“Chưa buồn ngủ đâu.” Tống Ngưỡng vừa bật ra câu này thì quay đầu đối diện với ánh mắt của Lý Tầm, suy nghĩ một chút rồi đổi giọng: “Bây giờ thấy hơi hơi buồn ngủ rồi.”
“Vậy thì về đi ngủ.” Lý Tầm lấy áo khoác để trên ghế khoác lên cho Tống Ngưỡng, lại bị cậu cau mày đẩy ra.
“Em nóng!”
Chiếc áo rơi xuống mặt đất khiến chìa khóa phòng cũng văng ra khỏi túi áo.
Lý Tầm cúi người nhặt lên rồi nhét vào trong túi, phủi phủi áo rồi lại khoác lên cho cậu, “Bên ngoài lạnh lắm, em cứ khoác thêm vào đã, giơ tay lên nào.”
Tống Ngưỡng bất động, bả vai rũ xuống, trong miệng rầm rì lẩm bẩm: “Em khát nước, em muốn uống nước.”
Lý Tầm ngó nghiêng xung quanh, đồ uống bây giờ chỉ còn rượu mà thôi.
“Về phòng anh đun cho em, đun ngay bây giờ đây.
Em giơ tay lên nào, nhanh lên một chút, ngoan.”
Giọng anh rất nhẹ nhàng, cũng hết sức êm tai.
Tống Ngưỡng không chống cự được trước sự dịu dàng của anh, cúi gục đầu xuống dựa lên bả vai anh, mặc cho anh sắp xếp.
Dù vậy, mặc quần áo cho một người đang say rượu vẫn rất khó khăn, Tống Ngưỡng bị chạm vào eo và dưới nách vô cùng nhạy cảm, người co rúm lại cười khanh khách: “Buồn quá đi à.”
Lúc này Trương Kiều đặt chén rượu xuống đi qua, xắn tay áo lên, “Để em đỡ cậu ấy về luôn cho.”
“Vẫn là để tôi đi.” Lý Tầm mặt không đổi sắc nói: “Em ấy uống nhiều kiểu gì cũng sẽ nôn, còn say rượu nghịch ngợm, cậu không trị được em ấy đâu.”
Tống Ngưỡng không phục, ngẩng mặt lên: “Ai say rượu cơ? Em lớn thế này rồi chưa bao giờ uống say nhé!”
Lý Tầm chỉ vào cậu, nói với Trương Kiều: “Thấy chưa, bây giờ bắt đầu rồi đấy, lát nữa có khi em ấy nôn đầy lên người cậu.
Lần trước tôi bị rồi, nôn hết lên người tôi luôn.”
“Ồ…” Vẻ mặt Trương Kiều trở nên phức tạp, một nửa dành sự đồng cảm với Lý Tầm, một nửa e ngại nhìn Tống Ngưỡng, “Thật sự không nhìn ra được đấy.”
Lý Tầm nói: “Còn nhiều chuyện cậu không nhìn ra được lắm.”
Tống Ngưỡng cũng tin là thật, hỏi kèm theo chút áy náy: “Em nôn lên người anh bao giờ đấy?”
Lý Tầm vẻ mặt thản nhiên hỏi ngược lại: “Có lần nào say mà em không nôn lên người anh không?”
Tống Ngưỡng uống nhiều nên phản ứng cũng trì trệ hẳn đi, cậu ngẩn ra vài giây, cuối cùng cũng hiểu hàm ý của anh, né tránh ánh mắt, vùi gương mặt nhỏ lên vai anh, “Nhanh lên nào, em muốn uống nước.”
Lý Tầm bị cậu cọ vào người khiến trong lòng xốn xang hết cả lên, lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Trương Kiều: “Đêm nay tôi với cậu đổi phòng, để tôi chăm sóc cho em ấy.”
Nhiều người trong đội đều biết nhà Lý Tầm và Tống Ngưỡng ở cùng khu, mối quan hệ khá thân thiết.
Trương Kiều cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ a một tiếng rồi nhận chìa khòa: “Một mình anh có được không? Cần em giúp một tay không?”
“Không cần đâu.”
