Rốt cuộc Tiêu Niên đang có những suy tính gì?
Miên Lễ mím môi, đôi mắt hiện lên sự lãnh khốc.
Chị ta đã bắt đầu hành động với mở đầu chính là Mỹ Vân.
Tiếp theo sau đó, rất có thể chị ta sẽ nhắm tới Tình Phong.
Trước khi Tiêu Niên định làm gì đó, cô chắc chắn phải tìm được cách để bẻ đi đôi cánh chim mà chị ta đang dùng để bay lượn.
Ở trong trung tâm thành phố hiện tại, bên trong một căn biệt thự xa hoa, Tiêu Niên mặc một bộ vest dài chỉnh tề, ngồi bắt chéo chân ở trên ghế, đôi mắt nheo lại huyền ảo nhìn người đàn ông đang quỳ gối ở bên dưới chân mình.
Tay chân của anh ta đã bị trói lại với nhau bằng một sợi dây thừng màu đỏ, cả thân người của anh ta đều [email protected] trụi, mắt và miệng đều đã bị bịt kín.
Tiêu Niên cầm một chân nến màu đỏ, cổ tay của chị ta khẽ nghiêng xuống.
Một giọt nến nóng chảy rơi lộp bộp xuống lưng của người con trai, ngay lập tức, sự nóng rát ấy khiến cho anh ta rùng mình run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra.
“Phượng Phượng, lại đây với tôi.”
Người được gọi là Phượng Phượng ấy mãi về sau mới có phản ứng lại, từ từ nhích lại gần rồi kê đầu lên chân của Tiêu Niên.
Ánh mắt của chị ta lộ rõ vẻ hài lòng, nhẹ nhàng vuốt má của anh ta.
“Anh biết không? Miên Lễ chắc chắn sẽ tham gia vào cuộc vui do tôi bày ra dù con bé chẳng muốn tí nào cả.
Thực sự, tôi đang rất phấn khích.
Tôi muốn nếm thử vị bánh Pavlova từ lâu lắm rồi.
A…”
Phượng Phượng không đáp lại, Tiêu Niên cũng không nói lại gì cả, chỉ nhẹ nhàng đặt lên trán của anh ta một nụ hôn.
“Sẽ có phần dành cho cả anh nữa.
Cả Kha gia của anh đều sẽ có phần.”
Ngay sau khi nụ hôn vừa dứt, Tiêu Niên đã cởi bỏ miếng ruy băng đang bịt mắt và miệng của Phượng Phượng ra, nắm lấy tóc của anh ta rồi lôi đi, đẩy mạnh lên chiếc giường lớn.
Chị ta đưa tay cởi từng món đồ ở trên người rồi vứt xuống dưới sàn nhà, ngồi lên hông của Phượng Phượng, vùng non mềm chà sát lên [email protected] cứng của người đàn ông.
“Phượng Phượng, anh là nô lệ của tôi.
Tôi không muốn thấy anh tự ý bỏ đi đâu.
Nhé?”
Phượng Phượng đã bị sự bờn giỡn của Tiêu Niên làm hâm lên lửa nóng ở trên người, khó nhọc hít thở ra từng hơi nặng nề.
Trước ánh mắt sắc bén của Tiêu Niên, anh ta chỉ còn cách đáp lại.
“Gâu gâu…!”
“Ngoan lắm.
Tôi thưởng cho anh.”
…
“Đi hát karaoke không?”
Miên Lễ ới một tiếng rồi ngờ ngệch nhìn Thương Âu.
“Hả?”
Ngay buổi tối cùng ngày cô đi thăm Mỹ Vân trở về, Thương Âu liền lái hẳn con xe Rolls-Royce Phantom đến trước cổng nhà cô.
“Cái xe này… đẹp ha? Anh đi mượn của ai vậy?”
Chưa để Thương Âu kịp trả lời, Miên Lễ đã tự khẳng định trước.
“Chắc chắn là như vậy rồi.
Từ nay không cần phải mượn xe của người khác nữa.
bg-ssp-{height:px}
Em mua hẳn cho anh một con khác cũng y hệt như thế này luôn.” Anh nghèo vãi cả luôn, lấy đâu ra tiền mua xe chứ?
