Sau khi dìu được Sam lên phòng, Chloé lục ngăn tủ tìm thuốc mỡ và bôi giúp hắn lên những vết bầm tím trên mặt. Dù sao cũng đã bị đánh đến nỗi bầm dập mà.
"Có đau lắm không anh?"
"Không sao đâu, anh đỡ rồi, cám ơn em." Sam suýt xoa khuôn mặt của mình mà nhức nhối, một cái răng cửa còn lung lay đến mức rụng ra đến nơi.
"Em xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn bộ mặt thật của thằng nhóc đó, đã để anh phải chịu đau."
"Dù sao thì thằng nhóc đó cũng đi rồi, chắc sẽ không làm gì nữa đâu."
"Anh nghỉ chút đi, em sẽ lấy một ít đá lạnh chườm cho anh."
"Vậy làm phiền em rồi."
Hắn đợi cô đi hẳn mới lộ rõ bản mặt thật, hắn nghiến răng tức tối, đấm thùm thụp vào chiếc gối khiến nó nhàu nát.
"Mẹ kiếp thằng nhóc này, tại mày mà tao phải chịu đau như vậy."
Bỗng tiếng chuông điện thoại trong túi quần reo lên, hắn bắt máy, từ tức giận chuyển sang nịnh bợ.
"Ông chủ...giờ này sao ông còn gọi cho tôi vậy...? Không không, tôi hứa sẽ trả tiền mà...xin ngài bớt giận...mục tiêu đã có, chỉ cần đợi ngài đến thôi ạ..."
Hắn ậm ừ vài câu rồi tắt máy như chưa hề có chuyện gì xảy ra, đợi đến khi Chloé đem túi đá lạnh lên chườm cho hắn thì mọi chuyện đã kết thúc.
"Anh đang nghĩ tới việc mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc êm đềm được."
"Ý anh là..." Chloé nhìn Sam bằng ánh mắt e ngại.
"Em biết đấy, thằng bé kia không phải thuộc dạng bình thường. Nếu như lúc nãy nó lao đến tấn công anh thì chắc chắn nó sẽ lại quay về đây tìm hai chúng ta."
"Đấy chỉ là một thằng oắt con, có đánh thì hai chúng ta vẫn chống lại được mà."
"Không...sẽ không đơn giản như vậy..." Hắn lắc đầu trầm tư "Có thể với số gia sản của gia đình nó thì việc thuê người đến đây hạ sát chỉ là chuyện đơn giản."
"Vậy ta phải làm sao?"
"Theo anh, nhân lúc thằng bé chưa về thì chúng ta hãy chạy trốn đi."
"Nhưng chạy đi đâu mới được chứ? Ngoài nhà em ra thì nơi đây em không quen ai cả."
"Như thế này đi, chúng ta tìm một chỗ nào kín để trốn đã, sau đó đợi đến khi tối muộn chúng ta sẽ quay về. Khi thấy không ai ở nhà, nó sẽ đi tìm, vậy nên chỉ cần đợi đến khi ấy ta có thể thoát nạn. Anh có quen một người, người này là bạn tốt với anh, chỉ cần ta trốn sang đấy chắc chắn ông ấy sẽ giúp chúng ta."
"Thế vậy để em gọi cho cảnh sát..."
"Không được! Cảnh sát mà biết được thì thằng oắt đấy sẽ càng nổi điên hơn thôi. Cứ tạm thời làm theo kế hoạch đã đi."
Cô đắn đo, hắn sốt ruột, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý. Đúng là dễ như trở bàn tay, cô hoàn toàn nghe theo hắn không chút nghi ngờ. Quả này không chỉ được một khoảng tiền thưởng lớn, mà hắn còn nhận được tiền bảo hiểm của cả gia đình, gia sản và tất cả mọi thứ. Hắn nắm cổ tay cô và chạy xuống dưới nhà.
"Định đưa chị tôi đi đâu tên khốn!?"
Leo đã quay về sớm hơn dự định của hắn khiến hắn bất ngờ, càng toát mồ hôi nhiều hơn khi hắn nhìn thấy thứ Leo cầm: Một cái rìu lớn sắc bén đủ để chém bay đầu bất kì ai.
"Nhóc điên rồi, Chloé không thể..."
"Câm miệng!" Cậu quát lớn, trừng mắt nhìn hắn một cách đáng sợ "Chính sự xuất hiện của anh đã phá hoại cuộc sống của bọn tôi, khiến chị ấy tin lời anh và ghét bỏ tôi! Bây giờ còn định đưa chị ấy đi trốn? Tôi không cho phép!"