Lý Tầm cưỡng chế khoác thêm áo khoác cho Tống Ngưỡng, nắm lấy cổ tay cậu vòng qua sau gáy mình, đỡ cậu tựa lên vai, tay còn lại ôm một bên hông cậu, “Tự đi được không? Hay cần anh cõng?”
Đầu óc Tống Ngưỡng hỗn loạn, thân thể thì mềm nhũn, giống như mèo con đang kiếm ăn, cứ kề sát lên tai anh nỉ non: “Muốn cõng cơ.”
Đây là một trong những lần hiếm hoi Tống Ngưỡng làm nũng, hơi thở nóng ướt của cậu phả vào trong tai Lý Tầm giống như phun lửa.
Trước ánh mắt của mọi người, nó bùng cháy thiêu đốt khiến miệng lưỡi anh đắng khô.
Lý Tầm hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét từ hàng mi đến môi dưới của cậu.
Do vừa nãy ăn cay quá nhiều, giờ phút này hai cánh môi Tống Ngưỡng đỏ thắm xinh đẹp, thoạt nhìn còn mềm mại hơn bình thường gấp mấy lần.
Đừng nói bây giờ quan hệ giữa bọn họ đang là người yêu, cho dù không có quan hệ gì thì anh cũng không thể chịu nổi sự khiêu khích như vậy.
“Vậy em tự trèo lên đi.” Lý Tầm nói xong thì hơi cúi người xuống, chống đầu gối, “Có được không?”
Tống Ngưỡng vẫn còn rất biết phục tùng mệnh lệnh, vịn lên bả vai anh nhẹ nhàng nhảy lên rồi lại tuột xuống, được Lý Tầm giữ bắp đùi xốc lên.
Hai gò má ấm áp dán ngay sau gáy, sợi tóc lơ đãng sượt qua tai khiến cả người anh nóng ran cả lên.
Yết hầu Lý Tầm lăn lên lăn xuống, bàn tay âm thầm siết chặt thêm.
Diện tích căn cứ rất lớn, từ căng tin về ký túc xá hơn nửa cây, Lý Tầm cõng cậu đi thật chậm.
Tống Ngưỡng nặng nề ngẩng đầu lên, nhìn thấy những vì sao trên núi.
Chúng từ những đốm sáng nhỏ biến thành vòng sáng lớn, thấp thoáng ẩn hiện trong màn đêm đen thẳm.
Bên tai là tiếng gió thổi vù vù, còn có cả tiếng thở dốc lên xuống của Lý Tầm.
Tống Ngưỡng nằm nhoài lên vai anh, hai chân ôm chặt lấy thắt lưng anh, “Em có nặng không?”
Lý Tầm nói: “Không nặng.”
Tống Ngưỡng lại hỏi: “Anh từng cõng người khác bao giờ chưa?”
Lý Tầm cười nói: “Anh còn tưởng em định hỏi anh từng cõng cô gái nào bao giờ chưa cơ.”
“Ừm, cõng chưa?”
“Chưa, em tưởng ai cũng tùy tiện trèo lên người anh được chắc?”
Tống Ngưỡng vùi mặt lên vai anh cười: “Anh đừng có hở tí đã nói mấy câu đen tối thế, không phù hợp với hình tượng của anh.”
Lý Tầm: “Vậy em cảm thấy hình tượng của anh thế nào?”
Tống Ngưỡng: “Lần thứ hai khi em gặp anh ở phòng tập bắn cung, em cảm giác anh rất nghiêm túc, không ai dám tùy tiện bắt chuyện với anh.”
“Thế à?” Lý Tầm nói: “Sao anh nhớ hồi ấy em nói nhiều lắm mà nhỉ?”
Tống Ngưỡng hồi tưởng lại hôm ấy, đung đưa bắp chân nói: “Hôm đó em phấn khích lắm, em có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng lại sợ vô lễ đụng chạm tới anh.”
Lý Tầm hứng thú nhướng mày, “Sao thế? Từ đợt đó em đã muốn tỏ tình với anh rồi sao?”
Tống Ngưỡng cười to, “Không phải đâu, em chỉ muốn được gặp anh, muốn xem anh sống thế nào.”
