Giang Yển Ngoại Truyện
Tôi đã từng rất ghen tị với những người lăng nhăng.
Bởi vì họ có thể được sự si tình!
Ba tháng trước, Lâm Thanh Thanh và tôi đã nhận giấy chứng nhận kết hôn đầy ngọt ngào.
Ba tháng sau, cũng tại nơi đó, chúng tôi nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Nhưng tôi sao có thể cam lòng?
Tôi hối hận rồi!
Tiếc rằng mình đã không níu giữ cô ấy.
Tôi không cần cái tôn nghiêm cao quý này nữa. Nếu có thể khiến cô ấy đổi ý, cho dù phải hạ mình, phải quỳ gối, tôi cũng sẽ…không do dự.
Tôi không ép cô ấy phải ra nước ngoài cùng mình nữa.
Cô ấy muốn trở thành cảnh sát, vậy thì tôi sẽ không ngăn cản.
Đã yêu cô ấy rồi, phải yêu toàn bộ con người của cổ!
Hơn nữa đó còn là niềm tin của người tôi yêu.
Tôi quay lại, đuổi theo Thanh Thanh.
Nhưng ngay lúc tôi định gọi cô ấy dừng bước thì một người đàn ông từ trong góc đường xuất hiện, hỏi cô ấy: “Em đã nhận giấy ly hôn chưa? Chúng ta cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới thôi!”
Cô ấy gật đầu rồi bước lên chiếc ô tô đắt tiền của hắn ta.
“Lâm Thanh Thanh…Lâm Thanh Thanh!” Tôi hét to.
Có thể là do trời gió lớn quá.
Cô ấy không nghe thấy.
Cho nên không quay đầu lại nhìn tôi lấy một lần.
Tôi chạy theo chiếc xe ấy.
Vào một buổi chiều bầu trời phủ kín đầy những gợn mây, trời bắt đầu đổ mưa.
Hóa ra nước mưa lại mặn như thế.
Hệt như nước mắt vậy.
Giang Yển Ngoại Truyện
Việc tôi và Lâm Thanh Thanh gặp lại nhau trong bệnh viện tâm thần hoàn toàn là một sự tình cờ.
Cũng thật bất ngờ làm sao.
Chúng tôi đã không gặp lại nhau trong suốt bảy năm.
Tôi có một vết sẹo không thể chữa lành!
Còn cô ấy lại bị tâm thần, trông rất vui vẻ.
Điều đó thật không công bằng.
Tôi đến gặp viện trưởng Trương để lấy thông tin nhập viện của Lâm Thanh Thanh.
Tôi chỉ muốn biết tại sao cô ấy lại trở nên như vậy.
Tuy nhiên khi nhìn thấy tình trạng hôn nhân là ly hôn trên tờ khai thông tin, tôi đã không thể tự lừa dối mình được nữa.
Đúng vậy, tôi cảm thấy vô cùng xúc động.
“Đáng đời em, bảy năm không gặp mà em đã trở thành người như thế này rồi.”
"Lâm Thanh Thanh, anh từng nói rồi đúng không? Một ngày nào đó em sẽ hối hận vì đã rời khỏi anh!"
"Hối hận rồi chứ? Giờ em là một người tâm thần mà..."
Tôi quay đầu lại, hôn lên đôi môi mềm mại của cô ấy.
"Không sao cả, cho dù em có bị bệnh, anh cũng vẫn yêu em."
Tôi đã mất bảy năm để quyết định có nên hận Lâm Thanh Thanh hay không.
Nhưng chỉ mất bảy giây để suy nghĩ việc tiếp tục yêu cô ấy.
Giang Yển Ngoại Truyện
Vào buổi tối khi tôi đến nói chuyện với viện trưởng Trương, ông ta rất vui vẻ.
Vì tôi muốn quyên góp triệu cho bệnh viện này.
Ông ta cần đi vệ sinh gấp nên vội vã rời đi.
Ngay sau đó, điện thoại ông ta đặt trên bàn sáng lên.
