Tống Ngưỡng nằm trên sân cỏ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Những tầng mây di chuyển khoan thai nhẹ nhàng giống như chân mèo, che khuất ánh mặt trời khiến khoảng không trước mắt chợt tối sầm lại.
Nhưng rất nhanh sau đó, mặt trời lại ló rạng từ sau tầng mây rất dày.
Tống Ngưỡng lại một lần nữa được đắm mình trong ánh nắng chan hòa, bắp thịt cả người cũng thả lỏng theo.
Cậu quay đầu nhìn về nơi cách đó không xa, Lý Tầm đang cau mày viết viết gạch gạch gì đó trên trang vở, có lẽ đang phát sầu vì vài đội viên không đạt bài khảo hạch thể lực.
Không hề báo trước, anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang phía cậu, Tống Ngưỡng sững người.
Mặc dù tối hôm qua đã nghe thấy câu nói ấy nhưng hôm nay trong mắt cậu vẫn không giấu được niềm vui bất ngờ.
Lý Tầm hỏi cậu: “Em muốn ăn nữa không?”
Tống Ngưỡng giơ cao viên socola trong tay lên: “Em chưa ăn xong.”
“Ăn gì mà lâu vậy, anh ăn một phát là hết sạch.” Nói xong, anh cũng xé vỏ một viên khác ra, ngửa đầu thả vào trong miệng.
Lần đầu tiên Tống Ngưỡng nhìn thấy có người ăn socola như thế, hỏi: “Anh không thấy ngọt à? Có muốn ăn của em nữa không?”
Lý Tầm sờ túi áo, có lẽ phát hiện ra không còn hàng tích trữ nữa liền đáp trả cậu bằng một hành động khiến Tống Ngưỡng khó mà chống đỡ được——–Anh há mồm khoe viên socola trong miệng, đầu lưỡi ướt át cong vào phía trong khoang miệng.
Động tác này cực kỳ mập mờ, lại thêm cả đuôi mắt Lý Tầm mang theo ý cười nên giống như đang mời gọi người ta hôn mình.
Tống Ngưỡng cúi đầu xuống, tự thấy xấu hổ vì sự tưởng tượng quá đà vừa xong của bản thân.
Vòng lựa chọn bắn cung thứ hai được sắp xếp lúc ba giờ chiều.
Sở dĩ xếp như vậy là vì muốn cho tất cả mọi người có nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Rất nhiều sinh viên trong đội đều về phòng đi ngủ, chỉ có Tống Ngưỡng thì không.
Cậu ăn cơm cho xong bữa, sau đó ra khu bắn cung ngoài trời.
Luyện tập một mình vừa nhàm chán vừa phiền phức, bởi vì không có ai tính điểm rút mũi tên cho, cũng không có tiếng người.
Nhất là khi không có ánh mặt trời, Tống Ngưỡng luôn có ảo giác bị thế giới vứt bỏ.
Hai bên khu vực tập bắn đều có tường vây nên khuất gió, nhưng mũi tên vẫn bay chệch hướng, không bắn được điểm cao.
Tống Ngưỡng đang cân nhắc vấn đề do sức gió hay do ống ngắm thì có tiếng bước chân tới gần, không nhẹ không nặng, rất có quy luật.
Cậu dựa vào âm thanh phán đoán đây là tiếng giày của Lý Tầm, lập tức quay đầu lại.
“Sao đến sớm thế?” Lý Tầm tay trái xách cung tên, tay phải ôm thùng nước suối, trong miệng còn cắn một góc quyển sổ ghi thành tích.
Tống Ngưỡng hỏi ngược lại: “Sao anh cũng đến đây?”
Lý Tầm muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để luyện tập nhiều hơn, khi trước anh còn tưởng làm huấn luyện viên đội trường nhẹ nhàng hơn so với lúc ở phòng tập bắn cung.
Ai mà ngờ được còn bận rộn hơn, hết thi trận này đến đấu trận khác, anh chỉ có thể nhân lúc đám nhóc không có ở đây để luyện tay nghề của mình.
“Tập cùng đi.” Lý Tầm nhướng mày ra hiệu cho cậu, “Anh nhường em mét, mỗi người mười mũi tên, xem ai bắn được điểm cao hơn, thế nào?”