Lý Tầm hỏi: “Vậy sao em lại thích anh?”
Sao lại thích ư?
Tống Ngưỡng ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, phát hiện ra mình không tìm được đáp án.
Khi cậu nhận ra bản thân đã yêu Lý Tầm thì đã không còn cách nào cứu vãn được nữa, nhưng nếu bảo cậu hồi tưởng lại khoảnh khắc khó quên nhất trong đời, có lẽ đó chính là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh.
“Chúng ta gặp nhau là sự kiện xảy ra với xác suất cực nhỏ mà khoa học hoàn toàn không thể giải thích được.
Nó cần sự bùng nổ của vũ trụ; cần được cấu tạo bởi các phân tử, nguyên tử và ion để tạo thành vật chất; cần sự va chạm của thiên thạch; cần sự phun trào của núi lửa; cần sự tiến hóa từ loài vượn thành người; cần sự kế thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Ấy vậy mà chúng ta lại có thể gặp được nhau trong hàng trăm triệu khả năng.
Xác suất này đã vượt qua sự nhận thức về thế giới của em, vì vậy em cũng không thể giải thích tại sao mình đã thích anh chỉ bằng những cái nhìn thoáng qua.”
Lý Tầm chợt nhớ ra trước đây mình từng đọc qua một câu nói: “Chỉ những người đang yêu mới cho rằng sự gặp gỡ của bọn họ không phải là tình cờ”.
Trước khi gặp được Tống Ngưỡng, anh cũng cho là như vậy, vì vậy còn khịt mũi coi thường tình yêu, nhưng bây giờ nghe lại cảm thấy rất lãng mạn.
Anh càng tin tưởng Tống Ngưỡng chính là điều kỳ diệu xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Trở về phòng ngủ, Lý Tầm rút chìa khóa ra mở cửa, vỗ lên mông Tống Ngưỡng.
“Xuống đây nào, anh đi đun ấm nước sôi cho em.”
Hai tay Tống Ngưỡng ôm chặt lấy cổ anh, cười hì hì: “Em là một chú gấu túi, buổi tối phải ngủ trên người anh.”
Lý Tầm cười nheo cả mắt lại, đuôi mắt và khóe môi hiện lên nếp nhăn mờ mờ, “Tự em nói đấy nhé.”
Tống Ngưỡng gật mạnh đầu, “Ò!”
Lý Tầm buông hai tay ra, đi bộ với sống lưng thẳng tắp, cầm ấm nước ở tủ đầu giường vào phòng tắm lấy nước.
Chú gấu túi treo trên người anh không chống đỡ nổi nữa, hai chân vốn đang quấn lấy bụng dưới của Lý Tầm hơi trượt xuống một chút.
Tống Ngưỡng cắn răng hàm, hơi dùng sức vịn lên, thế nhưng dần dần cánh tay cậu cũng cạn lực, “Thầy ơi anh giúp em đi, em sắp ngã xuống rồi.”
Mặt kính phản chiếu Lý Tầm đang cong khóe môi, cười đến bả vai run rẩy, “Chẳng phải em là gấu túi sao? Không tự trèo lên được à?”
Đầu Tống Ngưỡng dần dần tụt xuống, biến mất khỏi mặt gương.
Anh trở tay ôm lấy bắp đùi cậu, xốc người đặt lên bề mặt bồn rửa hơi thấp.
Lý Tầm quay người lại lấy nước, Tống Ngưỡng có chút mệt mỏi, nghiêng đầu khép mắt lại dựa lên ngực anh.
Trên người Lý Tầm có mũi hương rất dễ chịu, hương cam quýt mát lạnh hòa quyện với mùi mộc cây hương, nồng độ có nặng có nhẹ.
Lúc sáng sớm mùi còn rất nồng, do di chuyển nhiều nên bây giờ chỉ còn thoảng qua như có như không nhưng lại là lúc quyến rũ nhất, giống hormone của đàn ông trong thời kỳ trưởng thành.
Tống Ngưỡng giống như phạm nhân nghiện ma túy, túm chặt lấy áo anh vùi cả mặt vào, tay xoa từ ngực xuống thắt lưng, sau đó lại xoa về cổ anh.
