Gần đây, Hứa Thuần thường xuyên mất tập trung trong giờ học. Phó Nhất Nam là bạn cùng bàn nên cô ấy là người nhìn thấy rõ ràng nhất.
Hứa Thuần quay sang hỏi cô ấy thầy đang giảng đến trang bao nhiêu. Phó Nhất Nam ngạc nhiên nhìn cô: “Cậu đang yêu đương sao? Đã mấy lần rồi. Sao lúc nào cậu cũng trong tình trạng thế này vậy.”
Hứa Thuần gãi đầu: “Mình buồn ngủ.”
Phó Nhất Nam nghi hoặc: “Chẳng có ai buồn ngủ giống cậu cả.”
Hứa Thuần che miệng ngáp: “Mình chỉ hơi buồn ngủ thôi.”
Phó Nhất Nam nói trúng tim đen: “Có phải cậu đang nhớ nhung đến người cậu thầm mến không?”
Trái tim của Hứa Thuần run lên, cô phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó.”
Phó Nhất Nam cũng chỉ định hỏi thử một câu để tám chuyện, thấy sắc mặt của Hứa Thuần không thèm thay đổi, cô ấy đành bỏ qua chủ đề này.
Nhưng Hứa Thuần lại suy bụng ta ra bụng người, cô cho rằng bản thân không quản lý được biểu hiện một cách hoàn hảo nên đã khiến người ta nghi ngờ rồi đoán già đoán non. Từ giờ trở đi cô phải che giấu cẩn thận hơn nữa.
Từ đó về sau, mỗi khi mọi người bàn tán về chuyện của người nào đó, cô chỉ dám vểnh lỗ tai lên nghe ngóng chứ không chen miệng vào cuộc trò chuyện. Rõ ràng bên ngoài cô giả bộ nghiêm túc làm bài tập nhưng vẫn toàn tâm toàn ý ngồi một bên rồi cẩn thận lắng nghe. Sau đó cô từ từ suy nghĩ về những điều mới mẻ mình biết được về anh rồi cố gắng đoán mò về tính cách của anh ấy.
Sân trường là nơi cô có ít cơ hội gặp mặt Tưởng Thừa Khải nhất. Bởi vì thời gian anh học ở trường còn lại rất ít nên Hứa Thuần bắt đầu tận dụng và tính toán những khoảnh khắc quan trọng để tạo thành những cuộc gặp gỡ tình cờ.
Ví dụ như mỗi lần Hứa Thuần rời khỏi ký túc xá để quay về khu lớp học, cô sẽ cẩn thận che giấu động cơ bên trong rồi nhẹ nhàng và khéo léo giật dây bạn cùng phòng đi qua dãy lớp học của khối mười hai rồi làm ra vẻ rất tự nhiên đi ngang qua lớp của anh ấy. Ánh mắt tùy tiện lướt qua một lần chỉ vì cô muốn biết bây giờ anh đang làm gì.
Có nhiều lần cô không thấy anh trong lớp, cô đoán có lẽ anh còn bận gì đó ở ký túc xá hoặc anh đang trên đường tới mà cũng có thể anh đang chơi bóng rổ.
Bước chân chậm rãi đi về phía hành lang nơi đối diện với sân bóng rổ. Cô vừa đi vừa cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ở dưới sân.
Nếu như tìm được, cô sẽ vui mừng đến không tả nổi
Nếu như không tìm được thì trái tim của cô sẽ trở nên trống rỗng.
Cũng có mấy lần, cô đuổi kịp bóng lưng của anh trên hành lang. Nhân cơ hội nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng, cô thả chậm bước chân rồi theo sát anh từ phía sau. Cô vừa lơ đãng tán gẫu mấy chuyện không hề quan trọng vừa lặng lẽ chú ý từng động tác của anh ấy. Đợi đến khi anh trở về lớp, cô sẽ quan sát và tìm kiếm vị trí ngồi của anh.