Tống Ngưỡng không hề chần chừ, “Thế thì chắc chắn là anh thắng…”
Câu trả lời này có hơi ngoài dự kiến, Lý Tầm xoay người nhìn thẳng vào cậu, “Chẳng phải lúc em cược với đồng đội rất tự tin sao? Sao đến lượt anh lại ỉu xìu thế?”
Tống Ngưỡng không trả lời.
Trong lòng cậu, Lý Tầm mãi mãi là thầy, là thần linh, là tín ngưỡng, là sự tồn tại không gì có thể sánh bằng.
“Anh cũng muốn cá cược với em sao?” Tống Ngưỡng hỏi.
“Em đồng ý thì cược, nhưng mà…” Lý Tầm một tay vịn lên giá cung tên, quay mặt nhìn cậu, ánh mắt không rõ ý tứ.
Tống Ngưỡng bị anh nhìn chằm chằm đến mức ngại ngùng, “Nhưng mà sao?”
Lý Tầm hơi nhếch khóe miệng, “Nhưng mà chỉ sợ lòng tham của anh khiến em không hài lòng được.”
Tống Ngưỡng tò mò: “Anh muốn gì thế?”
“Gần giống với suy nghĩ của em.”
Tống Ngưỡng không hiểu được lời anh có ý gì, cậu liệt kê ra vài điều nhưng đều bị Lý Tầm phủ nhận, còn bị anh trêu là ngốc nghếch.
Bọn họ đứng cùng một chỗ cài tên nhấc cung.
Tống Ngưỡng bắn cự ly mét, Lý Tầm nói nhường cậu, đứng ở vị trí hơn mét.
Mũi tên đầu tiên bay ra ngoài, lập tức khiến vấn đề đang xoắn xuýt trong đầu Tống Ngưỡng bị ném ra sau gáy.
Bởi vì cậu nhìn thấy Lý Tầm bắn trúng vòng .
Rất nhiều người tưởng rằng mũi tên di chuyển theo một đường thẳng, nhưng thật ra không phải vậy.
Từ khoảnh khắc mũi tên thoát khỏi dây cung, nó giống như viên đạn xoay tròn với tốc độ cao, trong quá trình này gặp lực cản nên không thể tránh khỏi việc bắn lệch quỹ đạo trên không.
Nguyên nhân bắn chệch có rất nhiều loại, do động tác của bản thân vận động viên, do độ chính xác của ống ngắm, sự co giãn của dây cung, thậm chí cả tốc độ gió và sức gió ngày hôm ấy cũng có ảnh hưởng.
Cho nên trong rất nhiều giải đấu, điểm số của mũi tên đầu tiên mà các vận động viên chuyên nghiệp bắn ra không phải quá lý tưởng.
Bọn họ cần thời gian tìm ra nguyên nhân, bình thường đến lượt thứ hai trạng thái mới tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay thời tiết nhiều mây, có gió cản, khoảng cách còn xa, vừa nãy Tống Ngưỡng nghiên cứu hơn mười phút ở đây mới bắn ra được trình độ tốt nhất.
Nếu như đang trong một giải đấu thì đã đủ thời gian để kết thúc trận đấu rồi.
Sự chênh lệch kinh khủng với tuyển thủ nhà nghề khiến cậu cảm thấy hoảng hốt.
Cậu không biết rốt cuộc bản thân phải luyện tập bao lâu nữa mới có thể đạt được trình độ như vậy, có lẽ năm năm, mười năm, hoặc là cả đời.
Mang theo trạng thái nôn nóng và tâm lý kỳ lạ vì sự chênh lệch trình độ, buổi chiều Tống Ngưỡng phát huy rất bình thường, nhưng tổng điểm vẫn vượt qua A Hồng, xếp thứ ba toàn đội.
Trên lý thuyết mà nói, danh sách tham gia Đại hội tỉnh đã được xác định.
Nhưng Lý Tầm không công bố ngay tại chỗ mà nói sẽ quay về bàn bạc thêm với huấn luyện viên trưởng một chút.
Không ngờ cuộc bàn bạc này lại mang đến một kết quả ngoài dự liệu của Tống Ngưỡng vào sáng hôm sau.
