Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, ngoài huyền quan chỉ có một chiếc đèn tường tỏa ra ánh sáng dịu dàng ấm áp.
Lý Tầm đứng trong bóng tối, một phần cổ hở ra ngoài, lồng ngực phập phồng nhịp nhàng, hình như thật sự đang chờ cậu.
Tống Ngưỡng vô thức xỏ chân vào dép, nghe lời đi về phía Lý Tầm, đầu óc choáng váng tựa như vừa đụng phải đồng hồ.
Lý Tầm vẫn duy trì tư thế dựa lưng lên tường, không có động tác nào khác nhưng ý cười trên khóe miệng anh càng ngày càng sâu, còn mang theo vài phần ngả ngớn.
Mũi dép bọn họ va vào nhau, chân trái Lý Tầm nhường sang một bên, sau đó âm thầm nhích một bước về phía trước thăm dò, áp lên đùi phải của Tống Ngưỡng.
Hơi thở ám muội vấn vít lấy nhau, Tống Ngưỡng không dám nhìn thẳng vào hai mắt Lý Tầm, cụp mắt xuống đảo qua yết hầu, xương quai xanh, cuối cùng dừng lại trên mấy cúc áo tròn tròn.
Cậu giơ tay phải lên túm lấy, nhẹ nhàng cởi bỏ, hỏi với giọng nhẹ nhàng hơn: “Anh thật sự không biết cởi sao?”
Cậu hỏi xong thì ngước mắt lên nhìn Lý Tầm, sau đó lại nhanh chóng cụp mắt xuống, cởi tiếp cúc thứ hai.
Ánh mắt của cậu khiến Lý Tầm được nếm trải cảm giác bị điện giật.
Tâm trí rối bời.
Ba mươi tuổi rồi, sao anh có thể không biết cách cởi áo?
Anh đã biết mà còn làm sai, Tống Ngưỡng biết rõ nhưng vẫn còn hỏi.
Một yêu cầu ngốc nghếch như vậy mà cậu vẫn bằng lòng phối hợp, động tác của Tống Ngưỡng dường như không phải đang cởi áo, mà là đang giải tỏa những khát khao cậu đã giam hãm trong lòng mình nhiều năm.
Ban đêm trở nên tĩnh lặng lạ thường, Lý Tầm cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào hàng mi run run của Tống Ngưỡng.
Trước đó anh chưa từng thấy một chàng trai nào có lông mi vừa dài vừa dày như cậu, còn cong vút, càng làm nổi bật vẻ linh hoạt đầy sức sống của đôi mắt đào hoa kia.
Bọn họ đều có thể nghe thấy tiếng hít thở run run của đối phương, bị kìm nén rất nhiều cảm xúc trong một thời gian dài.
Tống Ngưỡng cởi nốt cái cúc cuối cùng, do căng thẳng nên đầu ngón tay cậu không cẩn thận sượt qua bụng anh.
Yết hầu Lý Tầm lăn lên lăn xuống, anh cứ nhìn chằm chằm vào môi cậu.
Môi Tống Ngưỡng không mỏng lắm, thoạt nhìn vô cùng mềm mại.
Dưới ánh đèn sáng rực, màu môi của cậu tươi đẹp ướt át, ánh lên vài phần hồng hào, có lẽ rất thích hợp để môi kề môi.
Bộ não của Lý Tầm bị kích thích bởi sự tiết ra liên tục của các chất hóa học, trong thời gian ngủ đông ngắn hạn, nó không tiếp tục băn khoăn vấn đề giới tính và thân phận nữa, cũng không cân nhắc liệu mình có lúng túng sau khi bị từ chối không, cơ thể chỉ hành động theo một bản năng nào đó, từng chút từng chút tới gần đối phương, chờ mong được đáp lại.
Chuông điện thoại của Tống Ngưỡng vang lên rất không đúng lúc, những cảm xúc Lý Tầm vừa mới ấp ủ được bị chấn động tan thành mây khói, anh dựa về trên tường theo phản xạ.
“Bố em.” Tống Ngưỡng ngước mắt lên nhìn anh, tựa như đang xin phép nghe máy.
“Ừ.” Lý Tầm phối hợp gật đầu, “Em mau nhận đi, biết đâu là chuyện gì quan trọng.”
Tống Ngưỡng nói “Ngại quá” rồi chạy về phòng.
Lý Tầm nhắm mắt lại, đập gáy liên tục lên mặt tường, bực bội vô cùng.