"Em thôi đi! Chính em mới là người khiến chị phải sống đau khổ, đừng có mà đổ tội lên người khác!"
"Chị Chloé...?! Chị tàn nhẫn lắm đấy, chị dám bênh tên đó ngay trước mặt tôi?!"
"Như thế thì đã sao? Tôi không muốn thấy cậu xuất hiện trong đời tôi lần nào nữa!"
Cậu nghiến chặt răng ken két, hơi thở dồn dập cùng cơ thể đang khẽ run lên. Cậu đưa tay lên gạt phăng giọt nước mắt còn đọng lại khoé mi rồi cười lớn.
"Vậy thì tôi sẽ giết hết lũ rác rưởi chúng mày!!"
Vừa dứt lời, từ phía cửa ra vào lẫn những cửa sổ tràn vào một đám người mặc đồ đen từ đầu đến cuối, trên tay cầm rất nhiều loại vũ khí khác nhau. Kẻ cầm súng, kẻ cầm dao hung tợn nhắm về phía cô và hắn.
"Chạy mau!!!"
Hắn kéo cổ tay cô và chạy vòng ra cửa sau và thoát được ra ngoài. Cô vừa chạy vừa cố gắng quay đầu lại ra phía sau, hết đường này đến đường khác vẫn có kẻ đuổi theo đằng sau. Phải mất một lúc lâu mới có thể cắt đuôi được đám người kia, cả hai đã dừng lại nghỉ chân tại bên trong một căn nhà bỏ hoang lâu năm. Quanh đây toàn cây cỏ mọc gai góc không lấy một bóng người, bên trong tối tăm chỉ nhìn thấy toàn những vật dụng bám bụi bị bỏ đi thông qua ánh nắng mặt trời.
"May quá, cắt đuôi được rồi."
Hắn trượt chân ngồi thụp xuống nền đất thở hổn hển, cả hai cũng đã chạy được một quãng đường khá xa nên còn thấm mệt.
"Thật không ngờ bọn chúng lại đuổi dai đến vậy, cũng may là thoát kịp không là chết cả lũ."
Hắn lấy tay áo lau đi giọt mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt sau đó mới nhìn sang cô ngồi đối diện trên thùng gỗ.
"Anh à...chúng ta sẽ phải ở đây bao lâu nữa vậy...?"
"Tạm thời ở đây đã, anh sẽ tìm cách liên lạc với ông ấy sau. Chỉ cần ông ấy giúp đỡ chúng ta thì sẽ có một đám vệ sĩ bảo vệ chúng ta, em không cần phải lo đâu."
Cánh cửa đột nhiên mở tung ra bởi hai tên lạ mặt khiến cô giật thót, họ đứng gọn sang hai bên, cúi gập người tiếp đón người đàn ông khác bước vào. Ông ta nhìn qua trông rất hung tợn, dáng người to cao cùng bộ đồ hành hiệu như một tỷ phú, hai bàn tay không ngón nào là không đeo nhẫn vàng. Thấy ông, Sam liền hí hửng đứng dậy, cúi đầu chào ông:
"Thưa ngài, cuối cùng ngài cũng đã đến để cứu giúp chúng tôi."
"Có chuyện gì?"
"Thưa ngài, chúng tôi đang bị truy đuổi bởi một thằng nhóc bệnh hoạn muốn chém giết chúng tôi. Chưa kể thằng nhóc đó còn dẫn theo một đám người nữa, chúng tôi may mắn trốn được vào đây, mong ngài cứu giúp."
Hắn quỳ thụp gối, đầu chạm đất, hai tay chắp lại cầu xin như một đầy tớ van nài chủ nhân của mình. Ông nắm lấy hai bả vai hắn, đỡ hắn đứng dậy rồi đập tay lên vai hắn:
"Cần gì phải quỳ như thế, có gì khó khăn ta đều giúp cậu mà. Phải rồi, còn em cậu đâu? Không phải cậu nói là có đi cùng em gái cậu sao?"
"À, em gái tôi ở đây thưa ngài." Hắn đi tới chỗ cô, nắm lấy tay cô và kéo cô ra đứng trước mặt ông "Xin giới thiệu với em, ngài ấy là người đứng đầu xưởng sản xuất đồ chơi lớn toàn cầu, mọi người hay gọi ngài ấy là Aigle Richelieu, người mà anh đã kể với em".
"Chàu cháu, đúng là nhìn cháu ngoài đời còn xinh hơn qua lời kể nhỉ?" Ông đưa tay ra trước mặt.
"Ngài đã quá khen rồi ngài Richelieu." Chloé gượng gạo bắt tay ông.
