Hai người làm bộ như rất quan tâm đến Minh Hiên, theo sau hắn đi tới nhà cô của Minh Nhan, vừa vặn nghe được Minh Nhan khàn cả giọng mà nói. “Về sau anh đừng bao giờ đến tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp anh, tôi không tin lời giải thích của anh, tôi chỉ tin tưởng chính mắt tôi nhìn thấy mới là sự thật, Lưu Vũ Trạch nói rất đúng, đàn ông không có ai là tốt cả, tôi muốn ly hôn với anh, tôi hận anh, tôi hận anh.”
[Linh Điểm: Đừng nói sai, Lưu Vũ Trạch nói là: Phụ nữ đều là động vật khẩu thị tâm phi.Minh Nhan: Cô vừa đánh vừa xoa a, tôi nói như vậy không phải cố ý cho Minh Hiên dễ chịu một chút hay sao. Linh Điểm vẻ mặt mang biểu tình thụ giáo: Ân ân, tôi hiểu rồi, gián tiếp thổ lộ chứ gì, cô thật là giỏi ngụy trang. Minh Nhan không thèm để ý, biết là được rồi, có cần phải nói rõ như vậy không!]
Mà Minh Hiên lại là vẻ mặt thương tâm muốn chết, thân thể lắc lư có chút đứng không vững, vợ chồng Mạc Dịch Minh nhanh chóng tiến lên dìu hắn, còn giả vờ khuyên nhủ. “Minh Nhan a, không phải chị dâu nói em, cũng không có gì mà, cùng lắm thì đàn ông thôi, gặp dịp thì chơi ấy mà, em liền nhắm một mắt mở một mắt được rồi, cần gì phải tiêu cực như vậy, hôn này có thể nói ly là ly sao a.”
Lời nói này còn chưa dứt, nhưng những gì cô ta vừa nói giống như lửa cháy đổ thêm dầu, sắc mặt Minh Nhan lại tái nhợt, quyết tuyệt nói. “Đừng nói gì nữa, muốn tôi tha thứ cho anh ta, cả đời này đều không có khả năng. Các người mau đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa, cho dù là những người có quan hệ với anh ta cũng không muốn nhìn thấy.”
Tân Vãn cùng Tư Đồ Cẩn cũng hợp thời đi ra tiễn kháchMinh Hiên được hai người nâng trở lại xe, dường như mấy câu nói của Minh Nhan đối với hắn là đả kích không nhỏ, tinh thần uể oải một mạch bị đưa về nhà họ Mạc, từ đầu tới cuối đều không có nói qua một câu.
~~
Ba tháng sau, Minh Nhan nằm trên ghế nằm trong vườn hoa nhỏ nhàn nhã phơi ánh nắng mặt trời, trên người được ánh nắng ấm áp dào dạt chiếu vào khiến cô buồn ngủ.
Đột nhiên trước mắt một mảnh bóng đen ập xuống, Minh Nhan nhíu mi lại, chậm rãi mở to mắt, nhất thời trước mắt sáng ngời, vui sướng vươn tay giữ chặt tay hắn, làm nũng nói. “Anh tới rồi, đều xử lý tốt rồi sao?”
Người tới đúng là Minh Hiên, theo cô kéo, hắn ngồi xuống bên người cô, dùng tay kia vuốt hai má cô, vuốt tới vuốt lui vài cái, dịu dàng nói. “Đều xử lý tốt .”
Minh Nhan nhìn hắn so với ba tháng trước tiều tụy không ít, người cũng gầy đi, có chút đau lòng sờ hai má hắn, thì thào nói. “Anh gầy đi rồi, không có ăn cơm đủ phải không?”
Minh Hiên kéo tay cô qua đặt ở trên môi mình mà hôn, cười an ủi nói.“Đừng lo, có em bên cạnh, rất nhanh sẽ tốt trở lại.” Không có cô ở bên cạnh, sao hắn có thể ăn được a, tuy rằng trường hợp bất đắc dĩ, nhưng ba tháng tách ra này cũng thật là gian nan.
Ban ngày, hắn phải dùng tất cả tinh thần để bày kế hoạch chu toàn đối phó với đám hổ báo, nhưng đến buổi tối, dưới ánh trăng lạnh lẽo như nước hắn cô đơn chiếc bóng, dù thế nào cũng đều cảm thấy có loại hương vị thê lương, nhưng hắn không thể liên lạc với cô, vì an toàn của cô, cũng vì khiến bọn họ thả lỏng tâm phòng bị, hắn chỉ có thể nhẫn nại, mãi đến khi xí nghiệp Mạc thị tuyên bố phá sản.
Vào lúc hắn vừa tiếp nhận vị trí tổng tài, bởi vì vấn đề tình cảm mà khiến tinh thần hoảng hốt, thế nên quyết sách sai lầm, làm cho người trong công ty khó chịu, hơn nữa trước đó ấn tượng đối với vị này đại tổng tài này cũng không tốt, tựa hồ là tên ăn chơi trác táng trầm mê nữ sắc, cho nên những người đứng đầu trong ban giám đốc liền bỏ phiếu quyết định vị trí tổng tài sẽ do Mạc Dịch Minh tiếp nhận.
