"Khụ khụ..." Huyền Dương bị nghẹn cơm, ho sặc sụa. Minh Kỳ ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lên lưng cô, mặt cũng đen kịt không kém. Anh nhìn bà ngoại, nói :"Ngoại xem, chị cháu từ khi sinh ra đến bây giờ còn chưa có bạn trai lần nào. Chuyện kết hôn, tốt nhất là để sau này mới nói."
Bà ngoại bĩu môi, vung tay đáp trả :"Sắp ba mươi rồi mà chỉ biết làm việc. Tiểu Dương định học theo mẹ cháu suốt ngày cắm đầu vào cái ngành Y, bà không cấm. Nhưng bà nhất thiết phải sống đến ngày hai đứa cháu bà kết hôn ! Mà cũng chẳng biết cái thân già này sống được bao lâu nữa..."
Dì Vũ nhanh nhẹn an ủi :"Kìa mẹ... Mẹ chắc chắn sẽ được nhìn thấy hai đứa nhà chị cả kết hôn mà..." Sau đó dì quay sang Huyền Dương, giọng nói chân thành :"Dì thấy Tiểu Dương bây giờ đến tuổi phù hợp để lấy chồng rồi, muộn thêm chút nữa cũng không hay lắm. Cháu đã có đối tượng nào chưa ? Nói đi đừng ngại."
Huyền Dương chột dạ liếc mắt nhìn Minh Kỳ, trùng hợp làm sao đúng lúc đó anh cũng quay sang nhìn cô. Hai người vừa chạm mắt nhau liền tránh đi, không dám nhìn thẳng đối phương.
Cô cúi đầu, chậm rãi nói :"Cháu... thực sự chưa thấy ai phù hợp. Công việc quá bận rộn nên cháu không có thời gian để quan tâm tới vấn đề đó."
Chú Vũ vốn đang im lặng, bỗng dưng lên tiếng :"Hay là... để Tiểu Dương đi xem mắt ?"
Huyền Dương và Minh Kỳ tức khắc ngẩng đầu kinh ngạc. Dì Vũ cảm thấy ý kiến chồng mình không tệ, bà không để ý đến ánh mắt phản đối của hai đứa mà nói một tràng :"Phải đó, phải đó. Dì quen một anh giảng viên mới của trường dì, đẹp trai, trẻ trung, gia cảnh khá giả, chỉ hơn Tiểu Dương nhà ta đúng một tuổi. Mà quan trọng hơn là chưa có bạn gái. Để hôm nào dì sắp xếp lịch cho hai đứa gặp nhau."
Bà ngoại gật gù hài lòng, bà xua tay giục mọi người ăn cơm, sau đó vừa cười vừa gắp cho Tiểu Minh miếng thịt thật ngon.
"Ăn nào bé Minh của bà, ăn mau chóng lớn thì mới được đi đám cưới của chị Huyền Dương."
Nhìn hai bà cháu ngọt ngào tình cảm, Huyền Dương không nỡ phá đám. Cô cố gắng ăn nốt bát cơm, sau đó vào rửa chén cùng dì Vũ.
Minh Kỳ, chú Vũ, bé Tiểu Minh cùng bà ngoại bên ngoài phòng khách xem ti vi. Anh đang bóc cam cho Tiểu Minh, nhưng chốc lát lại hướng ánh mắt lo lắng phía phòng bếp.
"Để cháu vào giúp đỡ chị cùng dì Vũ." Anh cất lời xong liền đứng dậy, phi thẳng vào trong bếp. Bà ngoại nhìn theo, thở dài ngao ngán :"Thằng nhóc đến tận bây giờ vẫn quan tâm đến chị nó thái quá. Tiểu Kỳ như vậy, làm sao bà dám để chị nó cưới một người khác."
Chú Vũ cười xuề xoà, đưa cho bà quả cam đã bóc sẵn, nói :"Mẹ đừng lo, hai đứa nó là chị em, thân nhau là chuyện bình thường."
Bà ngoại vui vẻ nhận lấy, thầm thì :"Phải, thân nhau như chị em ruột vậy..."
"Cái gì cơ ạ ?" Chú Vũ không nghe rõ, hỏi lại. Nhưng đáp trả chỉ là cái lắc đầu không có gì.
Minh Kỳ vừa bước vào đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang cằm cụi làm việc. Huyền Dương rửa bát, còn dì Vũ tráng. May mà nhà bà không phải là nhà trong thôn quê giống ngày xưa mà đã tiên tiến hơn nhiều, có bồn rửa bát và hệ thống dẫn nước rất tốt.
"Dì ra ngoài đi ạ, để hai chị em cháu làm cho." Minh Kỳ đề nghị.