"Được rồi, không để lãng phí thời gian nữa, ở đây còn có hai người gặp nạn, ta không thể để yên nhìn người khác bị giết hại được."
Ông búng tay, ngay lập tức một đám người mặc đồ đen che kín mặt bước vào, chúng xếp thành hàng, tổng cộng tên.
"Chỉ cần thằng nhóc đó đến đây, ta sẽ giúp cô cậu xử lý nó".
"Khoan đã thưa ngài..." Chloé lên tiếng "Xin ngài hãy để tôi tự mình kết liễu tên nhóc đó."
"Tại sao?"
"Tôi căm ghét thằng nhóc đó, hận nó đến tận xương tủy. Chỉ vì nó mà tôi đã phải sống trong sự kiểm soát và hành hạ, tôi đã thề rằng sẽ có một ngày phải giết chết nó bằng chính đôi tay của mình. Vì vậy xin ngài hãy để tôi hoàn thành tâm nguyện của mình."
Ông lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù có chút sợ hãi người quyền lực trước mặt nhưng bằng ánh mắt đầy kiên định, ông đã nhếch mép cười khẩy rồi đưa cho cô một khẩu súng lục.
"Nếu cô muốn vậy thì đây, ta sẽ xem cô có thể làm đến đâu."
-•X•-
Leo chậm rãi đi đến đứng trước căn nhà bỏ hoang cũ kĩ, một tay cầm lấy tay cầm và kéo mạnh một tiếng "Két..." kéo dài, sau đó cầm theo cây rìu dính máu tiến vào bên trong. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi một đường vào chính giữa căn nhà, nơi Chloé đứng quay lưng về phía cậu không chút động tĩnh.
"Cuối cùng cũng tìm thấy chị. Có vẻ như tên ông anh hèn nhát kia đã bỏ chị lại đây và chạy trước rồi nhỉ?"
Chloé nghe thấy tiếng nói quen thuộc, từ từ quay lại ra sau, một tay dấu khẩu súng đã được nạp đạn từ trước. Cô nhìn cậu không một cảm xúc.
"Cuối cùng cậu vẫn đuổi theo tôi đến tận đây, tôi có lời khen đấy".
"Đừng nhiều lời, ngoan ngoãn biết điều thì đi về với tôi, bằng không tôi sẽ chặt cơ thể chị ra làm trăm mảnh."
"Cậu nghĩ tôi sợ cậu chắc? Suy cho cùng cậu vẫn chỉ một thằng nhóc và không thể làm gì được tôi đâu."
Nói rồi cô chĩa mũi súng thẳng vào người cậu, trái ngược với biểu cảm của cô, Leo lại cười phá lên.
"Gì chứ? Một người chân yếu tay mềm chưa từng động vào súng như chị thì muốn chống lại ai? Chị dám bỏ chạy cùng thằng khác khỏi tôi, chị dám phản bội tôi...để xem tôi sẽ xử lý chị như thế nào!"
Dứt lời, Leo lao đến chỗ cô và bật nhảy lên không trung, tay cầm rìu nhắm thẳng vào đầu cô và bổ đôi xuống. Thế nhưng lưỡi rìu chưa chạm đến thì cậu đã lĩnh ngay một viên đạn vào giữa ngực. Chloé đã lợi dụng khi cậu mất cảnh giác ở phía dưới, cô đã bắn lén cậu.
"Chị...dám!!"
Leo khụy xuống nền đất, tay bấu lấy mém áo cố gắng cầm vết thương, máu càng lúc càng chảy ra nhiều hơn, rơi lên nền đất và thấm đẫm áo sơ mi. Vì trúng đạn mà cơn đau ập tới, cậu ho ra máu không ngừng.
"Tại sao lại không? Chỉ vì cậu mà đã hủy hoại cuộc đời tôi, hại chết bao nhiêu mạng người, thật không thể tha thứ. Mau cút xuống địa ngục đi!!"
Phát bắn thứ hai vang lên cũng là lúc Leo hoàn toàn chết lặng, cả cơ thể đổ xuống vũng máu lổ loang. Thấy con người trước mặt không chút động tĩnh nữa cô mới bỏ súng xuống, từ đằng sau những góc khuất là tiếng vỗ tay của ông Aigle và tiếng bước chân của thuộc hạ.
"Tốt lắm tốt lắm, lần đầu tiên ta được thấy cảnh chị em tự giết nhau như thế này. Quả thật rất hữu ích." Rồi ông trở mặt "Tụi bây, trói nó lại!"