Nói về người này, năng lực thì cũng có, đáng tiếc tâm thuật bất chính, trong khi xử lý vấn đề đều nóng lòng biểu hiện, vội vàng ở trước mặt ban giám đốc biểu hiện mình, kết quả đầu tư thất bại, hơn nữa lỗ lã lúc trước, làm cho tài chính không kịp quay vòng được, vả lại không biết vì nguyên nhân gì mà mấy ngân hàng trước kia vẫn có quan hệ không tồi với xí nghiệp Mạc thị đột nhiên không muốn cung cấp viện trợ tài chính cho xí nghiệp Mạc thị nữa.
Lậu ốc thiên phùng liên dạ vũ như thế, cho dù là xí nghiệp Mạc thị từng xưng bá một phương cũng gặp phải tình trạng tổn thất nặng, lại thêm lộ ra tin tức trong đầu não công ty có người tham ô công khoản, công ty cũng có hiềm nghi trốn thuế, cổ phiếu xuống dốc không phanh, mắt thấy xí nghiệp Mạc thị thù trong giặc ngoài không ngừng, mà Mạc Dịch Minh còn ôm tiền lẩn trốn , đây không thể nghi ngờ lại là họa vô đơn chí, liền ngay cả lão tổng tài đứng ra cũng không thể làm gì được, sau khi cố gắng một tháng rốt cục tuyên bố phá sản .
Lậu ốc thiên phùng liên dạ vũ: nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, cùng nghịa với họa vô đơn chí.
Không còn thịt, con sói cướp thịt tự nhiên sẽ bỏ đi, cho nên hiện tại Minh Nhan đã an toàn, cũng không có ai lại đến gài bẫy hắn nữa, rốt cục hắn có thể thanh thản ổn định cuộc sống của mình, hắn yêu cầu không nhiều lắm, chỉ cần một gia đình có cô là đủ rồi.
Về phần Mạc lão nhân, hắn sẽ không cảm thấy áy náy, dù sao lúc trước vì buộc hắn kế thừa xí nghiệp Mạc thị, người đã khiến hắn táng gia bại sản chính là ông ta, cho nên hắn hủy xí nghiệp Mạc thị coi như là hồi báo lại cho ông ta vậy, muốn chơi đùa, hắn cũng sẽ không thua ông ta.
Lần này xí nghiệp Mạc thị đóng cửa, hẳn là sẽ có rất nhiều người thất nghiệp, thậm chí có vài cổ đông sẽ vì vậy mà táng gia bại sản, cũng sẽ có rất nhiều xí nghiệp nhỏ nương vào xí nghiệp Mạc thị mà phá sản theo, mặc dù họ không phải phải đầu sỏ gây nên, nhưng cũng không tránh khỏi liên can.
Tuy rằng hắn cũng đang cố hết sức bù lại, mấy người Phương Thần Ngạo cùng dượng đều đang âm thầm hỗ trợ bố trí cho những người bị thất nghiệp, nhưng việc này cũng chỉ là làm cho tổn hại giảm đến mức thấp nhất cũng không thể tránh được tổn hại, nếu cho hắn thêm chút thời gian, hẳn là hắn có thể làm tốt hơn, đáng tiếc mọi chuyện không thể đều thuận theo ý người.
Đối với phương pháp xử lý việc của hắn Minh Nhan rất hiểu ý nên không quan tâm, đối với việc bảo hộ người mà bọn họ muốn bảo hộ, bọn họ đồng dạng đều có chút không từ thủ đoạn, không quan tâm là thiện hay là ác, chỉ là không thể chịu được khi thấy đối phương bị thương tổn, cho nên dù phải nhận hết nghìn người chỉ trích cũng cam nguyện.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, nhìn nhau cười, Minh Nhan cười tiến sát vào lòng hắn, rất nhớ hắn nga, có lẽ bởi vì từ nhỏ đã mất đi cha mẹ nên cô chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ ỷ lại vào một người như thế.
Cho dù là lúc Minh Hiên vừa mới ra nước ngoài, mặc dù cô cảm thấy cô quạnh nhưng cũng không phải không thể nhẫn nại, nhưng ba tháng này cô quả thực là sống một ngày bằng một năm, đây có phải cái gọi là khổ tương tư không.
Nếu Minh Hiên sớm đã yêu cô, yêu đến không thể tự kềm chế, vậy vài năm nay có phải lúc nào cũng đều phải chịu loại khổ tương tư này hay không, những ngày gần đây Minh Nhan không ngừng tự hỏi mình một vấn đề, không khỏi vì hắn mà cảm thấy đau lòng, sự buồn bực vì hắn đã lừa gạt cô trước kia đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ còn lại ảo não của chính mình, ảo não chính mình trì độn, vì sao không sớm yêu thương hắn một chút, làm cho hắn vô cớ phải chịu khổ vài năm.
Vì thế đôi mắt đỏ lên, tay nhỏ bé đặt ở trước ngực hắn không ngừng vẽ vẽ, nói một câu không thể nghe rõ. “Thực xin lỗi.”