Huấn luyện viên trưởng gửi thông báo trên nhóm WeChat, danh sách tham gia gồm: Vu Thận Vi, Ngô Gia Niên, A Hồng.
Lúc đó Tống Ngưỡng đang lên lớp, đầu tiên cậu còn tưởng mình nhìn nhầm, sau đó xác nhận lại thì tức giận đến mức nhịp tim tăng vọt.
Giọng nói của giáo sư trên bục giảng cũng trở nên loáng thoáng xa xôi.
Theo thói quen cậu tìm Lý Tầm hỏi nguyên nhân, lúc đánh chữ đầu ngón tay cũng run run, liên tục gõ sai.
[Sao thế anh?]
[Rõ ràng em cao hơn cậu ta điểm!]
[Điểm!]
Đợi một lúc lâu mà Lý Tầm vẫn không trả lời tin nhắn, cậu không thể làm khác hơn là lén lút mò ra cửa sau.
Đây là lần đầu tiên cậu trốn học từ khi sinh ra tới nay, căng thẳng tới mức đổ mồ hôi, nhưng cậu cảm thấy chuyện này chắc chắn có nhầm lẫn đâu đó.
Tổng điểm của cậu và A Hồng rõ ràng cách biệt nhiều tới vậy…
Vẫn đang thời gian lên lớp nên bên ngoài khu giảng đường rất yên tĩnh.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất lao tới văn phòng của Lý Tầm, nhưng không có ai ở đó.
Trên bàn có một cốc nước thả một lát chanh mỏng, cậu đoán đây là chỗ của Lý Tầm.
Trong phòng còn có một vị huấn luyện viên khác, đó là huấn luyện viên Chương Trình của đội điền kinh, từng đến tìm Tống Ngưỡng chiêu mộ hôm Đại hội thể thao.
Lúc đó Tống Ngưỡng đã thêm WeChat của ông nên vẫn còn chút ấn tượng với người này.
Chương Trình cũng còn nhớ rõ cậu, cười híp mắt hỏi: “Đến hỏi chuyện danh sách đúng không?”
Tống Ngưỡng kinh ngạc nói: “Sao thầy biết ạ?”
“Tôi nghe bọn họ thảo luận nói thành tích của hai đứa không kém nhau nhiều, nhưng chỉ có thể chọn một.”
Trong đầu Tống Ngưỡng chợt lóe lên một ý nghĩ, chỉ cần Lý Tầm kiên trì, biết đâu chuyện này vẫn có thể thêm được một suất nữa.
Cậu mang theo sự mong chờ, hỏi: “Huấn luyện viên của em nói thế nào ạ?”
Chương Trình cười cười, rất khéo léo tránh được những xung đột trực tiếp xảy ra giữa sinh viên và huấn luyện viên.
“Cậu ấy chắc chắn đã xem xét mọi khía cạnh từ nhiều phương diện, em không cần rối rắm vì một suất tham dự như thế, cơ hội còn rất nhiều.
Thật ra nếu em bằng lòng, có thể chuyển sang đội điền kinh của chúng tôi…”
Những câu sau Tống Ngưỡng đều nghe nước đổ đầu vịt.
Cậu chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi văn phòng, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, tìm một tảng đá trống ngồi xuống.
Thời tiết không tốt, tầng mây dày đặc che khuất hoàn toàn ánh mặt trời.
Cậu là một người thông minh, cậu biết rõ Chương Trình không thể trả lời thẳng thắn câu hỏi của cậu chỉ có một nguyên nhân———–Lý Tầm đã cân nhắc, người anh chọn tiến cử là A Hồng.
Cảm giác này còn khó chịu hơn cả khi cậu bị loại ngay tại chỗ.
Cậu bấm thử điện thoại gọi Lý Tầm, rất bất ngờ, âm thanh kia vang lên cách không xa cậu lắm.
Trong tay Lý Tầm xách theo hộp cơm, chắc là vừa nãy ra ngoài lấy đồ.
Lý Tầm thấy cậu, cũng không có biểu hiện ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Bây giờ chẳng phải thời gian lên lớp ư? Sao em lại chạy tới đây?”
