Minh Nhan nhìn theo bóng anh rời đi, sau đó liền đi đến cửa phòng Minh Hiên, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, hồi lâu vẫn không có người mở cửa. cô đành thử mở, phát hiện cửa không có khóa. Cô đẩy cửa mà vào, chỉ cảm thấy mùi rượu nồng nặc cả căn phòng, nhìn Hiên Hiên say rượu, cô nhíu mày.
Chỉ thấy Hiên Hiên đang ngồi trên giường, bên cạnh là hai vỏ chai rượu đã hết, trong tay còn cầm một chai khác, ngửa đầu uống liên tục. Minh Nhan có chút buồn bực nhẹ nhàng bước đến, giật lấy chai rượu trong tay hắn.
“Hiên Hiên cậu đang làm cái gì vậy, tại sao khi không lại vô duyên vô cớ uống nhiều rượu như vậy?” Không biết có phải do uống rượu nhiều quá hay không mà hai mắt hắn đỏ ửng, vằn những tia máu, Trong mắt Minh Nhan hiện lên tia đau lòng.
“Tôi không phải vô duyên vô cớ.” Minh Hiên thấy cô giật lấy chai rượu, cũng không giật lại, chỉ nhìn thật sâu vào mắt cô, nghiêm túc trả lời.
“Không phải vô duyên vô cớ, vậy cậu nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mà cậu lại uống đến mức này, chẳng lẽ là cậu thất tình ư?”
Minh Hiên nhìn Minh Nhan, nhớ đến hình ảnh cô cùng tên họ Nhâm kia nùng tình mật ý, trong lòng một trận chua xót, hạ quyết tâm muốn cùng cô nói hết tất cả, hắn vô cùng kiên định nói ra ba chữ. “Tôi yêu em.” [BN: ở đây là tỏ tình, nên chắc để em cho hay mọi người nhỉ ^.^]
“Ừ, cậu yêu tôi, rồi sao nữa?” Sau khi nói xong, Minh Nhan mới phản ứng lại những gì mà mình nghe được, vì thế nghẹn họng trân trối nhìn Minh Hiên.
Minh Hiên nhìn cô khẽ nhếch môi anh đào, rốt cuộc nhịn không được ôm lấy cô, hung hăng hôn lên làn môi mềm mại, dịu dàng mà cuồng dã.
Minh Nhan chỉ cảm trong miệng tràn đầy hương rượu, người cũng trở nên lâng lâng. Đến khi cô bị Minh Hiên áp đảo ở trên giường, quần áo trên người cũng bị hắn thô lỗ xé rách, tiếng quần áo bị xé khiến thần trí Minh Nhan phút chốc tỉnh lại.
“Ba” một tiếng đánh khiến cho cả Minh Nhan và Minh Hiên đồng thời sửng sốt. Cô có chút ảo não nhìn tay mình, không dám ngẩng đầu nhìn Minh Hiên, cũng không biết bản thân thực sự đang sợ điều gì, giờ đây, điều duy nhất cô muốn chính là thoát khỏi tình huống này.
Cầm quần áo nhanh chóng chạy ra, cô chỉ bỏ lại một câu. “Cậu say rồi, đầu óc không được tỉnh táo, nhầm tôi là Trương Lộ Y. Tôi là chị cậu Tư Đồ Minh Nhan, thôi đừng nghĩ nữa, ngủ đi, tỉnh lại sẽ thấy khỏe hơn đó.” Nói xong, chỉ còn biết chạy trốn, rời khỏi phòng của Minh Hiên.
Minh Hiên nhìn cô xoay người rời đi, cửa phòng đóng lại, chua sót thì thào tự nói. “Tôi biết em là Tư Đồ Minh Nhan, người tôi yêu chính là em, vẫn không được sao? Hắn ta có thể hôn em, tôi tại sao lại không thể? Cảm tình giữa tôi và em, mười năm trời, thực không bằng mấy tháng với hắn sao?”
H nhìn chằm chằm cánh cửa nửa ngày, tuyệt vọng thều thào. “Tư Đồ Minh Hiên, ngươi hãy từ bỏ đi, từ bỏ đi, hãy để cô ấy ra đi.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm, mở vòi nước ra rồi cứ thế, để cho dòng nước chậm rãi buông xuống. Trên mặt hắn ướt đẫm, là nước vòi sen hay chính là những giọt nước mắt, đau lòng, chua xót.
