Thương Âu bước vào trong buổi tiệc, người quản gia trong nhà vì đã được báo trước nên đích thân ra đón anh.
“Ngài Walt, thật vinh hạnh khi chúng tôi được đón tiếp ngài.” Ông ta nói bằng tiếng anh, Thương Âu cũng đáp lại.
“Tôi cũng rất vui khi được Hạ gia mời tới tham dự bữa tiệc sang trọng này.”
“Chúng tôi không thể cao quý được như ngài đâu thưa ngài Walt.
Bây giờ xin hãy để tôi dẫn ngài đi quanh một vòng Hạ gia… Mà, mắt của ngài có sao không ạ?”
Thương Âu giật mình, luống cuống đẩy cái kính râm lên cao.
“Há? À, không, không có gì.
Chỉ là tôi nghĩ mình nên đeo thôi, trông ngầu hơn mà…”
Ban đêm mà đeo kính râm, chắc quản gia nghĩ anh có gì ở mắt cần phải che rồi.
Nhưng thực chất anh chỉ không muốn để cho những người nhà của Hạ gia để ý thôi.
Hồi tám năm trước, khi anh và Miên Lễ đang hẹn hò với nhau, lúc ấy Miên Lễ đã tách ra khỏi nhà họ Hạ rồi nên anh hay cả những người nhà họ Hạ đều chưa từng gặp mặt nhau.
Nhưng vẫn nên phòng trường hợp bị nhận ra chứ?
Thương Âu lấy một li thủy tinh đựng rượu ở trên một cái khay của người phục vụ để soi thử mặt mình hiện đang trông thế nào, thấy cũng tạm ổn rồi.
Anh nhấc li rượu đó uống một ngụm.
Ở trong sảnh chính với những bức tường trắng cao đến ngẩng đầu đến hết cỡ dường như vẫn chưa thấy trần đâu, mái của tòa lâu đài được thiết kế thành hình vòm cung, ở trên đó là những bức tranh bích họa nghệ thuật tuyệt đẹp.
Ở bên trong, những món đồ trang trí hoàn toàn được phủ vàng.
Nơi này sang trọng và xa xỉ đến nỗi gây nên cho người ta một niềm đam mê muốn được đặt một chân vào trong giới nhà giàu.
Thương Âu lẩm bẩm.
Nơi này còn tráng lệ hơn cả nhà ở cũ của anh hồi còn ở Mỹ, nơi đã được người khác bình chọn là nơi ở sang trọng và đắt đỏ bậc nhất rồi.
Đúng là đã bước vào nhà họ Hạ thì tỉ lệ gặp bọn họ là rất cao.
Mới chỉ tiến vào trong sảnh tiệc tầm năm bước, từ trong đám đông anh đã thấy Tình Phong đang đứng tiếp chuyện với những vị khách được mời.
Một trong số đó có thủ tướng Trung Quốc mà anh chỉ có thể nhìn thấy ở trên những bản tin thời sự, đến bây giờ được nhìn tận mắt vẫn khiến cho người ta cảm giác không chân thực.
“Đi tham quan Hạ gia sau nhé.
Tôi muốn tự mình tận hưởng bữa tiệc này.”
Người quản gia không nói gì nhiều, chỉ gật đầu rồi đi.
Thương Âu đi về một góc ít người, vì anh quá cao so với tất cả những người khác nên không thể đi lại nhiều được, chỉ có thể kéo ghế rồi ngồi xuống một bàn tiệc ít bị để ý tới.
Tình Phong đang nói chuyện cùng với mấy vị đại gia lớn tuổi.
“Nhóc này trưởng thành rồi ha? Khá quá đấy.
Thế đã có bạn gái chưa?”
Tình Phong nãy giờ đã bị mấy ông chú này dò hỏi, trả lời đến méo cả miệng.
Mấy kẻ này biết chắc chắn rằng Hạ gia sẽ được trao quyền lại cho cậu nên muốn kết thân làm quen, hoặc cũng có luôn cả ý định gả con gái nhà mình cho cậu.
Sự hám danh lợi của chúng giống như thứ mùi bị bốc ra từ một thân thể thối rữa, không thể nào mà giấu đi được.
Nhưng nếu so sánh chúng là một cái bị thịt thối thì Tiêu Niên chắc hẳn là một thứ gì dó thối ngoài tầm hiểu biết của con người.
“Này, các chú à.
Đừng làm khó cậu em trai nhà cháu chứ? Nó là đứa cháu đích tôn của nhà họ Hạ đấy.
Nếu trên người nó có mất một sợi lông nào thì ông nội cháu sẽ không để yên đâu.”
Thân người của Tình Phong đã cứng đờ, còn những vị đại gia kia thì vội thu lại dáng vẻ nhiệt tình, gấp gáp chỉnh thẳng lại lưng mình dựng lên.