Tống Ngưỡng đứng dậy, không thể nhịn được sự kích động, giọng nói rất to: “Vì sao anh chọn cậu ta? Đừng nói với em là xem thành tích tổng hợp, khảo hạch thể lực của em cũng đạt yêu cầu rồi mà!”
Lý Tầm rất bất lực.
Thành tích thể lực của Tống Ngưỡng hợp lệ, nhưng cũng chính vì chỉ ở mức ngấp nghé đủ đạt nên huấn luyện viên trưởng cảm thấy không yên tâm, sợ Tống Ngưỡng bị loại ngay ở vòng đầu tiên.
Để cho chắc chắn, huấn luyện viên trưởng tiến cử A Hồng, ở điểm này thì chủ nhiệm khoa cũng đồng ý.
Ban đầu Lý Tầm cũng phản đối ý kiến này, cũng dựa vào lý lẽ tranh luận với bọn họ, xin cam đoan thể lực của Tống Ngưỡng chỉ có khả năng tiến bộ chứ không thể thụt lùi, nhưng một cú điện thoại buổi tối đã khiến anh thay đổi suy nghĩ.
Lý Tuệ Anh hỏi anh, tại sao tuần này không về nhà.
Anh giống như học sinh bị chủ nhiệm lớp tóm được, chột dạ tìm lý do, nói nhà trường có hoạt động tăng ca.
Nhưng Lý Tuệ Anh quá thông minh, đoán được nguyên nhân, nói trúng tim đen của anh: “Cô biết tháng năm trường học lại có thi đấu.
Lần trước cháu đã đáp ứng với cô rồi, nếu trùng với lịch học thì không được cho nó thi đấu khắp nơi nữa.
Thành tích của nó thật sự cô không nhìn nổi.”
Phải chú ý cả học hành lẫn sở thích luôn là một vấn đề nan giải, Lý Tầm có thể bảo đảm thể lực của Tống Ngưỡng đạt yêu cầu nhưng anh không cam đoan được thành tích học tập của cậu có bị lỡ không, tương lai có dang dở không.
Không chỉ riêng Tống Ngưỡng bị tầng tầng lớp lớp xiềng xích bao vây, Lý Tầm cũng cảm giác đầu mình sắp lao tâm khổ trí đến trọc luôn rồi.
“Chuyện này rất phức tạp…” Anh đặt tay lên bả vai Tống Ngưỡng, “Từ từ rồi anh nói với em.”
“Phức tạp chỗ nào? Thành tích thi đấu chẳng phải đã rất rõ ràng sao? Chẳng lẽ bọn anh coi trọng thành tích thể lực của vận động viên hơn sao?”
Sắc trời âm u, giống như sắc mặt Tống Ngưỡng giờ phút này.
Trong ký ức, đây là lần đầu tiên Tống Ngưỡng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, dùng giọng điệu cao vút nói chuyện với anh, có thể thấy chuyện này đã chạm đến giới hạn của cậu.
Lý Tầm cố hết sức nói thật khéo léo: “Thành tích khảo hạch thể lực của em vẫn chưa phải quá lý tưởng, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất…” Anh hơi dừng lại, cảm thấy Tống Ngưỡng nhất định nghe rõ rồi, không nói tiếp nữa mà đổi giọng xoa dịu cậu: “Nhưng mà không sao, nghỉ hè vẫn có Đại hội thể thao của sinh viên…”
Không ngờ Tống Ngưỡng nghe xong càng uất ức, cậu giống như đứa trẻ bị bỏ rơi, mang theo lòng tự tôn đáng thương, hỏi ngược lại: “Cho nên anh cũng cảm thấy khảo hạch thể lực em sẽ không qua được phải không? Anh không tin tưởng em vậy sao?”
“Dĩ nhiên không phải, nhưng chuyện này không phải chỉ mình anh quyết định được.”
“Thật sự không còn cơ hội nào sao?” Tống Ngưỡng vô thức siết chặt cổ tay anh, “Thầy ơi, anh có biết em đã mong chờ trận đấu này thế nào không? Em cam đoan mình nhất định sẽ vượt qua được vòng thể lực, nếu không qua, anh đuổi em khỏi đội trường cũng được.”
Cảm xúc lo lắng lan truyền theo làn da, Lý Tầm đón nhận toàn bộ, nắm chặt lại bàn tay của Tống Ngưỡng.
