Lực cánh tay hai người đều rất khỏe, chẳng mất bao lâu đã cùng nhau ghép ván giường xong xuôi.
Lý Tầm trải tấm nệm mỏng lên trên.
Tống Ngưỡng chê đệm chưa đủ mềm, muốn lên mạng mua thêm một cái khác.
Bệnh nghề nghiệp của Lý Tầm lại tái phát, anh nói: “Thắt lưng em không khỏe thì phải ngủ nệm cứng, ngủ nệm mềm sẽ càng đau hơn.”
Tống Ngưỡng mở to mắt, cậu không nhớ là mình đã từng chia sẻ với Lý Tầm chuyện thắt lưng không khỏe.
Đối với cậu mà nói, đàn ông yếu thắt lưng là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Cậu hếch mũi lên nhìn, mạnh miệng nói: “Ai nói với anh là thắt lưng em không khỏe?!”
Lý Tầm há miệng thở dốc, nghẹn lời.
Anh không thể nói mình đã trốn sau cái cây nghe trộm cậu tâm sự với người khác được, nhưng bầu không khí đang căng thẳng thế này, chỉ có thể úp tạm cái nồi này lên đầu người khác.
“Anh quên mất rồi, chắc là nghe mẹ em kể.”
Tống Ngưỡng nhíu mày lại.
Đúng là bố mẹ biết rõ chuyện cậu bị căng cơ thắt lưng nên giờ mới vất vả thế này, sao lại mất hết mặt mũi đàn ông ngay ngày đầu tiên sống chung cơ chứ? Sau này phải làm thế nào để tiến thêm bước nữa đây?
Cậu vờ tỏ ra bình tĩnh, tung vỏ chăn lên, “Mẹ em nói bừa đấy, thắt lưng của em rất khỏe, chỗ nào trên người em cũng vô cùng khỏe mạnh.”
“Ừ———” Đuôi mắt Lý Tầm mang theo ý cười, rất tri kỷ nói sang chuyện khác, “Có cần mua giúp em một cái màn giường để che không?”
Tống Ngưỡng không hề nghĩ ngợi gì đã từ chối.
“Vì sao?” Lý Tầm nhướng mày, “Chẳng phải em vẫn luôn dùng màn giường ở ký túc xá trường sao?”
Gương mặt nhỏ của Tống Ngưỡng phồng lên, trong lòng tự nhủ ai ngủ cùng phòng với thần tượng còn dùng màn như thế chứ?
Nghĩ gì thế?
Nửa đêm không bò lên giường anh đã là tốt lắm rồi.
Chỉ là hình tượng học trò ngoan không thể bị phá hủy, cậu nghiêm túc đáp: “Trước mặt anh em chẳng có chuyện gì cần che giấu cả.”
Bọn họ thu dọn xong giường chung một chỗ, sau đó là các vấn đề sinh hoạt khác.
Lý Tầm nhường bàn làm việc cho Tống Ngưỡng, còn bản thân anh thì chuyển sang làm việc ở phòng khách.
Tống Ngưỡng giũ từng bộ quần áo ra rồi treo lên tủ.
Trước đây cậu thấy làm việc nhà rất nhàm chán, nhưng khi nhìn thấy quần áo của mình và Lý Tầm treo chung một chỗ, chật ních trong ngăn kéo, lồng ngực cậu được lấp kín bởi cảm giác sung sướng không thể miêu tả thành lời.
Quần áo cũng nhuốm hương thơm của Lý Tầm.
Cậu nghĩ, trên đời này có lẽ khó tìm được phương pháp nào thanh lọc tâm hồn tốt hơn việc này.
Buổi chiều cần phải học bài, Tống Ngưỡng rút ipad và giá đỡ từ trong balo ra, sờ đến một cái hộp cưng cứng mới chợt nhớ ra thứ mà Châu Tuấn Lâm tặng vẫn còn chưa kịp bóc.
Sự hiếu kỳ của cậu đặt hết lên bốn chữ “Đồ dùng học tập” in trên tờ đơn, chỉ có điều với sự hiểu biết của cậu, Châu Tuấn Lâm không thể nào tặng cho mình món quà đứng đắn thế này, có lẽ là một món đồ chơi đùa giỡn hoặc là thứ nào đó khiến cho người ta xấu hổ.
