Đại tiệc mừng thọ của đại lão gia họ Hạ được tổ chức vào tối thứ sáu, tức là ngày hôm nay.
Quản gia đang chỉ đạo những người hầu trong căn biệt thự chuẩn bị cho buổi tối, bất ngờ có một người bảo vệ từ ngoài cổng chạy vào, trên tay là một hộp quà màu xanh lam nơ đỏ được gói bọc cẩn thận, khá to.
“Cái gì đây?”
Người quản gia nhíu mày nhìn hộp quà ấy, cẩn trọng đánh giá xem nó có thể chứa đựng một vật dụng mờ ám nào không?
Chỉ thấy người bảo vệ lắp bắp, mãi mới thốt nổi thành lời.
“Lại là quà của nhị tiểu thư gửi về… Cô ấy, lại từ chối không đến biệt thự của Hạ gia ạ.”
“……”
Người quản gia lập tức nín bặt, ôm trán thở dài rồi lắc đầu đầy ngao ngán.
Lúc nào cũng vậy, kể từ khi lên đại học, Miên Lễ đã dắt theo Tình Phong chuyển ra ở riêng chứ không muốn ở lại trong Hạ gia nữa.
Ai trong căn nhà này đều biết hai chị em họ có ác cảm với Hạ gia như thế nào.
Năm Miên Lễ mười lăm tuổi, cô đã phải tận mắt nhìn thấy mẹ ruột của mình dẫn tình nhân về nhà.
Nếu như ngày hôm đó cô không để quên hộp đựng cơm trưa ở nhà mà nhắc tài xế đưa mình quay trở lại, cô làm sao có thể biết được sự thật nhơ nhớp về người mẹ ấy của mình mà bố cô luôn cố gắng âm thầm một mình tự chịu đựng.
Miên Lễ đờ đẫn đứng ở cửa nhà, hai tay siết chặt lấy hai quai cặp sách nhìn mẹ mình cầm lấy cốc nước hất thẳng vào đầu của bố mình lúc ấy đang ngồi trên xe lăn.
Bà ta gân cổ hét lớn.
/Đã yếu ớt lại còn vô dụng! Mày chỉ xứng làm một con chó quỳ xuống lim giày tao thôi, tại sao dám lên giọng to tiếng với anh ấy hả?!/
Anh ấy trong miệng của ả là tên nhân tình.
Xung quanh không gian trong phòng khách là một mớ hỗn độn khi những mảnh thủy tinh của cốc trà vỡ vụn, những bình lọ cắm hoa đắt tiền cũng phải chịu chung số phận, mấy cành hoa đã bị dẵm cho nát gãy.
Miên Lễ nhìn bố rồi lại nhìn mẹ đang ôm lấy một gã đàn ông bảnh trai đứng cạnh đấy, miệng lắp bắp, hai cánh môi run rẩy.
/Bố? Mẹ?/
Lương Dĩ Nam giật thót khi thấy con gái của mình đang đứng sững sờ ở cửa, gấp gáp gọi cô.
/Bảo bối?! Sao con lại quay về?/
/Con… con để quên hộp cơm./
Hạ Mỹ Vân chậc một tiếng rồi quay đầu đi, còn tên nhân tình, hắn nhìn cô đầy hứng thú, giống như là phát hiện một điều gì đó rất mới lạ vậy.
Miên Lễ vậy mà đẹp hơn cả mẹ mình, từng nét vẽ trên khuôn mặt của cô thanh tú đến hoàn hảo, dù lúc ấy cơ thể cô vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng qua vóc dáng, người nào cũng có thể đoán ra được chân dung của một đại mỹ nhân trong tương lai.
/Dĩ Nam, gen cậu có vẻ tốt nhỉ? Dù cho cậu có đang xấu xí, nhếch nhác đến mức nào thì cũng sinh ra được một người con gái đẹp đẽ như vậy./
/Tên bại hoại! Tôi cấm cậu dùng giọng điệu sở khanh đó để nói về con gái tôi!/
Lương Dĩ Nam gằn giọng quát lớn.
Ông ghét nhất là khi thấy hắn ta nhìn chằm chằm vào Miên Lễ, con gái cưng của ông với một ánh mắt khiếm nhã như vậy.
Tên tình nhân bị Lương Dĩ Nam quát thì nghiến răng, tức giận mà vung tay xuống giáng cho ông một cái bạt tai.
/Mày dám mắng ai hả đồ bệnh tật?!/bg-ssp-{height:px}
Miên Lễ lúc đó đã hốt hoảng chạy đến để đỡ cho bố mình, liền nhận thay cho ông một cú tát rất mạnh từ người đàn ông đó.
Cô nằm ngã ra sàn, ho khan ra cả máu.
Ở lỗ tai cô và cả ở mũi đều rỉ ra máu tươi.
Tai cô như có một cái đục xuyên thủng vào bên trong khiến cho cô mất thăng bằng mà ngã khụy xuống đất, đau điếng ôm lấy đầu óc đang ong ong lên của mình.
Trán cô toát mồ hôi lạnh, cả người đều lạnh toát.
Trong cơn choáng váng kinh khủng ấy, đến cả tầm nhìn của cô cũng bị đảo lộn.
Máu vẫn không ngừng tí tách nhỏ xuống từ người cô.
Thứ cuối cùng mà cô cảm nhận được trước khi mất đi ý thức là tiếng hét lên đầy kinh hoảng của Lương Dĩ Nam, tiếng lắp bắp đầy bất ngờ của tên nhân tình.
Hạ Mỹ Vân thấy người yêu đang thất kinh thì nói dỗ dành cái gì đó rồi quay sang nhìn cô với một đôi mắt vô cảm.
Cô còn cảm nhận được sự khinh thường đến từ đôi mắt ấy
Sau đó, Miên Lễ phải nhập viện cấp cứu một tuần liền.
Sau khi tỉnh lại, tin đầu tiên mà cô được nghe thấy đó là Lương Dĩ Nam qua đời, cùng ngày với khi cô bị hôn mê.
Ông vì quá hoảng loạn đến lên cơn đột quỵ, chết không nhắm mắt.
Không chỉ vậy, Hạ Mỹ Vẫn và tình nhân của ả không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì vì đã có Hạ gia bao che.
Từ khi đó, mối quan hệ của Miên Lễ với Hạ gia đều đã tan nát.
Đến mức cô hận không thể giết hết người ở trong dòng tộc này.
Người quản gia thở dài, chỉ đành bảo người bảo vệ cất hộp quà ấy lên phòng của đại lão gia, còn mình thì lấy điện thoại gọi đến để thông báo cho cụ.
“Thưa ngài, nhị tiểu thư lại gửi quà đến, nhất quyết không muốn về ạ.
Bây giờ hộp quà ấy đang được mang đến chỗ của ngài.”
Ở đầu dây bên kia, trầm mặc hồi lâu cũng không có tiếng đáp lại, sau đó với không một lời nói nào, Hạ đại lão gia đã cúp máy.
Cụ lớn ngồi ở trong thư phòng riêng của mình, day trán rồi đứng lên khỏi ghế, đi đến bên cánh cửa kính sát đất khổng lồ ở sau lưng.
Ở trên bàn làm việc của cụ là một tấm ảnh chụp bức hình của một bé gái tầm bốn đến năm tuổi, tóc tết hai bím có cài những bông hoa trà màu hồng, đang rạng rỡ mỉm cười vào ống kính máy ảnh.
Một cô bé đơn thuần và ngây ngô ngày ấy đã từng là Miên Lễ của hiện tại.
“Lễ Nhi, ông xin lỗi.”.