-"Không uổng phí. Có lẽ chúng ta đã yêu quá lâu rồi, nên kết thúc đi" Khánh Nam buông lời không thương tiếc.
-"Quá lâu? Tình yêu của chúng ta không khi nào là lâu cả. Nó phải kéo dài, kéo dài đến khi chúng ta chết đi. Em không muốn, em không muốn xa anh! Em yêu anh!" Cô kích động đến giật lấy cổ áo anh. Suy nghĩ trong cô trở nên điên loạn. Anh nắm tay cô khước mạnh ra ngoài rồi tán cô một cái rõ đau, anh quát:
-"Tĩnh lại đi, không có gì là mãi mãi cả. Tình yêu của chúng ta cũng vậy!"
-"Không! Em không muốn!" Cô nắm lấy tay anh rồi khóc.
-"Em điên rồi. Mau kí đi" Khánh Nam quát.
-"Em không muốn, em không kí" Hạ Vy lắc đầu, mặt ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Bộ dạng của cô thật thê thảm, rất thê thảm.
-"Em không kí, tôi kí"
Nói xong anh lấy con dấu của cô ấn vào, anh bỏ ra ngoài và bỏ đi cùng tờ giấy ly hôn.
-"Anh thật quá đáng.. Quá đáng.."
_______________________
Hạ Vy cố gắng xoa dịu nỗi cô đơn của mình bằng cách đi tản bộ. Cô đi qua chiếc cầu mà lúc trước vào ngày Valentine anh trao cho cô nụ hôn đầu..
Hạ Vy bắt gặp Khánh Nam cùng cô ta đang nắm tay cười vui ấm áp.
Nỗi cô đơn và tuyệt vọng của cô lại dân trào.
Khánh Nam và cô ta dừng lại. Sáu mắt nhìn nhau.
Đôi mắt Hạ Vy cô đơn lướt qua anh.
-"Có lẽ.. Mình nên bỏ đi sớm hơn một chút" Cô tự lẩm bẩm rồi nhếch miệng cười.
Cô lùi bước đến thành cầu, thả lỏng rồi ngã xuống.
Anh trợn mắt hốt hoảng. Anh hét lên:
-"Hạ Vy!"
Hạ Vy rơi xuống nước, nước vừa lạnh, vừa sâu. Gần kề cái chết cô vẫn nghĩ về anh..
-"Tạm biệt.. Người em yêu"
Anh nhảy xuống, lặn lội tìm cô.bg-ssp-{height:px}
-"Hạ Vy, Hạ Vy, em đâu rồi? Làm ơn"
Cô ta đứng ở trên nhìn theo anh cũng hốt hoảng mà hét to:
-"Anh Nam!"
Sau một hồi lặn lội tìm kiếm cuối cùng cũng thấy cô. Anh ôm trọn cô vào lòng và đưa cô đi bệnh viện.
_________________________
Cô tỉnh dậy, nhìn lên trần nhà cô tự hỏi bản thân là ai đã cứu cô? Đây là đâu? Sao không để cô chết đi?
Cô nghe giọng nói quen thuộc lãng vãn quanh đây, là Khánh Nam?!
Cô nhìn anh đang trò chuyện cùng bác sĩ mà lòng đau quăng thắt.
Bác sĩ đi khỏi, anh đến gần cô nhìn cô lạnh lùng.
-"Sao lại tử tử trước mặt tôi?" Anh hỏi.
Cô im lặng nhìn anh.
-"Nói đi, tại sao?" Anh quát.
-"Vì tôi đau" Cô nói.
-"Cô điên.."
Anh chưa nói hết câu bất thần cô quơ lấy cây dao gọt trái cây đâm sâu vào tim.
-"Đừng cứu tôi nữa. Để tôi đi.."
-"Hạ Vy! Em điên thật rồi! Bác sĩ! Bác sĩ!" Anh vừa mắng cô vừa hoang mang tìm trợ giúp. Vì anh mà cô tự mình kết liễu sao? Nực cười..
...
-"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, thành thật xin lỗi" Bác sĩ nói xong cũng lặng lẽ bước đi. Bỏ lại anh với niềm ân hận suốt đời..
- Nặng lời nhau đau vỡ trai tim, người tổn thương không về