Tiếng nước chảy bỗng nhiên cắt đứt, cằm Tống Ngưỡng bị anh nắm lấy nhấc lên trên, còn chưa kịp mở mắt thấy rõ gì thì môi liền bị Lý Tầm mạnh mẽ hôn sâu.
Hơi thở khẽ khựng lại, sau đó cậu lập tức ôm lấy lưng anh.
Môi lưỡi quấn quýt, mơn trớn với nhau, bớt đi một chút dịu dàng trước đây.
Tống Ngưỡng cũng sôi nổi đáp lại, mỗi lần hít thở đều rất mạnh.
Hai chân cậu bị vướng vào cơ thể Lý Tầm nên phải tách sang hai bên, hai tay anh thăm dò vào trong vạt áo cậu, áp lên sống lưng chu du khắp nơi, sờ đến bả vai nhổ lên.
Tay anh vừa mới thấm đẫm sương gió bên ngoài, còn lưu lại cảm giác lành lạnh của gió Bắc khiến toàn thân Tống Ngưỡng run lên, vô thức dựa người lên ngực Lý Tầm.
Áo bị đùn lên, vòng eo săn chắc xuất hiện trong gương, mang theo độ cong mềm mại, còn có hai hõm lưng không giấu đi đâu được.
Lý Tầm chỉ liếc mắt nhìn thôi mà cảm giác có mồi lửa đang thiêu hủy tường thành lý trí trong anh, dục vọng cuồn cuộn mãnh liệt như sóng lớn, ồ ạo lao nhanh tới.
Anh nhắm mắt lại, đè người lên mặt kính, hôn càng thêm hung bạo khiến Tống Ngưỡng sinh ra cảm giác thiếu hụt dưỡng khí đến nghẹt thở.
Lưng Tống Ngưỡng đè lên công tắc phía sau, đèn trong phòng tắm tắt phụt đi.
Cậu và Lý Tầm nhìn nhau trong bóng tối, nụ hôn càng sâu hơn cái hôn vừa rồi.
Một lát sau, cửa phòng bị người nào mở ra từ bên ngoài, tiếng rất rõ ràng, bờ môi bọn họ không thể không tách ra, hơi thở đứt quãng.
Trương Kiều lẩm bẩm một tiếng: “Người đâu rồi?”
Lý Tầm khó chịu cau mày, “Chẳng phải nói đổi phòng rồi sao?”
“Thế em không được tìm bộ quần áo để thay chắc?” Trương Kiều đứng trước tủ quần áo, vừa lục lọi vừa hỏi: “Tống Ngưỡng đâu rồi?”
“Ở đây.” Lý Tầm nhìn lướt qua khe cửa, duỗi một cái chân dài qua, dùng mũi chân chặn cánh cửa lại, “Em ấy chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ, tôi đun giúp ấm nước nóng.”
Ngoài cửa vẫn vang lên tiếng sột soạt khi lục lọi đồ đạc, bất cứ lúc nào Trương Kiều cũng có thể nhìn thấy.
Tống Ngưỡng xuống khỏi mặt bồn, ngón tay sượt qua lưng Lý Tầm, ánh mắt ám muội câu dẫn, “Vậy em đi tắm trước.”
“Ừ.” Lý Tầm hôn nhẹ lên môi cậu.
Tống Ngưỡng bật đèn, đi xuống nhìn lướt qua, nhướng lông mày lên nở nụ cười, “Mau đi đun nước giúp em đi.”
Lý Tầm thở hắt ra một hơi, ổn định lại tinh thần, thì thầm một câu không ai nghe thấy được, “Đợi lát nữa trừng trị em.”
Tống Ngưỡng thấy anh thật sự cầm ấm nước lên, thản nhiên đi ra ngoài, trong lòng nảy sinh sự khâm phục.
Cậu thử điều chỉnh nước nóng, cởi quần áo ra, nghe thấy tiếng bước chân của hai người rời khỏi phòng thì hơi nhíu mày, không chắc chắn lắm gọi một tiếng: “Thầy ơi?”