Thương Âu đến hiện tại vẫn không hiểu vì sao mình luôn bị chê nghèo mặc dù tướng tá, mặt mũi đều vô cùng sáng sủa.
Hóa ra, trong mắt cô, anh luôn là cái dạng khố rách áo ôm đó hả?
Miên Lễ hiện tại chỉ mặc một bộ váy ngủ thoải mái và khoác bên ngoài là một bộ áo lông gấu màu đen khổng lồ, khi đứng ở trong gió giống như là một cục bông xù đang run rẩy.
“Mặc thế này được chứ? Đi hát karaoke à?”
“Ừ.
Anh mới được một cậu đồng nghiệp giới thiệu cho.
Em lên xe trước đi.”
Miên Lễ ừ một tiếng rồi mở cửa xe ngồi vào hàng ghế phụ.
Thương Âu giúp cô thắt dây an toàn rồi nhấn ga xe đi từ Tứ Hợp Viện của Miên Lễ ra trung tâm thành phố.
“Ồ, nó ở đây.”
Quán Karaoke này có diện tích trung bình, mặt bằng có vẻ ổn áp và sạch sẽ.
Đây là lần đầu cô đi tới karaoke nên khá ngại ngùng khi bước vào bên trong quán, Thương Âu cũng vậy, khi được một người phục vụ hỏi rằng bọn họ có tất cả mấy người, anh lúng túng giơ hai ngón tay ra.
“Có hai người thôi.
Tôi với cô ấy.”
Người nhân viên đó nhìn hai người, ánh mắt sáng lên cứ như hiểu được một điều gì đó, cười cười rồi dẫn hai người tới một phòng hát karaoke nhỏ.
Khác với tưởng tượng của cô, căn phòng này được sơn màu hồng và trang trí hoa văn rất lãng mạn, gian phòng tuy nhỏ nhưng không khó chịu.
Ánh đèn khá mờ, tường cách âm mỏng.
Ở chính giữa là một cái bàn đựng thức ăn và thức uống, có màn hình tivi và bảng chọn bài hát, ở sau bàn trà còn có một bộ ghế ngồi khá rộng.
Hửm? Tại sao cô lại cảm thấy bộ ghế này giống giống như một chiếc giường nằm vậy nhỉ?
“Anh nghe nói chỗ này có rất nhiều những người trẻ đến, hầu hết đều là các cặp đang yêu nhau.
Vì thế nên…” Thương Âu ngại ngùng, mỗi khi anh xấu hổ thì khuôn mặt đều sẽ đỏ lên, dễ thương quá: “Vì thế nên anh đã nghĩ, chúng ta, sao không thử đến đây một lần nhỉ?”
Miên Lễ cũng vì câu nói đó của anh mà cả người xao xuyến, cô mấp máy môi.
“Thế, tại sao những người yêu nhau lại hay tới đây vậy?”
Thương Âu cũng không biết, anh lắc lắc đầu.
“Ưm~a! Nữa! Nữa đi!...!Thích quá… Ưm…”
“?!!”
Từ bốn bức tường với chức năng cách âm quá kém này vọng vào bên trong phòng karaoke của hai người bọn họ những âm thanh vô cùng kì lạ, kèm theo mấy tiếng kêu la như thế thì còn có cả tiếng như kiểu… tiếng vỗ tay?
“Sâu nữa! Sâu nữa đi… A a!”
“Đừng dừng lại mà… Thích nữa cơ…”
Miên Lễ và Thương Âu đã bị những thứ âm thanh không dành cho trẻ con dưới mười tám tuổi này làm cho mặt mũi như bùng lửa cháy, cả hai mở to mắt im lặng nhìn nhau, cơ thể sững sờ như hai bức tượng đá.
Trời má! Anh/ cô đã biết tại sao mấy người yêu nhau lại hay vào đây rồi!
Mặt của Miên Lễ đỏ như quả ớt, mắt cô đã hoa vòng vòng nhìn Thương Âu.
“Chúng, chúng, chúng ta có nên ở lại đây không thế?”
Thương Âu cũng hấp tấp đứng dậy, khụ khụ mấy tiếng, giọng nói run lên.
“Về, về thôi.
Nơi này quá mức… người lớn rồi.”.