Cậu vẫn còn nhớ rõ hồi sinh nhật Khương Lạc dưới quê, Châu Tuấn Lâm gửi hộp bao cao su đến, Khương Lạc suýt chút nữa bị mẹ đánh chết.
Tống Ngưỡng liếc ra ngoài phòng khách, Lý Tầm đang yên tĩnh đọc sách.
Cậu dùng chìa khóa rạch miệng hộp ra.
Hộp được đóng gói bao bì màu đen tuyền rất đơn giản nhưng hơi nặng, trên nắp có in vài dòng ký tự mạ vàng to đùng.
Tống Ngưỡng vừa liếc mắt qua đã thấy vài chữ “Rung”, “Xoa bóp” nên lập tức che lên, đóng kín cái hộp lại, đồng thời đỏ mặt tía tai tìm chỗ để giấu nó đi.
Cả căn phòng cũng chỉ có ngần này diện tích, cậu lại không dám ra phòng khách, giống như con ruồi không có chỗ đậu cứ bay loanh quanh trong phòng ngủ.
Tủ quần áo không được, phòng tắm không được, còn giấu dưới cục nóng điều hòa ở bên ngoài thì rất dễ ẩm ướt vì mưa.
Món đồ này cũng không thể lúc nào cũng kè kè bên người được, quá đáng sợ.
Cuối cùng cậu xốc ga trải giường lên nhìn thử, chiều cao vừa đủ, hơn nữa cũng không có gì cả, dưới gầm còn tích một lớp bụi dày.
Rất rõ ràng, bình thường Lý Tầm sẽ không quét gầm giường.
Cậu chổng mông lên, đẩy cái hộp vào góc hẻo lánh dễ bị tích bụi nhất, đứng dậy phủi tay.
Ánh mặt trời trong phòng khách lặng lẽ chuyển dời góc độ, từ chói mắt trở nên êm dịu, cuối cùng lẩn vào góc tối, biến mất không còn tăm hơi.
Cảm giác dọn nhà nhàm chán như trong sách giáo khoa hoàn toàn tiêu tan sạch sẽ.
Tống Ngưỡng ngẩng đầu khỏi chồng sách, chậm rãi vặn người, dụi đôi mắt sưng ê ẩm, quan sát chậu thực vật nhỏ trên bàn.
Nó không giống những loài thực vật mà cậu từng thấy trước đây, không phải thủy canh, cũng không phải địa canh().
Thay vào đó, nó gồm nhiều lớp rong xanh mướt, những cành hoa mảnh mai nở ra những bông hoa gần trong suốt, trông giống như những chú thỏ trắng bé xinh.
() Phương pháp trồng cây bằng đất truyền thống.
Cậu nhớ ra trước đây mình từng nhìn thấy nó trên Weibo của Lý Tầm, vẫn là chậu ấy nhưng bông rong thỏ trắng đã nở bung ra, trông rất thú vị.
Nước nóng đun trong bếp đã sôi.
Lý Tầm rửa sạch ly thủy tinh, thả vào trong một lát chanh và hai viên đường phèn, thêm một chút chanh dây và mật ong vào, sau đó hòa tan mật ong và đường phèn bằng nước nóng.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương trái cây.
Tống Ngưỡng đi tới gần anh, “Anh đang làm gì đấy?”
“Pha chút đồ uống.” Lý Tầm hỏi: “Em có cốc không? Anh pha cho em một ly.”
Tống Ngưỡng lắc đầu một cái, mấy hôm trước cậu vừa sơ sểnh đánh vỡ mất cốc của mình, quên chưa mua cái mới.
“Muốn nếm thử không?”
“Vâng.”
Tống Ngưỡng vươn hai tay, đang định nhận lấy thì Lý Tầm bưng cốc giơ cánh tay lên cao, xấu xa cười: “Gọi daddy.”
“…”
Nhưng mà cuối cùng Tống Ngưỡng vẫn nếm được hương vị, chua chua ngọt ngọt, nhẹ nhàng khoan khoái hợp khẩu vị.
Cậu tròn mắt, nói: “Uống cực kỳ ngon luôn! Anh làm thế nào đấy?”
“Pha bừa mấy thứ ấy mà.” Lý Tầm cũng uống một ngụm lớn, “Đợi khi nào thời tiết nóng lên thì uống trà chanh bưởi đào sẽ ngon hơn, bưởi đào() giống như chanh dây, đều rất dễ kết hợp.”