Ba trong số mười hai tên thuộc hạ nhanh chóng bắt giữ được cô, họ trói cô vào một cái ghế gỗ mục nát bằng sợi dây thừng đã chuẩn bị từ trước và bịt kín miệng cô bằng băng dính. Đám người kia cuối cùng đã lộ bộ mặt thật, họ cười lớn như bắt được con mồi béo bở. Ông sai một tên rót một ly rượu, vừa ngồi đối diện cô vừa nhấp nháp ly rượu thượng hạng trên tay.
"Đúng là dễ dụ, có trách thì tự trách bản thân mày quá ngu ngốc và dễ tin người đi."
Ông vẩy tay, Sam đứng từ đằng sau lưng ông liền đi lên phía trước quỳ xuống.
"Công cậu bày mưu để họ tự tàn sát nhau, công cậu kiếm thêm cho ta ba bộ nội tạng cùng hai bộ da từ ba mẹ cậu. Theo như thoả thuận, coi như cậu đã trả đủ nợ. Ta sẽ ban thưởng cho cậu đúng bằng số tiền cậu xứng đáng."
"Cảm ơn, xin cảm ơn ngài Aigle Richelieu vĩ đại!"
Một tên đưa cho hắn một cái cặp lớn, bên trong đều là những xấp tiền dày cộp đáng giá đến ,€. Thấy tiền mà hắn sáng cả mắt lên, cầm lấy từng xấp tiền và đếm đi đếm lại, còn ngửi lấy chúng một cách điên rồ. Trong khi đó mấy tên thuộc hạ đang rót rượu làm vài ly.
"Hôm nay có chiến lợi phẩm mới, cứ uống thoả thích!"
"Rõ thưa ông chủ!!" Chúng đồng thanh.
Chúng đánh chén no say, nằm bét nhèm trên nền đất ôm chai rượu, thi thoảng còn nấc lên vì say. Tên ông chủ đi đến phía vũng máu, nơi cơ thể Leo nằm lên, ông chẹp miệng nhổ nước bọt lên vũng máu, một chân dẫm lên lưng.
"Tưởng mày ghê gớm đến đâu hoá ra cũng chỉ là một con chuột nhắt."
"Đúng đấy ông chủ, chưa đánh được tí gì đã chết rồi, đúng là sâu bọ!"
Chúng cười đắc ý rõ lớn, tiếng cười vang vọng khắp cả căn nhà bỏ hoang. Dù có lấn áp đi như thế nào nữa, chúng vẫn có thể nghe thấp thoáng tiếng cười phát ra từ phía cô. Tất cả đều dừng lại, im lặng nhìn về người đang bị bắt giữ một cách khó hiểu. Cô không tỏ ra sợ hãi, ngược lại dù bị trói như vậy nhưng cô vẫn cười khùng khục, thu hút sự chú ý của ông.
"Có gì mà mày cười được?"
Cô không ngừng cười, lúc đầu là khó hiểu về sau ông liền cảm thấy khó chịu và nhức đầu. Bộ cô điên rồi hay sao mà cứ tự cười một mình thế? Ông đưa ly rượu cho tên đàn em, tự thân đi đến xé mạnh lớp băng dính trên miệng cô, bóp mạnh cằm cô và giơ lên.
"Mày mà không ngừng cười có tin tao sẽ rạch đứt miệng mày không?!"
"Có giỏi thì ông làm thử xem, tôi nói trước ông không thể làm gì tổn hại đến tôi được đâu."
"Nực cười, tại sao tao lại không thể? Mày làm con gái tao bị bẽ mặt, mày khiến danh tiếng công ty tao bị ảnh hưởng nặng nề. Tại sao tao lại không thể giết mày được? Người đáng lẽ có thể cứu mày đã bị chính tay mày giết, không có ai cứu được mày đâu."
"Vậy thì để tôi kể cho ông một bí mật."
"Là gì?"
"Tôi và Leo sống cùng nhau, chết cũng phải cùng một giờ. Vậy nên, một khi tôi còn sống..."
Rắc!
Tiếng hét thất thanh của một tên đàn em khiến tất cả mọi người bất ngờ. Người đáng lẽ đã chết và đang nằm trên vũng máu kia lại đang đứng trên vai tên kia, trực tiếp dùng tay bẻ ngược đầu hắn khiến hắn chết tức tưởi. Ông trố mắt ra đứng nhìn một cách thất thần như không thể tin nổi, còn hắn thì bàng hoàng. Lúc này khoé môi cô cong lên một cách đầy tà mị.
"Thì đồng nghĩa với việc Leo không thể chết."
.
.
.
"Leo không cho phép bất cứ ai có thể chạm được vào tôi."