Rốt cuộc vì sao lại nói “Ngại quá”?
Tống Ngưỡng chốt cửa phía sau lưng lại, nhịp thở vẫn còn chưa ổn định, cơ thể dựa lên cánh cửa rồi trượt xuống.
“Có chuyện gì thế bố?”
“Con có thấy dây dắt chó của Niệu Niệu đâu không? Bố tìm mãi không thấy.”
Chỉ có vậy mà phá hỏng đại sự của cậu!
Tống Ngưỡng cau mày, lộ ra vẻ ảo não, giọng điệu có vẻ không vui: “Không tìm thấy thì bố hỏi mẹ thử xem, làm sao con biết được!”
“Bố hỏi rồi, mẹ con cũng nói không thấy.
Mấy hôm nay con không dắt nó ra ngoài à?”
Tống Ngưỡng bĩu môi: “Con vẫn luôn để ở cái tủ nhỏ trong góc sân mà.”
“Thế thì lạ thật, chiều về bố không thấy, còn tưởng mẹ con mang đi giặt.
Bây giờ Niệu Niệu cứ quấn lấy chân bố, chắc là đòi đi vệ sinh rồi.” Bố cậu vừa lục lọi vừa cằn nhằn, nhất quyết không chịu cúp điện thoại: “Chắc không phải bị ai nhặt mất rồi chứ…”
“Bố cứ dẫn nó ra gần đấy giải quyết đi, nếu thật sự không tìm được thì bố nhắn cho con, con lên mạng mua cái mới.”
“Bố nhắn cho con nửa ngày trời con còn không thèm trả lời.”
Tống Ngưỡng nhấn mở WeChat, đúng là nhận được tin nhắn từ một tiếng trước.
Lúc đó cậu đang nói chuyện tào lao với Lý Tầm trên xe, hoàn toàn không để ý tới điện thoại di động.
“Không trả lời là vì con đang bận, ngài còn chuyện gì không? Không có thì con cúp máy trước nha!”
“Con bận cái gì đấy?”
“Không có gì…” Tống Ngưỡng chột dạ nói: “Con đi đọc sách đây, tuần sau thi rồi.”
Lúc này ông Tống mới cúp máy.
Tống Ngưỡng bất đắc dĩ nhìn trời, hồi tưởng lại dư vị vừa rồi ở góc tường, hơi thở nóng ấm của Lý Tầm tới sát gần cậu.
Là ảo giác sao?
“Em khóa cửa làm gì thế?” Lý Tầm gọi từ bên ngoài.
Tống Ngưỡng đứng phắt dậy từ sàn nhà, phủi mông nói: “Không ạ… Em chỉ dựa lên cửa thôi.”
Lý Tầm đã cởi áo sơ mi, nguyên một mảng da thịt ngực bụng lướt qua trước mắt cậu, ánh mắt Tống Ngưỡng vô thức dõi theo.
Một tay Lý Tầm cởi khóa thắt lưng, rút ra rồi ném lên trên giường, tấm lưng anh vừa dày vừa rộng, làn da biến hóa với biên độ nhỏ theo từng động tác, rắn rỏi mà gợi cảm.
Tống Ngưỡng nuốt nước bọt, hỏi: “Anh muốn đi tắm sao?”
“Ừ.” Lý Tầm cởi đến quần lót thì quay người lại, nói: “Áo của anh để ở ngoài.”
“Vâng… Em đi giặt giúp anh.”
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Tống Ngưỡng quay ra phòng khách.
Chiếc áo được vứt trên ghế sô pha.
Cậu nằm lên ghế ôm áo ngửi một cái, sau đó vùi cả gương mặt mình vào áo, giống như đang phát tác cơn nghiện ma túy.
Cậu hít mạnh vài lần, cơ thể chậm rãi cuộn tròn thành con tôm.
Nhắc mới nhớ, cậu đến chỗ Lý Tầm cũng được một thời gian rồi, ngoại trừ tắm rửa thì hoàn toàn không có thời gian tách nhau ra.
Lý Tầm giải quyết vấn đề sinh lý thế nào nhỉ?
Cậu cười tủm tỉm, tưởng tượng ra hình ảnh sau bức tường.
Lý Tầm cúi đầu xoa vuốt cơ thể, dòng nước men theo cơ bắp cường tráng của anh chảy xuôi xuống dưới.
Vành tai cậu như bị sấy nóng, hiện lên sắc hồng phơn phớt.
