Hắn! Từng giây từng phút vẫn không rời khỏi người cô! Cảm giác đau lòng chua sót không hiểu ở đâu dâng lên.
Giám khảo cùng với ban tổ chức đi bắt đầu đi xem qua những gian hàng. Tiêu chí mà họ đặt ra tuy dễ nhưng không hề dễ chút nào. Các gian hàng phải trang trí làm sao cho thật bắt mắt nhưng cũng không quá màu mè, càng đơn giản thì điểm lại càng cao. Thế mới thấy 'dễ lắm' chứ, bắt mắt mà lại chả cho màu mè, kèm theo phải mang một thông điệp ý nghĩa của mỗi cá nhân cũng như tập thể.
Gian hàng nào cũng cố gắng trang trí sao cho thật khoa học cũng như được nghệ thuật một xí để con giật giải. Nhìn họ chuẩn vị rất kĩ lưỡng. Ngay cả mấy trang thuyết trình về gian hàng mình. Còn lớp a thì toàn tay tay và tay lộn xộn như một đống bùi nhùi, sặc sỡ các phong cách riêng không lẫn vào đâu được. Ai nhìn vào cũng nghĩ lớp này hoàn thành một cách qua loa không có ý tưởng gì chỉ là vẽ vời bậy bạ. Về thuyết trình cũng không chuẩn bị gì. Thế mà ban đầu quyết tâm lắm. Giờ thì....
Khi ban giám khảo rảo từng bước suy xét về phía gian hàng lớp a thì như có một sức căng thẳng trào lên. Ông ta là người trạc cỡ tuổi khoát trên mình bộ quần áo lanh cây dừa mát mẻ, nhìn rất giản dị. Ông đưa mắt nhìn chất vấn. Ánh mắt có chút kinh ngạc pha chút hứng thú bật ra khỏi mắt kèm theo nụ cười hài lòng.
Còn các thầy cô giáo ở phía sau không khỏi lắc đầu vì sự nghịch ngợm lắm chiêu này, nhưng được người đàn ông này để ý đến kiệt tác đó quả là một điều lạ.
Ông ngồi xuống chiếc ghế gỗ chuẩn bị sẵn gật đầu có ý nói bắt đầu trình bày về gian hàng. Mọi người trong lớp lung túng không biết phải làm sao. Không lẽ bây giờ họ nói cái này do vẽ bậy chắc.
Trong lúc hỗn loạn ai cũng lo nghĩ về 'kiệt tác' bàn tay thì Diễm Lệ lại nở nụ cười hiểm ác chĩa về Như Ngọc. Ả vòng ra sau đám người đi đến đứng sau lưng ngọc.
“Nào ai trình bày nhanh!” một thầy giáo lên tiếng thúc dục.
Ngay lúc đó, ả đẩy cô ra. Khiến cô giật mình quay sang nhìn, ả nhếch mép, hất mặt:“Bạn ấy trình bày ạ!” rồi hướng ánh mắt về bọn con gái ra hiệu, nhận được mệnh lệnh họ a dua gật đầu nói cô sẽ trình bày.
Cô lúng chẳng biết làm sao. Từ ngữ trong đầu trống rỗng, kèm theo là tâm lí lo sợ trước mấy chục con mắt đang nhìn như bổ cơ thể cô ra. Cô loay hoay nhìn xung quanh lại đụng trúng ánh mắt đỏ như máu của Hắc Vỹ, hắn lạnh lùng nhưng các cơ mặt lại dịu dàng ấm áp đến lạ.
Cô nhìn hắn khẩn khoảng trong mắt co lại định cầu cứu, cô biết chỉ có hắn mới giúp được thôi nhưng lại sợ hắn gặp chuyện không may giống Phong lòng cô lại dâng lên chút đau sót. Cô sẽ không hại ai nữa.
Chuyển ánh mắt cô nhìn vào ban giám khảo, hít một hơi thật sâu. Và nói lên những gì tận sâu trong suy nghĩ của mình. Từng lời nói đưa người ta vào câu chuyện, câu chuyện của bàn tay, một câu chuyện chính cô.
Nỗi đau sót, giằng xé cả thân thể khi nhìn những người thân ra đi - một màu đỏ lan tỏa thành sông.
Nỗi sợ hãi bao trùm vạn vật, lên trên cả thân thể - một màu đen quỷ dị luôn hiện diện khắp xung quanh.
Nuôi một thứ tình yêu chưa kịp lớn đã bị dập tắt ở khoảng hạnh phúc không một gia vị nào khác - màu hồng tan vỡ.
Đời người nhiều màu sắc tươi sáng, đối với cô chỉ là những màu chết chóc ảm đạm.
Nước mắt khẽ rơi, ai cũng động lòng mà lau lệ. Chỉ có cô vẫn cười, nụ cười của đau khổ tận cùng.
---- Hết