Ngoài cửa sổ dường như cũng hiểu được lòng người mà nổi lên cơn mưa rất to, từng hạt, từng hạt, ngày càng nặng hơn, lạnh hơn, tựa như khóc cho hắn, cho những giọt nước mắt không thể chảy ra trong lòng hắn, cho những gì mà hắn đã không thể nói ra.
Sau đêm đó, cô và hắn, không ai nhắc lại chuyện đã xảy ra, giống như nụ hôn kia cùng câu nói “Tôi yêu em” chưa bao giờ xuất hiện. mà trong lúc đó, họ vẫn xưng hô chị em. Nhưng chỉ có họ mới biết được, Minh Nhan đã không còn như trước, cô luôn rất cẩn thận, không hề đùa giỡn với hắn, cùng không còn những cái ôm, hay những nụ hôn nhẹ hôm nào nữa.
Những cử chỉ cẩn thận, e dè của cô càng khiến lòng Minh Hiên thêm chua xót, hắn thực không biết làm thế nào để có thể phá vỡ tình trạng này, nhưng… hắn không hối hận, không hối hận đã nói yêu cô, cũng không hối hận đã hôn cô. Hắn chỉ không muốn thấy cô e dè, dùng thái độ đó đối xử với mình, có lẽ đã đến lúc hắn nên ra đi.
“Tôi quyết định đi Mĩ du học, sau khi thi đại học ở đây xong, chắc có lẽ… sẽ đi ngay.” Lúc ăn cơm chiều, sau khi Minh Hiên ăn no, buông đũa trong tay, bình tĩnh nói ra một tin như bom nổ.
Minh Nhan bị một quả bom kia của hắn làm cho đầu óc trống rỗng.
“Cậu muốn đi du học. Cậu đi cùng với cô gái họ Trương kia sao?” Minh Nhan tựa hồ không tin vào tai mình, một lần nữa xác định lại.
“Phải, tôi đã đăng ký trường rồi, tốt nghiệp xong sẽ đi, làm quen trước với môi trường.” Minh Hiên không phải đang cùng cô bàn bạc, mà chỉ là thông báo kết quả cho cô.
“Hiên Hiên sao cậu lại đột nhiên lại muốn đi du học? Không phải là cậu đang giận chị chứ?” Minh Nhan có chút vội vàng hỏi.
“Không phải đột nhiên muốn đi, tôi s quyết định này, chính là lo lắng cô ở một mình, không ai chăm sóc. Hiện tại cô đã có Nhâm Hạo chăm sóc, tôi cũng yên tâm.” Minh Hiên chậm rãi giải thích, lúc nhắc đến Nhâm Hạo, trong mắt thoáng hiện lên tia đau đớn.
“Cậu đừng đi có được không?” Cô nhìn hắn, muốn lên tiếng giữ lại nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng, cô không thể ngăn cản hắn đi cùng bạn gái, nghe nói cả nhà cô gái ấy đều di dân sang Mỹ.
“Cậu chuẩn bị xong hết chưa?” Do dự một lúc, tiếng giữ lại thủy chung không nói nên lời.
Minh Hiên thất vọng cười khổ, gật gật đầu, xoay người đi trở về phòng. Nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, trong lòng hắn không ngừng hỏi chính mình, thất vọng sao, nhưng vì sao lại cảm thấy thất vọng? Chẳng lẽ còn hy vọng cô giữ hắn lại sao? Nếu cô lên tiếng giữ hắn ở lại, phải chăng bản thân sẽ bỏ hết tất cả mà ở lại bên cô? Hắn vẫn không thể bỏ được hay sao?
Còn Minh Nhan, cô không nghĩ sẽ có khả năng này, cô cảm thấy chính mình không nên ích kỷ ngăn cản em trai, nếu hắn muốn đi, nên để hắn đi. Cho dù chính cô, thực sự không hề muốn như vậy.
Vì vậy, một tháng sau, Minh Hiên lên máy bay sang Mỹ du học, cô lại nói mình bận phỏng vấn, không thể ra tiễn. [BN: haizz~~~, tội anh quá =.=, NV: ô…ô… thương tâm a rút khăn giấy lien tục lau nước mắt ]