Sáng sớm, sương còn rơi nhiều, không khí mang hơi nước rơi đọng lại thành những mảng nước lớn trên đất. Vì là lều cắm ngoài trời nên không tránh khỏi cái rét làm con người trở nên lười biếng và vụng về chỉ muốn chui trong chăn mà ngủ.
“Sắp đến giờ, mong các em tập trung tại sảnh để nhận ghế của lớp.” Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên qua chiếc loa nghe thật chói tai. Sáng nay là lễ bế mạc nên ai cũng phải tập trung ở trung tâm công viên sớm.
Cô cựa quậy nhưng cặp mắt nhắm nghiền, cuộn người trong chiếc chăn ấm mấy phút rồi mới luyến tiếc rời đi.
Bốn phía nhỏ hẹp chợt thấy thiếu vắng, hắn đâu? Hôm qua tuy xuýt nữa bị hắn làm những chuyện cầm thú. Có giận thì giận thật nhưng cô không tài nào không nghĩ đến hắn. Hôm qua tại sao hắn lại như thế? Trông như đang giận cô.
“Tốt nhất cô quên hắn đi...” câu nói đó còn văng vẳng bên tai, ý hắn là gì? Quên Phong ư? Sao lại biết chuyện của cô chứ?
Cô mệt mỏi lắc đầu không muốn suy nghĩ. Vì cả đời có quá nhiều chuyện cần cô phải suy nghĩ, đắng đo. Rất khổ sở! Nên giờ cái gì khó quá thì bỏ qua.
Lục lọi kiếm chiếc balo để quần áo, rồi thay, cởi áo ra, bỗng trong lều nhưng không biết ở đâu làn gió lùa vào mơn trớn trên da thịt làm cô run lên. Từ phía sau có cảm giác lạnh gáy chạy dọc sống lưng khiến cô hoài nghi. Soạt! Cô hỏang hốt quay sang đằng sau tay theo bản năng ôm lấy ngực.
“Anh...” - là hắn! Hắn vô đây từ lúc nào? Cô không nghe thấy tiếng dây kéo của lều mà, sao hắn lại... “Anh đi... ra cho tôi“. Cô kiềm chế muốn ré lên không muốn mọi người để ý, lại nghĩ cô bán rẻ thân thể để tiếp cận hắn. Cô và hắn nhiều vụ ầm ĩ lắm rồi.
Hắn im lặng mấy giây, cặp mặt đỏ quét qua quét lại trên người cô, biểu lộ ra ngoài khuôn mặt lạnh tanh.
Mái tóc đen xoăn nhẹ rũ xuống tấm lưng trắng thật khiến người ta nổi lên ham muốn chạm vào lưu lại dấy vết, cặp gò bông trắng hồng nhấp nhô theo nhịp thở được cô che lại thoắt ẩn thoắt hiện lại cuốn hút người đối diện, còn chiếc quần chỉ khiến hắn ngứa tay muốn lột ra nhìn ngắm, hô hấp của hắn có chút loạn vài giây, cô quá đỗi làm hắn lúc nào cũng khao khát.
“Anh... điếc hả! Ra ngay” cô quơ tay cầm gối ném về phía hắn. “Lớp mình thắng trại, bế mạc xong đợi tôi ở bức tượng trước cổng”
“Làm gì?”
“Đi tới party”
“Tại sao phải đi với anh chứ? Tôi không rảnh”
Hắn nhếch mép “Vậy cô muốn để đám người đó ăn hiếp dẫm đạp cô?”
“...”
“Tôi đợi cô” hắn nói xong rồi rời đi“.
Hắn! Bị gì vậy? Đang bảo vệ cô? Đừng tốt vậy với cô, cô sẽ hại hắn mất, vả lại trái tim cô sẽ ngày càng hư hỏng không chịu nghe lời luôn hướng về hắn.
Thời tiết vẫn vậy, cứ thay đổi xoành xoạch, cả dự báo trên đài khí tượng cũng vô dụng, mây đen bao trùm mà không hề có giọt mưa. Cảnh quan thật âm u và rợn người.
Đi về phía lớp thì ghế đã hết. Cô nhớ ghế lớp mình dư tới mấy cái lận, ở đâu mà hết chứ chắc là có người giấu hết ghế mục đích hành hạ cô đây mà. Cô lắc đầu cười khổ đi xuống hàng cuối đứng.
“Sao lại đứng vậy?” Giọng nói vui vẻ vang lên bên tai xen lẫn hứng thú.
“Là anh” cô cười đáp lại.
Hưng choàng tay lên vai cô “Chúng ta chuồn đi chơi đi“.
----
Pé Kem: cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ ^^ nhiều bạn còn ib động viên nói mình cố gắng không bỏ truyện dù truyện có ra hơi lâu do mình bận học nhưng bạn ấy đợi. Cảm ơn đã thông cảm cho mình:))) yêu mấy bạn quá