Cảm giác có một người em trai hotboy đi học cùng thật khiến người ta tự hào.
Với vẻ ngoài hơi thấp bé nhưng bù lại được khuôn mặt đẹp trai, mái tóc đen cùng đôi mắt đỏ rực, sống mũi cao và đôi môi mỏng như một mĩ nam giáng trần. Khỏi phải nói. Khi vừa đặt chân đến trường cậu đã trở thành tâm điểm bàn tán của nhiều người trong trường, nhất là hội con gái trong trường đều nhìn cậu bằng ánh mắt lấp lánh rồi tụm năm tụm bảy xì xào to nhỏ với nhau. Nói vậy chứ chính vì cái vỏ bọc bên ngoài quá hoàn hảo đi, cậu đã thành công qua mặt tất cả mọi người và thành công che dấu bệnh tâm thần của mình. Ngoại trừ cô là người phát hiện ra đầu tiên thì chả còn ai khác, chí ít là đến giờ cô biết được nhiêu đó.
Leo đi sát cạnh cô, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cô không buông như một đứa trẻ ba tuổi được mẹ dắt đi học. Chloé thầm mỉm cười khi nhìn cậu bé bên cạnh rồi bản thân cảm thấy thật hãnh diện khi có người em trai hoàn hảo không tì vết này. Tuy đúng là tâm lí cậu cực kì vặn vẹo, dễ dàng ra tay với người khác nhưng xét theo góc độ khác đã quá là nổi bật rồi.
"Leo, lớp học của em vì đang ở cấp hai nên sẽ học ở dãy đằng này, dãy đối diện là của chị." Chloé vừa đi vừa chỉ tay từng khu vực
"Cách nhau một dãy nhà như vậy sao?" Leo bĩu môi tỏ vẻ ỉu xìu "Xa như thế mỗi lần em sang tìm chị thì lâu lắm, với lại em không muốn xa chị đâu..."
"Leo ngoan, chị cũng rất khó chịu khi phải xa em nhưng thôi, chúng ta cùng cố gắng nhé? Khi nào rảnh em có thể sang tìm chị."
"Vâng..."
Sau một khoảng thời gian dẫn cậu đi tham quan thì cuối cùng cũng đến giờ chuẩn bị vào lớp, Chloé tính chào tạm biệt rồi rời đi nhưng cậu cứ tỏ bộ mặt đáng thương rồi năn nỉ cô đi cùng cậu đến tận cửa lớp, cô không còn cách nào khác bèn đồng ý đi theo cậu.
"Đến lớp rồi, nhớ học hành cẩn thận và hòa nhập với bạn bè, nghe lời thầy cô giáo biết chưa?"
"Vâng em biết rồi ạ!"
Leo nhón chân lên hôn má cô một cái, sau đó mới vẫy tay chào và đi vào trong, Chloé ngơ ngác một lúc rồi cũng đỏ mặt bước đi. Trời ạ, cậu có cần làm những hành động dễ dàng gây chết người khác mà không cần dùng dao không thế? Sớm thôi cô sẽ chết vì nhồi máu cơ tim đấy.
Theo những kiểu có người nổi trội là người thân giống trong phim truyện thế này chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi việc bản thân sẽ bị lôi đi tra hỏi cho bằng được. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Chloé, ngay khi vừa đặt chân vào lớp học cô đã bị một đám người bao quanh.
"Nè nè, cậu bé điển trai hôm nay đi cùng cậu đến trường là ai vậy?"
"Phải đó, không phải cậu sống một mình sao? Bây giờ lại xuất hiện một cậu bé mới dễ thương làm sao, em trai cậu à?"
"Ừm..."
"Ồ, vậy có thể nào giới thiệu hay cho tụi này gặp mặt được không?"
"Chuyện này..."
Tiếng chuông vào lớp reo lên inh ỏi, cô thầm cảm ơn nó vì đã cứu cô khỏi đám người này, thế nhưng sau này có lẽ cô nên ít tiếp xúc với họ hơn để tránh khiến con người kia chú ý đến vậy. Chloé quay trở lại chỗ ngồi của mình và bắt đầu vào học.