Trong trí nhớ của anh, đôi tay ấy rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài mềm mại.
Nhưng hôm nay sờ đến phần gan bàn tay của cậu đã nổi lên lớp chai mỏng, phần da trên mu bàn tay cũng không còn mềm mịn như trước nữa.
Cõi lòng Lý Tầm bị ánh mắt bất lực của cậu chọc vào vừa xót xa vừa yếu đuối, hơi thở bị nghẹn lại ở cổ họng, hận không thể sửa lại danh sách đăng ký ngay lập tức.
Nhưng hành động như vậy quả thực không lý trí.
“Tranh thủ khoảng thời gian này em học bù lại kiến thức trước đã, chuyện này cũng rất quan trọng với em.”
Lý Tầm nói như vậy, Tống Ngưỡng cũng biết kết cục rồi.
Cậu cảm thấy bản thân mình thật ngu xuẩn, vậy mà còn hi vọng Lý Tầm sẽ có sự quan tâm đặc biệt nào dành cho mình.
Gió nhẹ cuốn lá rụng đầy trên đất, ánh mắt Tống Ngưỡng dần ảm đạm, cậu buông cánh tay ra, nói: “Em biết rồi.”
Cậu khẽ nói xong câu này rồi bỏ đi, cũng không quay đầu lại.
Mà sau khi cậu đi, Lý Tầm hoàn toàn không còn khẩu vị để ăn cơm nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tống Ngưỡng không đến phòng tập huấn luyện như ngày thường.
Lý Tầm biết rõ cậu buồn bực vì chuyện danh sách nên cũng không nghĩ nhiều.
Đến ngày thứ ba thứ tư, Tống Ngưỡng vẫn tiếp tục xin nghỉ, trốn tránh huấn luyện.
Lý Tầm gọi điện thoại cho cậu, Tống Ngưỡng không nói phải lên lớp mà chỉ nói đến thư viện.
Nhưng vấn đề là, ngay cả giờ Thể dục của Lý Tầm mà cậu cũng tự do cúp tiết.
Ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, Lý Tầm đến tận ký túc xá tìm người.
Lúc đó trời đã tối, trong phòng chỉ có một mình Du Nhạc ngồi trước bàn học vẽ vời.
Lý Tầm vào cửa đã hỏi: “Tống Ngưỡng đâu rồi?”
Du Nhạc đẩy mắt kính dày cộm, “Em không biết, chắc là đi thư viện rồi.”
“Thư viện nào?”
“Thì chỗ nào có chỗ ngồi, cũng có thể là phòng tự học.
Thầy tìm cậu ấy có việc gì sao?”
Lý Tầm không trả lời, uổng công trở về.
Sau khi xuống tầng, tiềm thức đã dẫn anh theo lối đến thư viện.
Đã sắp vào hạ, hoa nở rộ trong các góc khuôn viên trường.
Lý Tầm để ý hai bên đường lớn, rất sợ bỏ qua bóng dáng cậu thanh niên.
Bên trong tòa nhà ba tầng không còn chỗ ngồi.
Lý Tầm đi từ dưới lên trên, bước đi chậm rãi, lần lượt tìm kiếm từng tầng.
Giống như hơn mười năm trước, Tống Ngưỡng cũng tìm kiếm manh mối có liên quan đến anh giữa biển người mênh mông.
Có một hành lang cổ điển quanh co bên cạnh thư viện, không gian vô cùng yên tĩnh, giống như con rồng khổng lồ uốn lượn, rìa hàng rào bằng gỗ cũng có không ít sinh viên đang ngồi đọc sách, bốn phía là rừng cây rậm rạp.
Trong đình có vài bàn tròn nhỏ bằng đá, hương thơm của cà phê, trà sữa, hoa quả tản ra.
Châu Du đang giảng bài cho Tống Ngưỡng.
“Cậu đã đọc sơ đồ tư duy mà tớ gửi hôm qua chưa?”
“Rồi.”
Châu Du nói: “Một tuần sau cậu học thuộc lại nội dung này một lần thì sẽ không dễ quên nữa.