() Hay còn gọi là bưởi chùm/ bưởi hồ đào, khác với loại bưởi ta, đây là loại quả lai giữa bưởi và cam, quả nhỏ hơn, vỏ giống cam, mùi bưởi, ruột màu hồng, vị chua hơi đắng.
“Tốt quá, đợi thời tiết nóng lên em sẽ đi mua bưởi đào, anh pha cho em uống nhé.” Tống Ngưỡng nói.
Lý Tầm nhướng mày, mượn chuyện này lái sang chuyện khác: “Giữa chúng ta là quan hệ gì mà em đã dám sai khiến anh rồi?”
Tống Ngưỡng cong miệng, suy nghĩ một chút, “Vậy khi nào anh pha thì gọi em một tiếng, đợi em học được thì sau này lại pha cho anh.”
Lý Tầm hết cách, “Được rồi.”
Buổi tối bọn họ oẳn tù tì để phân thắng bại.
Tống Ngưỡng thua nên phải đi nấu cơm, Lý Tầm chịu trách nhiệm rửa bát.
Tống Ngưỡng rất ít khi nấu nướng ở nhà, món sở trường nhất cũng chỉ là cơm rang mỳ gói.
Vì thế, cậu tải một app xuống, tìm thử vài món ăn đơn giản nấu nhanh được, tôm sốt cà chua, trứng xào cà chua và thăn bò kho ớt xanh.
Chỉ có điều cậu không nắm rõ được “lượng vừa phải” và “lượng” khác nhau ở chỗ nào, “kho từ từ” khác “kho” ra sao, cuối cùng vẫn thất bại một cách rất nghiêm túc.
Lý Tầm nhìn chằm chằm ba đĩa thức ăn trên bàn, cạn lời.
Thăn bò ớt xanh đen thùi lùi cả đĩa, anh không thể nhìn rõ được miếng nào là ớt xanh, miếng nào là thăn bò.
Tôm sốt cà chua vẫn chưa cắt râu chứ đừng nói đến việc khéo léo như lọc sạch ruột ra.
Nước sốt có màu cà chua trên hình ảnh bị Tống Ngưỡng đun thành màu cà phê, thậm chí anh còn ngửi được cả mùi caramel.
Trứng xào cà chua là món duy nhất nhìn qua có vẻ bình thường, thế nhưng trứng gà phải thêm đường thì Tống Ngưỡng lại thay đường bằng muối, còn thêm hai thìa lớn…
Một giây sau khi đồ ăn được đổ ra khỏi nồi là bản thân Tống Ngưỡng cũng biết hương vị mấy món này chẳng ra sao cả.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên cậu làm, ít nhiều gì cũng đã được “thử độc” trước vài miếng, thậm chí cậu còn cảm thấy ăn cũng tạm được.
Nhất là thăn bò ớt xanh, cậu nếm được ra vị bò khô.
“Thầy ơi, anh nếm thử món thịt này đi, ngon lắm.”
Lý Tầm gắp một miếng thịt bò đưa lên miệng, nhai vài lần vẫn không đứt, còn hơi tê răng.
Anh đoán có dùng răng của Niệu Niệu mài đi mài lại cũng chỉ đến thế, cuối cùng rót nửa cốc nước, nuốt miếng đồ ăn trôi xuống cuống họng giống như uống thuốc.
Tống Ngưỡng còn hỏi: “Ăn ngon không ạ?”
“…” Còn không bằng nuốt thuốc.
Chỉ có điều Lý Tầm không muốn đả kích sự tích cực nấu cơm của nhóc con, trái lương tâm nở nụ cười: “Lần đầu tiên có thể nấu thế này đã là rất khá rồi, cần thêm chút thời gian là tiến bộ được thôi.”
Tống Ngưỡng tri kỷ gắp thêm thức ăn cho anh: “Vậy anh ăn nhiều lên nhé.”
Lý Tầm: “…” Anh có thể nói mình no rồi không?
Bữa cơm này để lại dư chấn vừa chậm vừa mạnh.
Lý Tầm nằm co quắp trên ghế sô pha không nhúc nhích được.
Cơm tẻ cũng là do Tống Ngưỡng nấu, đun thiếu nước, lớp trên cùng sượng kinh khủng.
