa ngoài. Vì sao bỗng dưng Minh Kỳ lại cẩn thận như vậy ?
Huyền Dương quay lại phòng bếp, đứng ở góc tưởng kiểm tra lại bức thư. Bên trong là tờ giấy thông báo cùng những điều cần lưu ý của hãng hàng không, tất cả đều trông có vẻ mới. Nhưng đến lần thứ hai nhìn lại, cô kinh hoàng phát hiện ra trên mép phong thư... có một vết cắt dài tinh tế !
"Huyền Dương..." Giọng nam khàn khàn, từ tính như tiếng đàn dương cầm vang lên sau lưng cô.
Huyền Dương không bị chất giọng đặc biệt dễ nghe này say mê, ngược lại cô còn thấy rét run cả người. Cô luống cuống quay đầu, muốn tránh ra chỗ khác.
Minh Kỳ làm sao cho phép cô làm vậy. Chỉ bằng vài ba bước chân, anh nhanh chóng áp sát cô lên tường, một tay khoá chặt hai cánh tay cô, đẩy nó lên phía cao. Minh Kỳ dựa người gần vào, thủ thì bên tai cô, phả vào hơi thở nóng bỏng :"Sao lại muốn rời xa tôi, hửm ?"
Huyền Dương trong đầu như có cái gì sụp xuống, nỗi tuyệt vọng dâng trào. Cô ra sức giãy giụa, nhưng cũng vô ích như mọi khi. Môi cô mở ra rồi lại đóng vào, không thể phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Minh Kỳ vẫn đang chăm chú nhìn cô, cảm thấy có một cỗ lửa khô nóng thiêu đốt lý trí của mình. Đôi môi anh mạnh mẽ đặt lên bờ môi mềm mại của cô, điên cuồng ma sát.
"Có phải đến khi tôi bị em ép bức đến điên rồi thì em mới vừa lòng phải không ?"
Sao lại muốn rời xa anh, sao lại muốn chạy trốn khỏi anh !
Huyền Dương không thể tin nổi nhìn khuôn mặt tuấn tú sát đằng trước mình. Anh, cứ thế lại một lần nữa hôn cô !
Huyền Dương cố chấp không hé răng khiến Minh Kỳ mất kiên nhẫn. Anh dùng tay còn lại trượt nhẹ từ chiếc eo mảnh khảnh đến bờ mông tinh tế, xúc cảm từng chỗ anh chạm qua đều xộc thẳng lên đầu cô khiến cô mất tự nhiên, hé môi kêu lên.
Minh Kỳ nhân lúc này trực tiếp áp đảo cô, nghiêng đầu hôn thật sâu. Đầu lưỡi anh chui vào khoang miệng cô, khuấy đảo bừa bãi, hút lấy dịch ngọt không ngừng chảy ra. Tiếng động ướt át vang lên trong căn phòng bếp chật hẹp càng trở nên ám muội.
Huyền Dương chân tay bủn rủn, vô lực tựa vào tường, nghênh đón sự tấn công như thú dữ của anh. Kỹ thuật hôn của thằng nhóc quá tốt, cô không có cách nào cưỡng lại được.
"A..." Huyền Dương vô thức rên rỉ. Ngay khi cô vừa mở miệng xong liền hận không thể cho mình vài cái tát giúp tỉnh táo lại. Người con trai trước mặt đây là em trai ruột của cô, làm sao cô có thể trở nên mềm yếu như vậy !
Đôi mắt Minh Kỳ tối sầm lại, anh nhìn bộ dạng quyến rũ của người con gái này, quần áo xộc xệch, bờ vai trắng nõn, đôi môi bị cắn sưng lên đỏ ửng cùng đôi mắt mê ly mơ màng đẫm hơi sương. Anh nghiến răng, không ngạc nhiên lắm khi cơ thể mình bắt đầu biến hoá.
Anh bế cô lên, mặc kệ sự phản kháng yếu ớt mà bước lên cầu thang. Đứng trước cửa phòng, anh vội vàng mở cánh cửa.
"Chết tiệt... Thả chị ra ! Tiểu Kỳ, đồ khốn khiếp, mau buông chị ra !" Huyền Dương vẫn chưa bỏ cuộc gào lên.
Nhưng đến khi cô bị anh áp chế trên giường, một lần nữa rơi vào nụ hôn điên đảo cuồng nhiệt, cô phát hiện ra hôm nay đừng hòng nghĩ đến việc thoát khỏi anh !