Những lúc ấy, cô thường tỏ ra rất bình tĩnh. Ngoài mặt thì không hề có gợn sóng nhưng trong lòng đã dạt dào cảm xúc. Cô âm thầm ghi chép tất cả mọi thứ có liên quan đến anh, lâu dần nó đã trở thành một thói quen không thể từ bỏ.
Cô định thực hiện những thói quen này đến cùng.
Dù sao thì thời gian còn lại trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông không còn nhiều nữa.
Mỗi một ngày trôi qua đều là một ngày đáng quý.
Có những lúc suýt chút nữa thì tâm tư của cô đã lộ ra bên ngoài.
Một ngày nọ, bọn họ có giờ tự học từ sáng đến tối. Hứa Thuần đi ngang qua lớp học của Tưởng Thừa Khải và gặp được anh ở hành lang. Lúc đó cô không đi cùng bạn, rõ ràng đang mặc đồng phục của lớp mười nhưng lại lảng vảng ở dãy lớp học của khối mười hai. Lần đầu tiên cô thấy màu xanh lam của đồng phục lại chói mắt đến như vậy.
Thời tiết ngày càng nóng nực. Một đám con trai đang nằm bò lên lan can trên hành lang tán gẫu những chuyện trên trời dưới biển. Hứa Thuần cảm thấy có vài ánh mắt soi mói như có như không đang chiếu vào cô. Khuôn mặt của Hứa Thuần nóng bừng lên. Nếu người có tâm tư nhìn vào sẽ cảm thấy rất khó hiểu, tại sao cô lại lảng váng sang bên này.
Mặc dù cô đã tưởng tượng đến viễn cảnh đó rất nhiều lần nhưng khi trực tiếp đối mặt cô vẫn run rẩy như cầy sấy.
Lúc ấy, cô âm thầm than thở, hối hận vì sự bất cẩn của mình nhưng cô vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì rồi cúi đầu đi hết đoạn hành lang. Tận sâu trong đáy lòng, cô vẫn mong rằng khi nhìn thấy mình thì anh sẽ nhận ra, dù chỉ thấy hơi quen thôi cũng được. Nếu anh như vậy thì có lẽ cô sẽ cảm thấy mình được an ủi hơn.
Trước đây anh cũng từng nói chuyện với cô nên có lẽ anh vẫn còn chút ấn tượng.
Hứa Thuần cố gắng kiềm nén ý định quay đầu nhìn lại để xác nhận xem anh có đang nhìn cô hay không. Nhỡ may chạm phải ánh mắt của anh ấy thì rõ ràng cô đã trúng số độc đắc.
Cô sợ tâm tư của mình sẽ bị người ta thấy rõ. Cô giống như một kẻ trộm đang làm chuyện xấu, vừa lo lắng vừa bất an, ngón tay cuộn lại thành nắm đấm. Cuối cùng cô cũng đi đến ngã rẽ, cô không chịu nổi nữa nhưng vẫn chỉ dám hơi nghiêng đầu nhìn lại, cột nhà đã chắn mất bóng dáng của anh, tạm thời cô không biết anh đang làm gì.
Hứa Thuần tiếp tục đi về phía trước, bóng lưng của anh bị lộ ra một nửa. Lúc này cô mới phát hiện hóa ra anh không hề nhìn cô mà đang nói chuyện với một bạn học nữ khác ở đối diện.
Hứa Thuần chống tay lên thành lan can để cố định lại bước chân, một cảm giác mất mác dâng lên trong lòng.
Khoảnh khắc ấy, cô đã hy vọng. Nếu cô là bạn học cùng lớp của anh thì tuyệt đến nhường nào. Cho dù cô chỉ là học sinh lớp bên cạnh, ở tầng trên hay tầng dưới miễn là cùng khối với anh thì bọn họ sẽ ngang hàng và có chủ đề chung để trò chuyện.
Lúc ấy cô biết rất rõ chuyện ấy không thể thành sự thật, cô cũng biết mình chẳng thể làm gì cả.
Hai năm sắp tới cô sẽ càng bất lực hơn.