Anh cảm giác thứ mình ăn hoàn toàn chẳng phải cơm mà là đá, những cục đá ấy đang lấp kín dạ dày của anh, không ợ lên được cũng chẳng tiêu hóa xuống được.
Đã rất lâu rồi anh không cần phải dùng thuốc.
Ơn giời, thuốc tiêu thực vẫn còn chưa hết hạn sử dụng.
Tống Ngưỡng hỏi: “Bụng anh không thoải mái sao?”
Lý Tầm hỏi ngược lại: “Bụng em ổn hả?”
Hai người bọn họ mỗi người ba viên, nhai nốt mấy viên thuốc tiêu thực cuối cùng, sau đó đồng loạt ngửa ra sau dựa vào sô pha, xoa bụng thở dài một hơi.
Tống Ngưỡng nhìn chằm chằm lên trần nhà: “Thầy ơi, anh nói xem chúng ta có thể bị táo bón không?”
Lý Tầm: “Im miệng.”
Sau khi thức ăn đã được tiêu hóa hết, Lý Tầm lấy một quyển sách dày cộm từ trong ngăn kéo ra.
Bên trên ghi lại tất cả những phương pháp huấn luyện mà anh học được từ ngày vào đội tuyển quốc gia cho đến ngày anh rời khỏi.
Mỗi vận động viên có trình độ thể lực, sức tập trung, kỹ thuật và tố chất tâm lý khác nhau, vì vậy những kế hoạch anh lập ra cho các đội viên cũng không hoàn toàn giống nhau.
Nhược điểm của Tống Ngưỡng không nằm ở động tác kỹ thuật và sự cố gắng mà là ở thể lực và tâm lý, vì quá căng thẳng trước trận đấu nên cậu không thể tập trung và kiểm soát thời gian tốt được.
Kiểm soát tâm lý có rất nhiều phương pháp.
Lý Tầm cởi đồng hồ đeo tay xuống, bảo Tống Ngưỡng nhìn chằm chằm vào kim giây.
Trước đó anh không nói gì rõ, Tống Ngưỡng nhìn khoảng mười giây đã quay đầu hỏi: “Cái này có gì để nhìn hả anh?”
Lý Tầm không giải thích rõ mà vẫn chỉ nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, em đều không được rời mắt khỏi nó.”
Tống Ngưỡng nghe lời, kiên trì được nửa phút thì Lý Tầm đứng dậy đi về phía huyền quan.
Cậu lập tức nghển cổ ra hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Lý Tầm: “…”
Anh nhận ra sự chú ý của Tống Ngưỡng hoàn toàn không tập trung được, cho dù đang nhìn chòng chọc vào kim giây thì ánh mắt cậu vẫn liếc ngang liếc dọc xung quanh.
Nếu để tình trạng này lên đấu trường thì rất dễ bị âm thanh xung quanh quấy nhiễu.
Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Lý Tầm xoay người đi về phòng khách, khí thế hùng hổ ngồi xuống, ra lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, em nhìn chằm chằm vào một vật thể mà em thấy hứng thú, quan sát từng chi tiết nhỏ của nó, cứ lẳng lặng nhìn kỹ nó như thế, không được rời sự chú ý sang thứ khác.
Em có làm được không?”
Lúc này Tống Ngưỡng mới hiểu ra, cậu thất vọng vì biểu hiện vừa rồi của bản thân không tốt.
Tầm mắt cậu đảo quanh căn phòng một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt khí khái của Lý Tầm, tròng mắt sáng trong phản chiếu dáng hình be bé của cậu.
Tống Ngưỡng khẽ giọng xin xỏ: “Vậy em có thể quan sát anh không? Em nghĩ em có thể quan sát được cả một ngày luôn.”
Trong lòng Lý Tầm vui vẻ, nhưng anh chợt nhớ ra nốt mụn gần hàng lông mày vẫn chưa hoàn toàn biến mất, “Không được! Em đổi mục tiêu đi.”
“Anh xấu hổ hả?”
“Vớ vẩn.” Lý Tầm chống hai tay lên đùi, lời nói hùng hồn: “Chơi thì chơi, ai rời mắt khỏi mục tiêu hoặc mỉm cười trước thì người đó là chó của đối phương.”
“Anh cũng ác quá đi mất!” Tuy nói vậy nhưng Tống Ngưỡng vẫn khoanh hai chân lại, mặt đối mặt với Lý Tầm.