Tay đang chuẩn bị làm động tác gì đó, trong đầu chợt vang lên tiếng chuông cảnh báo———–Cử chỉ này của mày thật sự thô tục hệt như lũ lưu manh trên tin tức!
Trong nháy mắt cậu tỉnh táo lại, thả áo vào trong nước, rót một chút thuốc tẩy ngâm áo, sau đó vọt vào nhà bếp rửa mặt rồi lại lao ra ngoài, tự ngẫm nghĩ dưới ánh trăng bạc.
Vẫn còn việc quan trọng phải làm, không thể sa đọa như thế được.
Năm phút sau, cậu chuyển cái bàn nhỏ ra ngoài ban công, đặt mông ngồi xuống, túm áo bắt đầu giặt mạnh.
Vết ố trên sợi vải càng ngày càng nhạt màu.
May mà vẫn dễ giặt.
Tống Ngưỡng nhấc áo lên giũ phẳng ra, nhờ vào ánh đèn lờ mờ ngoài ban công quan sát kĩ càng, sau đó vò thêm mấy lần nữa, mãi đến khi vết bẩn hoàn toàn biến mất mới hài lòng vắt khô rồi đem phơi.
Hàng xóm của bọn họ là một đôi vợ chồng trung niên.
Ông chú đang ngậm điếu thuốc chơi với con vẹt ngoài ban công, còn bà vợ thì đang hùng hục lau nhà.
Tống Ngưỡng thu hồi ánh mắt, vừa phơi áo vừa tự cảm khái: “Mình đúng là biết thương vợ…”
Màn đêm mênh mông, không thấy sao đâu, chỉ thấy lập lòe những đốm sáng đỏ, là chuyến bay đêm ngang qua.
Tống Ngưỡng đẩy cửa sổ kính, quay vào nhà đọc sách.
Còn chuyến bay này cất cánh từ Bắc Kinh, bay lướt qua những tòa nhà cao tầng, cuối cùng hạ cánh ở sân bay Nam Thành.
Một người đàn ông cao gầy hòa mình vào dòng người tràn ra đại sảnh sân bay, tiện tay bắt một chiếc taxi.
Tài xế hỏi anh ta đi đâu, người đàn ông không trả lời được, mở một bức ảnh chụp màn hình trong điện thoại ra, “Chú có biết cung thiếu nhi này ở đâu không?”
Trong ảnh chỉ có nửa cổng chính và phòng bảo vệ, đang lúc tan học nên trẻ con đeo cặp sách chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.
Trên màn hình, một người đàn ông đang dắt tay một cô bé.
Tài xế nhìn cẩn thận rồi lắc đầu, “Cả Nam Thành có ít nhất mười cung thiếu nhi, to nhỏ đều có.
Ít nhất cậu phải nói cho tôi biết ở khu nào chứ.”
“Mười cái thôi đúng không? Vậy thì tìm từng chỗ, tìm thấy mới thôi.” Người đàn ông hỏi: “Tối nay chú có bận gì không? Không bận thì đi tìm cùng tôi, tôi trả gấp đôi tiền cho chú.”
Đúng là một yêu cầu hiếm thấy.
Tài xế quay đầu quan sát vị khách này, khoảng tuổi, kiểu tóc đen / uốn ngược về phía sau, được tạo kiểu rất kỹ lưỡng.
Cách ăn mặc khá cầu kỳ, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền.
Người đàn ông này vừa vào trong xe là ông đã ngửi thấy mùi hương nước hoa đặc biệt rồi.
Lúc này, hắn nhận được một cuộc gọi đến.
“Alo… Vâng, con đến rồi, đang đi tìm đây.”
“Tài xế nói cung thiếu nhi ở đây có mấy chỗ cơ, phải tìm từ từ.
Mẹ đừng có gấp, chắc chắn tìm được thôi.”
“Không còn sớm nữa, cả nhà nghỉ ngơi trước đi.
Có tin tức gì thì sáng mai con thông báo tiếp… Vâng, con cúp máy đây.”
Trong lúc đó, tài xế đang cân nhắc giữa việc kiếm tiền và đạo đức nghề nghiệp, nói: “Thật ra cũng không cần tìm từng chỗ một, chẳng phải bây giờ có bản đồ vệ tinh rồi sao? Cậu có thể so sánh hình ảnh để loại trừ vài nơi.”
“Thế à?” Người đàn ông nghe lời làm theo, đúng như dự đoán, hầu hết cổng chính của các cung thiếu nhi đều được đăng ảnh lên mạng.