“Đại tiểu thư đấy à? Cháu về nước từ khi nào vậy?”
“Từ sáng nay thôi ạ.”’bg-ssp-{height:px}
“Mới về nước mà đã vất vả tham gia chuẩn bị cho bữa tiệc này sao? Cháu cũng thật chăm chỉ đấy.”
“Có sao đâu ạ? Dù gì thì bữa tiệc này ít cũng là nơi để cháu tìm kiếm lợi nhuận cho mình mà?”
Nói rồi, Tiêu Niên quay mặt về phía Tình Phong, đôi mắt của chị ta hơi híp lại.
“Chúc mừng em đã có một chân đứng rất chắc chắn ở trên ghế tổng giám đốc.
Nhưng chị cũng có một chân trong đó đấy.
Cố lên.”
Thương Âu nhìn hai chị em họ nói chuyện với nhau, mơ hồ có thể nhận ra được một bầu không khí rất lạ đang bao trùm quanh chỗ họ đang đứng.
Dù là chị em họ cùng nhà với nhau, nhưng anh đã biết từ trước rằng mối quan hệ giữa những người nhà họ Hạ với nhau không mấy tốt đẹp nên cũng không cảm thấy quá bất ngờ khi thấy mấy người họ đấu đá với nhau.
“Vậy chị cũng cố lên nhé, chúng ta đều biết ai có khả năng hơn mà?”
Tiêu Niên mỉm cười với Tình Phong rồi xách ví rời đi.
Thấy chị ta đi ngang qua chỗ của mình, Thương Âu cũng thu lại ánh mắt không nhìn nữa, vươn tay định lấy một li rượu ở trên bàn tiệc.
Đột ngột tay anh bị tay của một người nào đó nắm lấy.
Là tay của một người phụ nữ từ bên cạnh đưa đến chộp lấy anh.
Thương Âu nhướng mày, nhìn Tiêu Niên.
“Quý cô đây cần giúp đỡ gì sao?” Chết! Tại sao chị ta lại ở đây chứ?! Anh có làm gì sao?
“Cậu…” Tiêu Niên mấp máy môi: “Tôi có thể bỏ qua một nửa sự khó chịu ở trong lòng khi bị cậu nhìn chằm chằm như vậy suốt nãy giờ vì cậu rất hợp gu tôi, nhưng mới chỉ một nửa mà thôi.
Nếu như muốn tôi bỏ qua nửa còn lại nữa, vậy thì cho phép tôi được ngồi cùng với cậu được không?”
Thương Âu ngay lập tức đã mở miệng định từ chối, anh thực sự không muốn vạ lây vào mấy người nhà họ Hạ.
Mục đích anh đến bữa tiệc này chỉ là vì muốn tìm hiểu mối quan hệ của Miên Lễ và xuất thân của cô thôi, thực sự không muốn tìm rắc rối.
Nhưng lời từ chối của anh còn chưa đi được đến cuống họng, từ đằng sau anh đã vang lên một giọng nói thân thuộc đến khiến cho cả người anh rùng lên một cái.
“Tiêu Niên, đừng có làm phiền người khác.
Cụ lớn có cho gọi chị kìa… Khụ khụ khụ!”
Miên Lễ dù đã đứng cách xa với Tiêu Niên nhưng mùi nước hoa vẫn cứ nồng xộc thẳng vào trong mũi cô, khó chịu mà ho khan.
“Đi đi.
Đừng để cụ lớn chờ đợi.”
Tiêu Niên đã thu bớt lại dáng vẻ ngả ngớn, chỉ mỉm cười cầm túi lên rời đi.
“Nếu chị biết đó chỉ là một lời nói dối để đuổi chị đi, thì em sẽ chết với chị đấy cục cưng à.”
Tiêu Niên thì thầm vào tai của Miên Lễ rồi thổi phù một cái vào mặt cô.
Chị ta thực sự luôn khiến cho người khác phải khiếp đản.
Miên Lễ tái xanh mặt, ôm ngực ho lớn.
Vì bệnh tật nên cô không thể ngửi những mùi hương nồng đậm, trong đó có mùi nước hoa mà Tiêu Niên đang sử dụng.
Miên Lễ không muốn để chị ta phá hỏng bữa tiệc này, cô không muốn nhìn những người khác bị chị ta làm ảnh hưởng.
“Xin lỗi anh nếu chị ta có làm gì quá đáng.”
Thương Âu ngồi quay lưng, không dám quay đầu ra sau nhìn cô, chỉ ậm ừ đáp lại một tiếng.
Nhưng có ai hiểu được rằng hiện tại anh đang hoảng hốt như thế nào không?!
Mẹ nó! Tại sao Miên Lễ lại ở đây?! Chẳng phải hằng năm cô đều không tham dự sao?!