Dì Vũ xua đôi tay dính đầy bọt xà phòng :"Làm sao có thể ? Cháu cứ ra nghỉ ngơi đi, công việc bếp núc để cánh phụ nữ làm."
Minh Kỳ không cho là vậy :"Bây giờ là bình đẳng giới, con trai vì sao không thể làm việc của phái nữ ? Dì cứ ra ngoài chăm sóc bé Tiểu Minh, hai người trẻ tuổi bọn cháu làm loáng thoáng là xong."
Dì Vũ đã có chút tâm động. Dì đứng dậy, rửa tay rồi vỗ vào vai Minh Kỳ :"Tiểu Kỳ ngoan như vậy là tốt." Sau đó dì đi ra ngoài, khuất khỏi tầm mắt của Minh Kỳ.
Lúc này, anh mới quay sang cô gái đang im lặng suốt từ nãy đến giờ. Khuôn mặt cô trở nên thẫn thờ, tuy bàn tay vẫn đang thoăn thoắt làm việc nhưng trí óc cô lại đang bay tới một nơi rất xa.
Anh tiến đằng sau cô, vòng tay qua eo, bật vòi nước rửa tay. Tư thế ôm hờ khiến không khí bỗng trở nên ám muội. Huyền Dương cảm nhận một thứ cứng cứng cọ lên cổ mình, tỉnh giấc. Cô cúi đầu xuống, vừa may chạm phải đôi mắt chăm chú của anh.
"Hả, em làm gì ở đây vậy ?" Cô nhìn xung quanh. "Dì Vũ đâu ?"
Minh Kỳ thở dài, biết là cô đã không để ý đến đoạn hội thoại vừa rồi. Anh tựa cằm lên vai cô, nghiêm túc kỳ cọ hai bàn tay. "Dì Vũ ra ngoài rồi, để em giúp chị."
Huyền Dương khó chịu trước tư thế chiếm hữu này, cô định vùng ra liền bị cánh tay anh giữ lại.
"Đừng cử động." Giọng nói trầm thấp của anh phả trực tiếp lên tai cô. Đôi tai bé nhỏ tròn tròn trở nên hồng rực, trông đáng yêu như trái anh đào, thoạt nhìn rất ngon miệng.bg-ssp-{height:px}
Minh Kỳ khắc chế nỗi xúc động muốn cắn lên đó một ngụm. Anh lấy xà phòng lên tay, bình tĩnh hỏi :"Chị... đồng ý đi xem mắt sao ?"
Trong đầu Huyền Dương đang thắc mắc khi nào anh mới rửa tay xong, vậy nên khi anh hỏi, cô bị chậm mất vài giây. "Ừ, thử xem sao. Dù sao cũng sắp qua tuổi lấy chồng rồi, tuỳ tiện chọn một người cũng được."
Minh Kỳ đột nhiên tức giận, anh xoay người cô, để cô đối diện trực tiếp với anh. "Chẳng phải có người ở ngay đây sao ?"
Huyền Dương nhìn ánh mắt chân thành cùng trìu mến của đối phương, trái tim bỗng dưng đập mạnh tưởng trừng sắp ra khỏi lồng ngực.
Cô nuốt nước bọt, trả lời :"Chị không hiểu em đang nói gì... Để yên để chị rửa bát."
Minh Kỳ cười lạnh trước phản ứng đánh trống lảng của cô, anh dùng ngón tay thon dài của mình nâng khuôn mặt cô lên, rằn từng tiếng :"Huyền Dương, chị sống thật với lòng mình một chút thì chết sao ?"
Trong lòng Huyền Dương phát hoảng, nhưng bên ngoài mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô hất tay anh ra, lạnh lùng nói :"Nên nhớ, em là em trai của chị, đừng có mà làm những hành động gây hiểu nhầm như vậy."
Minh Kỳ bị cô vứt bỏ, cả cơ thể giận đến mức run người. Năm giây sau, anh ngước mắt lên, đôi mắt ánh lên tia nguy hiểm khiến trái tim Huyền Dương thắt lại.
Anh nói :"Huyền Dương, dịu dàng không muốn, chị đừng trách em mạnh tay !"
Sau đó anh quay người, tiếp tục công việc bỏ dở của dì Vũ. Huyền Dương ngỡ ngàng nhìn tấm lưng vững chãi đối diện mình, trong lòng đau khổ không thôi. Tuy nhiên cô vẫn gượng rửa nốt đống bát, sau đó chạy vào phòng khách trốn tránh.