Lý Tầm cũng ngồi với tư thế đó, ấn thiết bị đếm giờ, cảnh tượng giống như hình ảnh tĩnh trong tấm poster trên tường.
Tống Ngưỡng chớp mắt, hơi thở nhè nhẹ, trắng trợn không kiêng dè gì mà miêu tả ngũ quan của đối phương.
Đôi mắt Lý Tầm không phù hợp với xu thế thẩm mỹ đại chúng bây giờ, tròng mắt nhạt màu, đuôi mắt hơi cụp xuống, khi không cười hoàn toàn không cảm nhận được một chút thân thiện nào.
Trước đây Tống Ngưỡng luôn bị ánh mắt này dọa đến ngây ngẩn, cậu cảm thấy con người anh quá lạnh lùng, quá xa cách, không được dễ gần cho lắm.
Mãi đến khi nhìn thấy dáng vẻ chúng cong lên thành hình trăng non, cậu mới biết anh là một người dịu dàng.
Sự dịu dàng trên người anh không phải là sự dễ tính hay nhường nhịn không thấy giới hạn cuối cùng, mà là rất nhiều chi tiết nhỏ tạo nên cảm giác thoải mái, tâm lý, nhẫn nại, khoan dung vừa phải, còn có nội tâm mạnh mẽ mà bình tĩnh.
Ban đầu Tống Ngưỡng bị hấp dẫn bởi quầng sáng của một quán quân trên người Lý Tầm nên mới không ngừng tới gần anh, bây giờ cậu lại bị thu hút bởi những chi tiết nhỏ sâu sắc trong cuộc sống thế này.
Cậu nghĩ cuộc đời này mình sẽ không thể gặp được người thứ hai như Lý Tầm, chắc chắn không thể gặp được một huấn luyện viên nào cưng chiều mình như thế nữa.
“Anh phát hiện ra…” Lý Tầm tới gần cậu, khẽ nói: “…Tai em đỏ kìa.”
“Thế á?” Tống Ngưỡng sờ vành tai, vô thức đảo mắt sang chỗ khác.
“Ha! Ánh mắt em động đậy rồi nhé!” Lý Tầm vỗ đùi, hưng phấn chỉ vào ngực cậu, “Bắt đầu từ bây giờ, anh là chủ nhân của em!”
“…” Sao cái câu này nghe vào thấy đồi trụy thế nhỉ? Hình như cậu từng xem qua thể loại này trong bộ phim nào rồi thì phải.
Nhưng mà một giây sau, Lý Tầm đã dùng hành động thực tế phá vỡ ảo tưởng tươi đẹp của Tống Ngưỡng.
Chỉ thấy anh ném một cái gối đến góc tường, giơ tay lên chỉ, dùng giọng điệu sai khiến Niệu Niệu quát: “Đi nhặt về cho anh.”
Tống Ngưỡng toát mồ hôi đầy đầu.
Phối hợp với hai thầy trò đang chơi trò chủ nhân ném gối, điện thoại di động để trên bàn vang lên âm báo.
Tống Ngưỡng với tay muốn lấy, không ngờ lại bị Lý Tầm cản lại.
“Anh làm gì đấy?”
“Em từng thấy chú cún cưng nào được nghịch điện thoại di động chưa?” Lý Tầm vỗ lên đùi mình, “Qua đây nằm úp sấp đi, anh vuốt lông cho em.”
Tống Ngưỡng bỗng nhiên yêu cái trò nhập vai này chết đi được, mềm oặt ngã người xuống nằm nghiêng lên đùi Lý Tầm, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Những ngón tay Lý Tầm đan vào sợi tóc của cậu, xoa nhẹ mấy lần, còn trượt xuống dưới cằm gãi gãi, hoàn toàn giống như đang đùa với cún.
Làn da Tống Ngưỡng nhạy cảm, bị anh chọc ngứa ngáy cười phá lên, vặn vẹo xoay người giống như một chú sâu bướm: “Ngứa quá!”
Mà khi ngón tay Lý Tầm thả lỏng ra, cậu lại có chút lưu luyến trở mình, nằm nhoài lên đùi anh, thỏ thẻ năn nỉ: “Tiện thể vuốt cả lông sau lưng đi, lưng em không sợ ngứa đâu.”.