Giờ ra chơi cậu luôn chạy đến tìm cô, không thì rình theo nhìn từ xa, cô đi đâu cậu đi theo nấy. Mặc dù cô cảm nhận được nhưng không dám chạy trốn hay né đi chỗ khác, chi đành cứ để cậu làm vậy nếu đó là điều cậu muốn.
Đến giờ ăn trưa thay vì cô sẽ xuống canteen như mọi lần, nhưng lần này có Leo đem theo đồ ăn nên cả hai tìm chỗ nào khuất người để ngồi. Leo nói rằng từ bây giờ hạn chế ăn đồ ăn ở ngoài vì sợ không đảm bảo, thay vào đó cậu sẽ dành thời gian nấu cho cô ăn, Chloé chỉ đành gật đầu đồng ý và không dám từ chối vì sợ bệnh cậu tái phát.
"Hôm nay em nấu nhiều món lắm, chị ăn nhiều vào nha, em mới nấu thử nên muốn biết xem nó có ngon hay không."
"...không ngon hay ngon chị vẫn sẽ ăn mà."
"Hm? Ý chị là chị chê đồ tôi làm?" Cậu nhíu mày
"À không, không, sao chị lại chê chứ...?" Cô vung tay loạn xạ.
"Em đùa thôi, để em đút cho chị ăn nha."
Leo gắp một miếng trứng đưa lên gần miệng cô.
"Mở miệng ra nào....a~"
"Được rồi, chị sẽ ăn mà..."
Quả thực đồ ăn cậu nấu rất vừa miệng cô, tất cả những món cậu nấu đều là món ăn ưa thích của cô. Mặc dù cô chưa hề để cập với cậu rằng mình thích ăn cái gì, nhưng có lẽ có hỏi thì chưa chắc cậu đã trả lời đâu.
"Chị dễ thương thật đấy..."
"A! Chloé, hóa ra là cậu ngồi ăn ở đây"
Một cô gái với mái tóc vàng óng được cột sang hai bên bằng chiếc nơ trông khá trẻ con, dáng người mảnh khảnh đi lại chỗ cô.
"Oh Stella, cậu không ngồi trong kia ăn sao?"
"Chưa, mình chưa cảm thấy đói nên chưa đi ăn, mà đây là ai đấy?"
Stella hí hửng ngồi xuống trước mặt Leo, cậu liền lập tức ngồi sát lại gần cô.
"À, đây là Leo, em ấy được ba mẹ cho lên đây ở cùng để đi học ấy mà."
"Ồ, trông dễ thương ghê ta, chị là Stella, bạn của chị em, rất vui được làn quen với em."
"Rất vui vì được gặp chị..." Cậu khe khẽ nói
"Tính rủ cậu đi ăn nhưng mà có khách quý ở đây nên mình sẽ quyết định ngồi đây ăn chung luôn cho vui!"
"Tất nhiên là..."
"Không được."
Cách trả lời dứt khoát này của cậu khiến cô có chút bất ngờ.
"Hôm nay tôi chỉ muốn ngồi ăn cùng chị Chloé mà thôi, cảm phiền mời chị đi ra chỗ khác ăn tạm."
"...phải rồi, do em ấy còn hơi ngại và chưa quen được nhiều người ở đây nên có chút nhút nhát, ngày mai cậu đến ăn cùng cũng được..." Thấy tâm tình cậu không tốt, Chloé nhảy vào tiếp lời.
"...Không sao, hai người cứ ngồi đây ăn ha, mai mình lại đến cũng được."
Rồi Stella vẫy tay chào và rời đi, để lại cô và cậu ngồi đó tiếp tục bữa trưa riêng tư của mình, cô phải dỗ cậu mãi thì cậu mới vui vẻ trở lại.