Không ai trả lời.
Thật sự đi ra rồi sao?
Cậu lại gọi tiếng nữa, vẫn không ai đáp lại.
Tống Ngưỡng đứng trong buồng kính, nước nóng xối từ đầu xuống chân, vừa nhắm mắt lại đã hiện lên bao nhiêu cảnh tượng dâm loạn.
Cậu lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đóng vòi hoa sen, lấy cái áo ngủ khoác lên người, buộc đai lưng lại.
Cậu vừa mới ra đến huyền quan thì cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Lý Tầm thấy cậu thì giật mình.
“Sao em tắm nhanh thế?”
Tống Ngưỡng tò mò liếc mắt nhìn ra bên ngoài, không có ai, cậu hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Không đi đâu, chỉ đi hóng gió chút thôi.” Lý Tầm trở tay khóa cửa lại, túm lấy đai lưng dài mảnh kéo người tới trước mặt, tay còn lại ôm chặt cậu, “Không chịu được nữa à?”
Tống Ngưỡng đè lên bụng dưới hơi phồng lên của anh, nhìn anh không chớp mắt, đôi tay thò vào trong túi áo Lý Tầm, sờ được một cái hộp nhỏ hình vuông, còn có một cái chai nhỏ khác.
Ý cười nơi khóe miệng Lý Tầm dần dần rộng hơn.
Cái hộp vuông nhỏ Tống Ngưỡng đã mua rồi, sờ vào kích cỡ độ dày là cậu hiểu ngay.
Cậu thò tay kia vào lấy thứ còn lại ra.
Đó là một chai dầu gội nhỏ dùng khi đi du lịch, bên trong chứa đầy chất lỏng trong suốt.
“Em có biết đây là cái gì không?” Lý Tầm hỏi.
Tống Ngưỡng cười rộ lên ngay tức khắc.
Nếu như Lý Tầm không hỏi, cậu còn tưởng anh mang dầu gội theo, nhưng mà vừa hỏi thì đáp án đã quá rõ ràng.
Cậu nhét đồ về túi áo của Lý Tầm, rút đai lưng ra tròng lên cổ anh, “Em đi tắm tiếp đây.”
Lý Tầm nhìn chằm chằm vào vạt áo rộng mở của cậu, hết sức kiềm chế, không ngừng thúc giục: “Đi tắm mau lên.”
“Rồi…” Tống Ngưỡng lách vào phòng tắm, “Em sẽ cố gắng hết sức.”
Lý Tầm cúi đầu, tầm mắt dừng trên đai lưng mà Tống Ngưỡng để lại.
Anh nâng tay lên, giơ nó đến trước mũi ngửi một cái, mùi hương sữa tắm dịu nhẹ khoan khoái tràn vào xoang mũi.
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào, Lý Tầm vất vả lắm mới ổn định lại nhịp tim mình, mang ấm nước đặt lên mặt bàn cắm điện vào.
Ánh sáng từ phòng tắm hắt ra ngoài, rọi xuống lưng Lý Tầm.
Tống Ngưỡng thò đầu ra từ sau cửa, thử thăm dò hỏi: “Anh có muốn vào tắm cùng em không?”
Lý Tầm không nói gì, nhanh chân bước vào, áo khoác bị vứt chỏng chơ trên mặt đất.
Dưới ánh đèn màu mật ong ấm áp, hai cơ thể rắn rỏi đối diện nhau, áp sát kín kẽ, tạo thành sự tương phản mãnh liệt giữa hai màu da, môi lưỡi giao thoa trong hơi nước ẩm ướt.
Toàn thân Lý Tầm ướt đẫm, anh vây người vào góc buồng tắm vòi sen, hôn mạnh mẽ sâu sắc, hận không thể cắn nát nuốt trọn.
Tống Ngưỡng bị anh hôn đến ửng hồng cả người, từ trong cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ, còn quyến rũ hơn so với bình thường rất nhiều.
Hơi nóng bốc lên trong phòng, bàn tay Lý Tầm châm lửa khắp nơi, cậu buộc phải tựa lên cửa kính, ngửa cổ thở dốc.