Quan trọng nhất là phải học cách xử lý thông tin, trước tiên đọc mục lục trước, sau đó suy nghĩ và liên tưởng vấn đề để ghi nhớ sâu hơn.”
“Được.”
Vòng tay trên cổ tay Tống Ngưỡng rung lên, nhắc nhở cậu đã đến thời gian huấn luyện.
Cậu nhấn tắt đi, tiếp tục làm bài.
Châu Du hỏi: “Hôm nay cậu cũng không đi tập luyện sao?”
Tống Ngưỡng tì cằm lên nắm tay, lắc đầu một cái.
Châu Du cảm thấy kỳ lạ, “Sau này thì sao? Cũng không đi nữa à? Chẳng phải cậu rất thích sao?”
Tống Ngưỡng vẫn lắc đầu, “Tớ không chắc nữa.”
“Sao lại không chắc nữa?” Châu Du mỉm cười, “Cậu muốn đến thì đến, không muốn đến thì không đến nữa là được mà.”
Tống Ngưỡng nói nhưng hai tay lại che mắt, buồn khổ nói: “Tớ rất thích bắn cung, rất rất thích, thích đến mức không thể rời khỏi nó được.
Nhưng đồng thời nó cũng mang lại cho tớ rất nhiều sự buồn bã, tớ không biết nên tiếp tục như thế nào nữa.”
Sau một gốc cây thông, mũi chân Lý Tầm di di, anh lại nghe thấy giọng nói khác của cô gái tên Châu Du, chất giọng rất dịu dàng hỏi vấn đề mà anh đang quan tâm nhất vào lúc này.
“Vậy cậu có thể kể cho tớ nghe phiền muộn gần đây của cậu không?”
Bước chân Lý Tầm khựng lại.
Nội tâm anh bỗng nhiên sinh ra suy nghĩ xấu xa.
Vậy mà anh lại hi vọng Tống Ngưỡng dừng ở đây, đừng nói kỹ hơn với cô ấy.
Anh khát khao Tống Ngưỡng luôn chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn với mình, chỉ tâm sự với mình anh mà thôi.
Nhưng rất nhanh anh lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ về tính chiếm hữu thái quá của bản thân.
Cuối cùng, Lý Tầm vẫn nghe thấy Tống Ngưỡng mở miệng.
Tống Ngưỡng tâm sự với Châu Du, cậu từng tưởng mình có thể giành được suất tham dự Đại hội thể thao cấp tỉnh, vui vẻ cả một tối, còn ăn mừng lớn với bạn cùng phòng một phen.
Cuối cùng vị trí ấy lại thuộc về người khác, cậu cũng không biết phải giải thích với bạn cùng phòng thế nào.
Thành tích không ngừng thụt lùi, sự kỳ vọng của gia đình khiến cậu cảm thấy áp lực và áy náy nặng như núi.
Bạn cùng phòng đều có mục tiêu mới, còn tương lai của cậu thì vẫn mịt mù.
Cậu không biết hóa ra vận động viên bắn cung phải luyện tập nhiều hạng mục thể lực như vậy.
Cơ thắt lưng của cậu tập luyện quá độ nên bệnh ngày càng nghiêm trọng, chỉ hắt hơi thôi cũng đau nhói vô cùng, không biết sau này có khá hơn không.
Cậu đang trong tình trạng gian nan khi mắc kẹt ở nút cổ chai, huấn luyện hàng ngày không phát huy được trạng thái tốt nhất, rất sợ thành tích của bản thân không tiến bộ được nữa, sợ mình thật sự không thoát khỏi định kiến mặt nhỏ năng lực sẽ kém cỏi, sợ tương lai của mình giống như Tôn Mập nói vậy, trở thành một kẻ vô tích sự.
Niềm đam mê cậu dành cho bắn cung, dành cho những hi vọng trong tương lai, cuối cùng đều bị nghiền ép thành rơm rạ.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu bị ám ảnh bởi điểm số như vậy.
Ngoài vị trí tâm bia bắn ra, không còn gì khác có thể khiến cậu cảm thấy vui sướng.
Lý Tầm im lặng cúi đầu, sự xót xa lấp kín trái tim anh.
Đó là những phiền não mà Tống Ngưỡng chưa từng dốc bầu tâm sự với anh bao giờ..