Đến buổi chiều do thời khóa biểu mới sắp xếp lại nên lớp cô không được về sớm, đành phải ở lại lớp ngồi học. Dĩ nhiên lớp Leo được về sớm hơn nên cậu sẽ ngồi chờ ở ngoài cửa lớp cô. Nói một cách lịch sự là vậy chứ thực tế thì khác, cậu nhìn chằm chằm vào cô, trừ phi cô xin đi vệ sinh chứ không cậu vẫn sẽ tiếp tục đứng lì đó không đi.
Thật là một việc làm khá kì lạ...
"Em đợi chị có lâu không?"
Leo lắc đầu: "Không đâu ạ, chúng mình về nhà thôi."
Chloé nắm lấy bàn tay cậu và cùng nhau đi bộ về, vừa đi cô vừa hỏi về tình hình học ở lớp ra làm sao, cậu đề ngoan ngoãn trả lời. Tưởng chừng như hôm nay sẽ là một ngày an nhàn, Leo đã đi học bình thường và không có triệu chứng nào tái phát, cô đã phần nào cảm thấy nhẹ nhõm khi cảm hóa được con người này.
Bầu trời dần sẩm tối lại bởi những đám mây xám âm u, tiếng sấm chớp như vang vọng cả trời đất, do sáng nay cô quên không xem dự báo thời tiết, đành ra giờ trên người không có nổi một cái ô. Cô và cậu nhanh chóng chạy đến đứng trú mưa tại một cửa hàng cũ bám đầy bụi bặm vì đã đóng cửa lâu ngày.
"Mưa thế này thì đến bao giờ mới tạnh đây, sắp đến giờ nấu cơm tối rồi mà..."
"Không sao đâu chị, mình nấu muộn chút không sao đâu...dù sao thì chỉ có hai chúng ta đứng ở đây như thế này cũng tốt mà..."
"A...phải ha..." Cô cười trừ
Bầu trời bắt đầu rơi những giọt mưa nặng hạt không ngừng, con đường bỗng trở nên vắng tanh không bóng người qua lại vì mưa, chỉ còn hai bóng người vẫn còn đứng trú mưa mà thôi.
"Cứ đứng mãi thế này cũng chán nhỉ? À, hay ta chơi trò chơi "hỏi gì đáp nấy" đi chị."
"Nghe cũng hay đó, vậy ai hỏi trước đây?"
"Em!" Cậu suy ngẫm một hồi rồi quay sang mỉm cười "Chị thấy vui không?"
"Vui á? Đương nhiên ở cùng em thì chị rất vui rồi..."
"Ý tôi không phải vậy, mà là chị thấy vui khi trêu đùa tình cảm của tôi không?"
Nụ cười trên môi cô bỗng nhiên tắt đi, cậu con trai bên cạnh đang nhìn cô với ánh mắt đỏ ngầu không còn tia sáng ngây ngô như trước nữa, bàn tay nhỏ bé kia đang ngày càng siết chặt hơn khiến cô cảm thấy có chút đau đớn. Dự cảm có chuyện chẳng lành, Chloé nuốt nước miếng rồi gượng hỏi.
"Leo...em nói gì thế...? Trêu đùa tình cảm của em? Chị đã bao giờ..."
"Chị đang lừa dối tôi đấy thôi."
Câu trả lời này khiến cô cảm thấy như nổi cả da gà lên, cậu đã đoán được trong đầu cô nghĩ gì và giờ đang cố vặn lại cô. Chloé dần trở nên bế tắc, không biết nên mở miệng nói như thế nào với con người chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô. Im lặng là phương pháp ngay tại bây giờ cô có thể nghĩ ra, nhưng cũng chính vì sự im lặng đấy mà Leo dần trở nên khó chịu và mất kiên nhẫn hơn. Cậu lập tức hất tay cô ra rồi nhếch mép:
"Tôi đã nói rồi, chị quá là đáng thương đi. Đừng tưởng tôi chỉ là một đứa trẻ không biết cái gì, tôi biết tất tần tật về chị đấy, thế nên tôi đã dễ dàng nhìn ra tâm tư của chị muốn cái gì và nghĩ ra sao."
"Leo, điều em muốn nói là..."