“Anh vẫn phải để em tắm đã chứ… Em sắp nóng chết rồi.”
Lúc này Lý Tầm đâu còn nghe cậu nói nữa, tiện tay bóp chút sữa tắm thoa lên cơ thể hai người rồi tắm sạch lại qua loa.
Sau đó anh bế Tống Ngưỡng vứt lên trên giường.
Ván gỗ giường không chịu nổi lực chà đạp như vậy, phát ra tiếng ồn nhỏ.
Nước còn đọng trên da thịt Tống Ngưỡng nhanh chóng bị chăn đệm hút khô, chỉ còn lại đuôi tóc vẫn đang nhỏ nước tong tỏng.
Lý Tầm cúi người, giam cậu vào trong ngực hôn môi.
Tống Ngưỡng thở dốc ra sức đáp trả anh, ôm lấy anh, hơi thở thoảng mùi rượu vấn vít trong không khí.
Tống Ngưỡng thích đôi môi và cái lưỡi mềm mại của anh, cũng thích cắn lên yết hầu yếu ớt của anh.
Răng cửa ma sát lên làn da mỏng manh và xương sụn, cậu khẽ cắn lấy trái táo A-đam, đầu lưỡi ướt mềm đảo quanh một vòng liền cảm nhận được phần sụn đang trượt lên trượt xuống trong miệng mình.
Cậu mê mẩn sự tương tác này, cũng lưu luyến từng tấc da tấc thịt trên cơ thể Lý Tầm, khát khao được đôi bàn tay đầy vết chai dày của anh xoa nắn, thậm chí bị cắn xé cũng không vấn đề gì.
Ánh đèn trong phòng ngủ sáng rực, Lý Tầm không chớp mắt quan sát được sự biến hóa trên gương mặt cậu, thấy cặp lông mày kia từ giãn ra đến cau chặt lại, cánh môi đỏ thắm khẽ nhếch lên.
Tống Ngưỡng giống như loài cá sắp chết, miệng mở lớn thở dốc, cơ thể xụi lơ đầm đìa mồ hôi.
Lý Tầm hơi lo lắng, cố nén lại dục vọng đang chạm ngưỡng cực hạn của mình, hơi thở bất ổn nói: “Đau lắm sao? Đau thì chúng ta không làm nữa.”
Tống Ngưỡng hơi hé mắt ra, đồng tử đen như mực phản chiếu cơ thể tráng kiện, mồ hôi chảy ròng ròng trên cơ thể.
Cậu lắc đầu một cái, nắm lấy bàn tay Lý Tầm nói: “Không sao, em không đau đâu.”
Huyệt thái dương Lý Tầm giật một cái, anh khom lưng, nhẹ nhàng mút lấy vành tai cậu hỏi: “Thật không?”
“Không đau thật mà…” Tống Ngưỡng đột nhiên mở to hai mắt vì cơn đau tập kích bất ngờ bên trong, ngón chân co quắp, môi cắn chặt nóng ướt.
Trước mắt cậu chợt lóe lên hình ảnh Lý Tầm vừa phấn chấn đầy sức sống, vừa nam tính hoang dã năm mười chín tuổi.
Đó là lần đầu tiên cậu nhận ra đàn ông trên đời này không giống nhau.
Vì thế hơn mười năm qua, cậu vẫn luôn đuổi theo một Lý Tầm luôn cất bước chạy nhanh.
Loạng choạng nhưng chưa bao giờ ngừng bước đi.
Tống Ngưỡng say đắm nỉ non: “Em thích anh như thế này.”
Đây là sự tiếp xúc thân mật và gần gũi nhất giữa con người với nhau, đau đớn và khoái cảm cùng tồn tại khiến con người ta trở nên điên cuồng.
Căn phòng ngập tràn âm thanh lép nhép và tiếng thở hổn hển đầy ám muội.
Cả tay chân và môi lưỡi Tống Ngưỡng đều đang quấn chặt lấy Lý Tầm, cậu giống như yêu tinh trong những câu chuyện cổ ngày xưa, dễ dàng câu mất linh hồn nhẹ bẫng của người đàn ông..