Là tin nhắn được gửi đến.
Nó xuất hiện ngay trên màn hình, được đặt ngay cạnh tôi.
Khi màn hình được mở lên, tôi vô tình liếc nhìn, nhưng chợt nhìn thấy một cái tên quen thuộc, tôi sửng sốt nhìn kỹ lại.
“Lâm Thanh Thanh là cảnh sát chìm, tìm mọi cách diệt trừ cô ta!”
Khi viện trưởng Trương rời đi, tôi nhìn thấy ông ta đang đứng ngoài ban công nói chuyện với ai đó.
Đêm đó tôi nhốt Lâm Thanh Thanh trong phòng mình.
Tôi không dám nói gì, sợ mình sẽ phá hỏng nhiệm vụ của cô ấy.
Có điều đêm đó, Lục Minh đã đem theo ba mươi vệ sĩ canh gác bên ngoài bệnh viện tâm thần Montenegro suốt một đêm.
Giang Yển Ngoại Truyện
Tôi nghĩ sau khi xong mọi chuyện, tôi có thể nhận được sự thật rằng “Lâm Thanh Thanh đã bất đắc dĩ phải từ bỏ tôi” vào bảy năm trước.
Nhưng không.
Đội trưởng Lâm, người vừa lập công một cách xuất sắc. Trước mặt tôi tỏ vẻ thờ ơ, khách sáo và xa cách.
"Cảm ơn anh."
"Bệnh này không nặng, chỉ cần điều trị đàng hoàng là sẽ ổn thôi."
"Ngài Giang, tạm biệt."
Bạn thấy đấy, trong tình yêu không hề có từ "công bằng" nào cả!
Đó là lý do tại sao cô ấy có thể đâm nhiều nhát vào trái tim tôi hết lần này đến lần khác như thế!
"Lâm Thanh Thanh, nói cho anh biết đi, có phải em chỉ xem anh là trò đùa thôi phải không?"
“Có lẽ là vậy,” cô ấy đã nói vậy đấy.
Tôi liền rời đi.
Nếu còn ở lại đây, chắc tôi sẽ trong thành phố này mất.
Nhưng khi tôi vừa đến sân bay, Lý Sâm đến chặn tôi lại.
Tôi thậm chí còn chẳng thèm bận tâm đến anh ta!
Tên khốn này đã đánh cắp người trong trái tim tôi bao lâu nay!
“Lâm Thanh Thanh từ đầu đến cuối chỉ yêu có một người thôi, là anh đấy Giang Yển!”
Chết tiệt…….
Sao anh ta lại dám nói dối không chớp mắt như vậy?
Nếu anh ta dám lừa tôi, nhất định sẽ bị sét đánh, ở vùng đồng không mông quạnh, rất thảm! Ngoài ra, sinh được con trai thì nó không có !
“Ba năm trước lúc ở Paris, anh có đi tham dự một bữa tiệc tối cùng một cô gái tóc vàng xinh đẹp. Cô gái ấy đeo một chiếc nhẫn kim cương to tướng trên ngón áp út, anh cũng đeo một chiếc nhẫn đính đá đen đấy. Lâm Thanh Thanh liền cho rằng anh đã kết hôn rồi!”
"Đêm đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc."
"Khóc xấu vô cùng."
"Im miệng! Anh mới xấu đấy!"
Thanh Thanh của tôi là Bạch Liên tiên tử xinh đẹp đáng yêu lại tốt bụng.
Là một đóa sen trắng!
Kỹ năng diễn xuất của cô ấy đúng là tốt thật!
Sau Hôn Nhân Ngoại Truyện
Bảy năm giữa tôi và Giang Yển thật khó quên vì những đau đớn.
Tôi thật sự đã lăn mình trong lửa và máu.
Trái tim của anh ấy rõ ràng đã bị tôi đâm cho mấy nhát.
Đương nhiên tôi nên nói lời xin lỗi với anh, nhưng anh ấy đã an ủi tôi và nói rằng đây là sự thử thách cho tình yêu nhiều năm của chúng tôi.