"Im lặng!" Cậu bỗng chốc quay sang quát lớn vào mặt cô "Tôi chán ngấy cái việc sẽ nghe những điều giả dối từ cái miệng của chị rồi! Chị nói chị yêu tôi, thế nhưng qua từng cử chỉ và khuôn mặt của chị tôi không thấy một chút thành thật nào, nói đúng hơn chị chưa từng có cảm tình với tôi. Vốn dĩ ngay từ đầu chị chỉ biết suy nghĩ cho bản thân và kinh hãi tôi, thế nên chị đã nói dối rằng chị yêu tôi để tôi không siết cổ chị ngay lúc đó. Tôi nói không sai chứ?"
"..."
"Bộ mặt này là sao đây? Chị đang nghĩ 'Nó không phải sự thật..'. đúng không?" Cậu cười lớn một cách man rợ "Chị không thể chạy khỏi tôi đâu...người duy nhất chị được phép ở bên là tôi, người duy nhất chị được phép nhìn và mỉm cười với chỉ có thể là tôi, chị là của tôi, một mình tôi. Những người khác, những thứ khác chị dám để ý đến...tôi.không.cho.phép!"
"Chị thực sự quá ngây thơ, có trách thì hãy tự trách bản thân chị có quá ngu muội đi. Chị chưa từng suy ngẫm tại sao tôi phải làm đến mức này, chị thực sự không để tâm đến tình cảm của tôi, chị chỉ biết sợ hãi và im lặng như hến khi tôi tra hỏi tội chị như thế này! Chị quá tàn nhẫn khi đối xử với tôi, chị nói chị nhận ra tôi nhưng ngay từ đầu gặp mặt không nhận ra, chị nói chị yêu tôi nhưng nếu xa cách như thế sao không cố tìm đến tôi dù chỉ một lần? Chị nói chị vui vẻ ở bên tôi nhưng lại thẳng thừng nói chuyện và hẹn người khác ngay trước mặt tôi, thậm chí lúc chị ta tiến đến gần tôi chị còn không có chút biểu cảm nào gọi là khó chịu cả... Đấy là thứ tình yêu mà chị nói đấy à? Tôi đã giả bộ ngoan ngoãn hơn một ngày để xem thử chị có dám sửa đổi không nhưng chị không làm, thứ duy nhất chị nghĩ là đã kiểm soát được tôi và sẽ không còn chuyện gì nữa. Thật đáng ghét! Cái sự lừa dối này thật đáng kinh tởm làm tôi muốn đâm chết chị ngay tại đây đấy!"
Chloé dần cảm thấy cậu bé này hoàn toàn không có ý định gì tốt đẹp, hơn nữa kế hoạch đã bại lộ, ngay từ đầu cậu đã là kẻ nắm thóp cô chứ không phải ai khác. Giờ phải làm sao đây, cô không muốn chết, nhưng liệu nhờ người giúp đỡ có được không?
"Bỏ điện thoại xuống! Đừng tưởng tôi không biết chị định gọi người đến giúp, chị chỉ cần hé mở một câu lập tức tôi sẽ sang nhà người đấy thảm sát ngay trước mặt chị!"
Chloé bị đoán trúng tim đen liền rụt tay lại, cô nắm chặt mép tay áo khiến nó bị nhàu nát, trời mưa giờ càng lúc lớn hơn, đứng cạnh con người này còn có ám khí cực lớn khiến cô như chỉ muốn cắn lưỡi tự sát ngay tại đây. Cô đã quá xem nhẹ cậu nhóc này rồi.
"Nào, về thôi! Về nhà của chúng ta!"
Leo nắm chặt cổ tay cô khiến nó sưng đỏ lên vì đau, cô không thể chịu nổi nữa, lí trí cô thôi thúc ngay lập tức phải tránh xa con người đang lên cơn điên này. Nghĩ là làm, cô dựt tay và nhanh chóng chạy vụt đi, mặc kệ trời có mưa lớn ra làm sao cô vẫn cố gắng chạy đi và không dám quay đầu lại.
"Này..."
Huỳnh huỵch huỳnh huỵch...
"Này, chị nghĩ chị chạy đi đâu?!"