Hai người đàn ông chụm đầu cùng nhau nghiên cứu, so sánh xong thì loại bỏ được ba khu vực.
Người đàn ông ngồi ghế sau trở nên hưng phấn, “Như thế nghĩa là chúng ta chỉ cần tìm mấy nơi này thôi là được đúng không? Hình ảnh này không bị đăng nhầm lên chứ?”
“Không biết, nếu có sai thì chỉ có thể do hệ thống chưa cập nhật cổng chính mới được tu sửa.
Nhưng mà những nơi như cung thiếu nhi thường sẽ không được sửa sang lại đâu.”
Đầu ngón tay người đàn ông lướt qua màn hình, ghi lại mấy vị trí: “Vậy chúng ta tìm nơi gần đây trước.”
“Được rồi.”
Đêm hôm đó, bọn họ loanh quanh đến nửa thành phố Nam Thành, mãi đến tầm bốn giờ sáng, rốt cuộc cũng tìm được mấy chữ to đùng giống y như đúc trên hình ảnh.
Cuối tuần, thời tiết rất đẹp, những rặng mây tản mạn trôi lững lờ trên bầu trời trong xanh.
Gần đến chín giờ, Tống Cảnh Sơn dắt tay Sơ Chi xuống khỏi xe buýt, đi bộ về phía cung thiếu nhi.
“Lát nữa bố đi siêu thị mua ít thức ăn, trưa nay con muốn ăn gì?” Tống Cảnh Sơn hỏi.
Lý Sơ Chi nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận, “Con muốn ăn đùi gà chiên như lần trước, chấm tương ớt cay ngọt.”
Tống Cảnh Sơn cười, nói: “Đó gọi là tương ớt kiểu Thái.
Còn gì nữa không? Chỉ ăn mỗi đùi gà chiên là không đủ no đâu.”
“Vậy con sẽ ăn mấy cái liền.”
“Còn gì muốn ăn nữa không? Thịt kho tàu thì sao?”
“Được ạ.” Lý Sơ Chi đang đi bộ nhảy cẫng lên, “Chú làm món gì cũng ngon hết, con đều thích ăn.”
Nụ cười của Tống Cảnh Sơn dần sâu hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến cổng, ông gỡ cặp sách nhỏ trên vai xuống đưa cho Sơ Chi.
Thời tiết hơi nóng, trên mũi Sơ Chi lấm tấm mồ hôi, Tống Cảnh Sơn lau mồ hôi giúp cô bé, lại vươn tay sờ sau lưng, nhóc con chạy nhảy toát hết mồ hôi rồi.
Ông cởi áo khoác của Sơ Chi ra rồi thắt vào eo nó, còn nhét vạt áo sơ vin vào trong váy ngắn lần nữa, dặn dò: “Lát nữa ở trong lớp nếu thấy lạnh phải mặc áo vào nhé, nếu không sẽ cảm lạnh đó biết chưa?”
Lý Sơ Chi “Vâng” một tiếng, vẫy tay chào tạm biệt ông.
Tống Cảnh Sơn dõi theo cô bé vào lớp học mới xoay người rời khỏi.
Ngay lối vào cửa hàng văn phòng phẩm cạnh cung thiếu nhi, có một chiếc Volkswagen màu đen dán quảng cáo cho thuê ô tô đang đậu.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái cất điện thoại di động, đẩy cửa bước xuống xe.
Bảo vệ mặc đồng phục cản hắn lại: “Này, vào học rồi, phụ huynh không được vào.”
“Tôi vào tìm người.”
Bảo vệ quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt.
Người đàn ông này mặc trang phục rất sang trọng, nhưng gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, có vẻ như đã rất lâu không được ngủ, vành mắt hơi đen, nghe giọng nói cũng không giống người địa phương.
“Thế cũng không được.”
Người đàn ông ngửi được mùi khói thuốc rẻ tiền trên người bảo vệ, móc từ trong túi ra một bao Trung Hoa mềm(), cười đưa tới: “Đại ca, linh động tí đi, tôi ra ngay thôi mà.”
() Loại thuốc lá quốc dân của Trung Quốc, loại bao mềm có giá tệ = khoảng k VND.
Bảo vệ nhìn thấy bao thuốc, đầu tiên sửng sốt rồi sau đó nhận lấy, hỏi: “Cậu tìm ai? Lớp nào? Tôi dẫn cậu vào cùng.”.