Người yêu dấu hỡi, đừng bao giờ bỏ cuộc dù cho có đau đớn thế nào.
Cả tôi.
Lẫn anh ấy.
Nhưng mà rõ ràng là anh ấy vẫn còn rất bất an.
Một ngày sau khi hóa giải hiểu lầm, chúng tôi đến Cục Dân chính để tái hôn.
Tôi thầm nghĩ ông chủ lớn như anh ấy sống trong biệt thự xa hoa quen rồi, tại sao còn muốn ở trong căn nhà nhỏ chỉ có hai phòng của tôi chứ.
Vậy mà anh ấy cũng chẳng chịu rời đi.
Kéo lê tôi lại sống trong căn nhà nhỏ ấy.
Anh bảo tôi, đây gọi là sư chạy được, chứ chùa thì không.
Anh nói rằng mình sợ, sợ một ngày nào đó chợt tỉnh giấc trong ánh ban mai và nhận ra rằng đây chỉ là một giấc mơ hão huyền mà thôi.
Hôm đó, tôi đã ôm lấy khuôn mặt anh, hôn lên đôi môi gợi cảm ấy.
Hôn đến nỗi làm môi anh ấy bị rách ra.
“Anh có đau không?”
Anh cười rồi ném tôi xuống ghế sofa mà không nói lời nào.
Tôi đã kiểm tra lại mắt mình, đây phải là một con sói đói bảy năm rồi!
Nửa năm sau, căn bệnh của Giang Yển cuối cùng cũng khỏi.
Chúng tôi đã tổ chức đám cưới.
Tôi chỉ cần yên tâm làm cô dâu xinh đẹp, những chuyện khác đều để Giang Yển lo hết.
Bố mẹ Giang Yển đều đã tái hôn và có gia đình mới, vậy nên mối quan hệ giữa gia đình họ không mấy sâu sắc.
Dù họ đều được mời đến đám cưới, nhưng họ không thân thiết với tôi, với Giang Yển cũng chỉ đối xử khách sáo.
Còn gia đình tôi đối với anh ấy quá mức nồng nhiệt luôn.
Trong đám cưới là lần đầu tiên mẹ tôi gặp mặt Giang Yển, bà nắm lấy tay anh, nói một cách đau khổ: “Vất vả cho đứa trẻ này rồi, Lâm Thanh Thanh đúng là một đứa không ra gì…Cũng không biết làm sao mà năm đó nó dụ được đứa nhỏ đẹp trai si tình như này nữa! Vậy mà nó dám bỏ người ta đấy!”
“Ây da, nếu sau này nó mà dám bắt nạt con, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ dạy dỗ lại nó cho con!”
Chà, đó là mẹ tôi đấy!
Giang Yển nắm tay tôi, “Con cảm ơn mẹ, nhưng không cần đâu mẹ ạ…Nếu sau này cô ấy lại bắt nạt con, con sẽ tự mình “chỉnh đốn” cô ấy!”
Sau Hôn Nhân Ngoại Truyện
Hai tháng sau đám cưới tôi có thai.
Người đầu tiên được Giang Yển thông báo lại là Lý Sâm.
Tôi: “????”
Chuyện gì z trời?
“Lý Sâm, anh muốn làm bố đỡ đầu không?”
Lúc đó Lý Sâm còn chưa nhận ra, cho là Giang Yển đang nói bản thân mình, sững sờ một hồi rồi chửi: “Làm bố của cậu á! Tôi không phải là loại người đó!”
“Đúng là hết nói nổi! Là tiên nữ nhà tôi mang thai, nhà tôi sắp có con rồi!”
“Ha ha ha…Được, được, cậu quả nhiên là anh em tốt của tôi! Chuyện làm bố đỡ đầu này tất nhiên là phải làm rồi!”
“Vậy nhớ chuẩn bị bao lì xì nhé! BAO LÌ XÌ!”
Lý Sâm: "..."
"Cậu đúng là đồ cầm thú!"
HẾT