Khi đó, anh ấy sẽ không còn là học sinh của trường nữa, có lẽ bọn họ sẽ không có cơ hội nào để gặp nhau. Thậm chí cô còn chẳng biết anh sẽ học trường đại học nào, anh sẽ quen biết với những loại con gái ra sao và cô còn lo lắng liệu anh ấy có vội vàng thích một cô gái nào đó không.
Cô thích anh như thế nhưng ngay cả tên cô là gì anh cũng không biết.
Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, cô đã cảm thấy rất khó chịu, cô muốn làm chuyện gì đó để anh biết cô đang tồn tại.
Nhưng cô không biết thông tin liên lạc của anh ấy, cô cũng chẳng biết mình nên đi đâu để hỏi, cô sợ rằng nếu mình mở miệng hỏi một chút, người khác sẽ đoán ra được tâm tư của cô.
Hứa Thuần bắt đầu cảm thán về tính tình nhút nhát của mình. Nếu như cô là một cô gái hoạt bát và hướng ngoại, dám yêu dám hận một cách thoải mái thì tốt biết bao.
Nếu chuyện đó là sự thật, có lẽ bây giờ cô đã là thành viên của hội học sinh. Cho dù tỏ tình bị từ chối thì cô cũng có thể nói chuyện với anh dưới danh nghĩa bạn bè.
Đây là suy nghĩ của những người trưởng thành còn cô thì không phải là người như vậy.
Đối với Hứa Thuần hai tiếng “tỏ tình” là một hành động không thực tế và không có khả năng.
Đầu tiên, cô không phải là một người chủ động, cô sẽ không bao giờ tỏ tình với chàng trai mà cô thích trước khi cô xác định được suy nghĩ của đối phương. Cô không thể dự đoán và chịu đựng được kết quả mà hành động này mang lại. Cô cũng không đủ can đảm để đặt cược vào một trò may rủi mà biết trước sẽ thua tan tác.
Thứ hai, cô không tự tin. Anh ấy chẳng biết gì về cô cả. Anh sẽ bối rối trước lời tỏ tình và khó xử khi đối mặt với cô. Tưởng tượng đến viễn cảnh anh buông lời từ chối không thương tiếc, trái tim bỗng nhiên nguội lạnh như tro tàn.
Vả lại, bản thân cô cũng nghĩ đến chuyện đó rất nhiều lần, so với việc tỏ tình cô thích hưởng thụ quá trình thầm mến hơn, tuy rằng rất đau khổ nhưng đại đa số thời gian cô vẫn nếm trải được mùi vị ngọt ngào.
Cô tình nguyện lãng phí một khoảng thời gian dài đằng đẵng chỉ để thích một người. Cho dù tình cảm này được chống đỡ bởi những niềm hy vọng không thực tế nhưng anh là người đã xuất hiện trong thời thanh xuân tươi đẹp nhất của cô. Bất luận kết quả có ra sao thì Hứa Thuần cũng không hối hận.
Nếu như giấc mộng có thể kết thúc một cách hoàn hảo thì cảnh tượng ấy sẽ diễn ra thế nào?
Không phải Hứa Thuần chưa từng tưởng tượng. Nếu như tình cảm này có kết quả, quan hệ của bọn họ sẽ hình thành và phát triển ra sao?
Nếu như cơ hội đó thật sự xảy ra, cô hy vọng nó đừng đến sớm như vậy.
Bây giờ cô vẫn chưa đủ xuất sắc, thành tích học tập không đáng kể, tính cách không hoạt bát, cô vẫn chưa đủ rực rỡ trong ánh mắt của người khác. Hứa Thuần nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới không có thứ gì có thể hấp dẫn được anh ấy.
Trong lòng cô âm thầm cầu mong anh có thể đợi mình thêm hai năm nữa.
Đợi đến khi cô trở thành một người tốt hơn và có đủ dũng khí. Khi đó cô nhất định sẽ đứng thẳng trước mặt anh ấy và tự mình nói với anh rằng khi bọn họ còn trẻ, đã từng có một cô gái rất thích, rất thích anh.
Từ trước cho đến tận bây giờ, từ thích cho đến yêu sâu đậm.