Bé Tiểu Minh ngồi trong lòng mẹ, nhìn thấy chị họ xinh đẹp của mình sắc mặt không tốt, lo lắng hỏi :"Chị Huyền Dương, chị sao vậy ?"
Huyền Dương cười miễn cưỡng, xoa đầu cậu nhóc :"Chị đứng hơi lâu nên mệt thôi. Tiểu Minh ăn nho không ? Chị lấy cho."
Tiểu Minh gật đầu lìa lịa. Cậu vươn tay lấy những quả nho tươi ngon, mình ăn một nửa, còn lại đút cho mẹ ăn. Huyền Dương nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt, họng như có một cục nghẹn to đùng.
Tình cảm gia đình đẹp đẽ như vậy, vì sao em cứ muốn phá bỏ nó ?
Dì Vũ phát hiện ra Minh Kỳ vẫn chưa ra, lo lắng hỏi :"Thằng nhóc làm gì mà lâu đến vậy ? Bây giờ nó đã phải tráng xong rồi chứ."
Huyền Dương ngập ngừng :"Có lẽ chưa quen làm nên hơi lâu thôi ạ, dì đừng lo." Đúng lúc cô vừa mới thốt lên xong, Minh Kỳ từ phòng bếp đi ra. Khuôn mặt anh vẫn rất bình thường, không nhìn ra được hình bóng người con trai cố chấp lúc trước.
Anh tự nhiên ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ đút những múi cam vào trong mồm. Huyền Dương trong lòng khẽ thở phào, nỗi lo lắng cũng quăng ra sau lưng.
Bữa tối còn diễn ra linh đình hơn bữa trưa. Bà ngoại mời chị em hàng xóm thân thiết nhất của bà đến đây ăn chung, không khí vô cùng vui vẻ, náo nhiệt. Đi theo những bà cô lớn tuổi là con cháu của họ, trong đó có rất nhiều cô gái mới lớn xinh xắn. Ánh mắt họ chỉ chú tâm tới thân hình cao lớn tuấn tú ngồi bên cạnh chú Vũ. Đó là một chàng trai đeo kính nhã nhặn, thư sinh trắng trẻo. Khuôn mặt anh đẹp không góc chết, nhất là khi cười nhẹ, nụ cười anh đủ để khiến trái tim mọi cô gái đập điên loạn.
Minh Kỳ bỏ qua ánh mắt hau háu nhìn chằm chằm vào mình của những cô gái lạ mặt kia, suốt bữa chỉ có việc nhâm nhi chút rượu và lườm những tên định mon men lại gần cô. Huyền Dương thì ngược lại hoàn toàn, cô hoà mình vào không khí ấm áp này, một chút cũng không phát hiện ra mình đã trở thành mục tiêu của những anh thanh niên trai tráng trong thôn.
Cuối bữa, Minh Kỳ xin phép cùng Huyền Dương về trước với lý do là ngày mai bận công việc. Bà ngoại tuy không đành lòng nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Bà ôm chầm lấy đứa cháu gái bé nhỏ, xong rồi lại ôm chặt lấy đứa cháu trai cao ráo, rơm rớm nước mắt. Huyền Dương nắm lấy tay bà, an ủi :"Ngoại, ngày nghỉ cháu lại trở về mà. Ngoại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
Minh Kỳ cùng Huyền Dương vẫy tay tạm biệt cả nhà, hai người lưu luyến bước ra khỏi sân. Gia đình dì Vũ tối hôm sau mới trở về, vậy nên họ cũng ra chào hai chị em rồi quay lại việc tiếp khách.
Huyền Dương cúi đầu ngắm bước chân mình giẫm lên con đường trải sỏi, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng chàng trai, tay anh vẫn cầm chiếc túi hộ cô. Cô suy nghĩ một lúc, định há miệng nói cái gì đó thì bỗng dưng tiếng gọi thánh thót vang lên sau lưng.
"Anh gì ơi !" Hai người quay đầu lại, ngạc nhiên thấy một cô gái tầm mười tám, mười chín tuổi đuổi theo đằng sau. Tuy không quá đẹp đẽ tinh tế như Huyền Dương, nhưng cô gái đó lại có một làn da bánh mật tràn đầy sức sống, khuôn mặt tròn tròn dễ nhìn, hai hàng tóc được tết lại đẹp đẽ.
Thấy người mình gọi đã dừng bước, cô gái trẻ thở hồng hộc đuổi kịp hai người. Đứng trước mặt anh, cô gái dũng cảm giơ chiếc máy điện thoại hơi cũ lên, rành rọt nói :"Anh ! Cho em xin số điện thoại."
Huyền Dương :"..." Chà, tuổi trẻ có khác, cá tính mạnh mẽ thật.