Gia Chi đang mơ một giấc mơ kì lạ, giữa một rừng hoa hồng, bản thân mình ngồi đó với cô yêu, rồi đột nhiên, bản thân mình thổ lộ là mình yêu chị ấy, sau đó chị ấy liền mỉm cười thật tươi, rồi dùng tay vuốt mặt một cái, tự dưng sau đó gương mặt sa sầm lại, mắt đỏ ngầu lên, rồi gió lốc cuốn xoay, người đó bay lên, tay ở đâu biến ra một sợi dây da thật dài thật sắc, ở trên cao quất xuống mình từng nhát không nương tình, vừa quất vừa cười thật lớn thật đáng sợ mặc dù Gia Chi cứ gào khóc xin tha.
Trán vã mồ hôi, lúc này nó nằm trên giường ngủ không ngừng lắc đầu mà miệng cứ la mớ: " A đau, đau, đừng đánh, đừng, không yêu cũng đừng đánh, a..."
Rồi vẫn chưa thoát được cơn mơ, lúc roi ngừng đánh, nó thật tội nghiệp ngồi ôm mình khóc nức nở, người kia vẫn ở trên cao với ngọn roi đáng sợ mà gương mặt lại rơi nước mắt, là sao chứ? Gia Chi không hiểu, nhưng mà thật nhanh người ta lại xoay lưng bay đi mất, nhìn theo bóng hình không hiểu sao trong tim đau nhói:
- Đừng, đừng đi mà, ghét em cũng đừng bỏ đi...
Nó gào lên, muốn đuổi theo, nhưng nó bất lực, không hiểu sao đôi chân không nhấc được, nặng quá, vậy là Hoàng Khánh Chi mình yêu có yêu mình không?
Nằm trên giường khóc thút thít, khóc thút thít tức tửi...
- Nè, nè Gia Chi, em sao vậy, dậy, dậy tỉnh lại!
Lúc này cái người tàn nhẫn trong mơ đang ngồi kế bên vỗ má lay đứa nhỏ dậy, dưới nhà làm xong bữa sáng định lên gọi nhỏ xuống ăn mà vừa ở cửa là nghe kêu khóc quá trời, cái gì mà đau, rồi đừng bỏ em, cái gì mà không yêu, rồi lại nằm khóc hức hức nữa. Đọc ngôn tình cho lắm rồi mơ bậy mơ bạ gì không biết nữa.
- Ơ, cô!?
Nhỏ giật mình tỉnh dậy, trước mắt mình, người kia, khuôn mặt không phải tàn nhẫn như trong mơ mà là có chút nhíu mài ghét bỏ:
- Đọc truyện chơi game cho cố vào, rồi thức khuya mơ bậy mơ bạ!
- Không phải mà... a... đừng có nhéo mặt...
- Nói nghe coi, đang iu anh nào? Bị ngta đá đít à?
- Hả? Nay cô nói chuyện gì không miếng lan quyên dị?- nhỏ ngồi gãi đầu, liên quan gì chuyện yêu anh nào?
- Thôi đi, tui nghe hết rồi! Cái gì không yêu đừng đánh, không thương đừng bỏ đi, hửmh? Khai đi!
- Bộ yêu thì nhất thiết phải yêu anh nào à?
- Hửmh?!? - có miếng ngạc nhiên, có miếng hứng thú.
- Không, không gì cả, em không có yêu ai hết á, không có thằng nào dám đá đít em cả! Cô yên tâm em không có yêu ai ở ngoài hết á!
( chứ ở trong đây thì k đảm bảo à!)
- Tui cũng đâu có cấm mà em sợ?
- Ý em không phải vậy, mà thôi cô ra đi, trưa trờ rồi cho em vệ sinh thay đồ. Ra ra ra đi mà...
Nó vừa nói vừa đẩy người kia ra.
- Ngủ cho cố vô rồi than, lẹ xuống ăn sáng đó! - cô cũng bị đẩy ra, đi xuống cầu thang mới nhớ, hình như nhà của tui mà ta?
Mà thôi, tha đó, tại cưng nói cưng không có quen ai, hoặc ít nhất là yêu thằng ranh con nào.
Cơ mà, vậy kêu ai đừng đi ta? Thật khó nghĩ...
- ---
Dưới nhà.
- Ủa cô ơi, nghe nói trường mình có mời giảng viên nước ngoài về hả? Có dạy lớp mình không cô?
- Có...
- Sao cô không vui vậy? Nghe đồn cô đó vừa giỏi mà còn đẹp lắm a!- mắt sáng quắc, miệng toe toét, chế độ mê gái bật lên.
- Người cũ tui quen biết, tui không thích! Ăn lẹ đi, cấm hỏi tiếp!
Nó ăn miếng cà chua người ta bỏ qua, chép miệng:
- Ầy, chắc sợ có người đẹp hơn mình làm mất danh hiệu hoa khôi giảng viên đây mà. Ầy, nữ nhân ghen tị quả là chuyện thường tình... ặc
- Cho em thường tình... - sự là có một trái dưa leo vừa bị tọng vào mồm ai kia.
- Ặc... khục... trời ơi... khục... bạo lực gia đình...
- Giờ có ngậm miệng ăn không?
- Ngậm miệng làm sao mà ăn?
- Thử không?.-lườm.
- Dạ, ngậm miệng, ăn liền.
Nó thật biết điều cắm cúi ăn.
- Hừ...
....
- Nhưng mà chị xinh đẹp yên tâm, đứa em này vẫn thần tượng chị nhất a...
- Khéo nịnh, quỷ mới tin em!- ngta nói thì nói vậy thôi chứ nịnh vậy thích mà, thích muốn chết.
- Hihi... em no rồi, - tự dưng đứng lên vòng qua sau ghế-
mà, chị nên tin đi, vì...chị ác như quỷ ấy... hehe...- nói rồi cắm cổ chạy!
Quéo queo quèo....
- Giỏi đừng có chạy, hôm nay em chết với tôi!!!!
- -----
Trên phòng phút giây sau:
- Aaa, tha cho em đi mà, a, ngộp thở chết mất, a.. hihi, a, a nhột chết mất, hihi... tha... đi mà...hihi.... hihihi
Có người bị hành hạ còn cười, cười chảy nước mắt không ngừng được.
- ---
Lúc trưa cô cho ẻm quá giang đi học. Ẻm cứ định luyên thuyên về giảng viên vừa giỏi vừa đẹp kia thì bị cô stop ngay, không hiểu sao nữa, chắc có thâm thù đại hận lắm hay sao đâu á!
Vậy mà lúc bắt đầu ca của cô cô lại dẫn một cô gái trẻ trung xinh đẹp đến lớp, tất cả sinh viên đều trầm trồ, mĩ nữ a, trẻ như sinh viên mà ăn mặc thì không giống, vậy, đây chính là giảng viên mới từ nước ngoài về? Wow, lời đồn quả là không ngoa a.
- Chào các em, tôi muốn giới thiệu với các em giảng viên mới sẽ thay thế cho cô Hà nghỉ thai sản, đây là cô Jami.Trần sẽ đảm nhiệm bộ môn Ngôn ngữ học đối chiếu lớp mình sắp tới. -rồi xoay sang- Cô chào hỏi với
lớp!
- Umh, chào các bạn lớp L, tôi sẽ đảm nhiệm môn Ngôn ngữ học đối chiếu lớp ta, mong các bạn hợp tác. À, đừng gọi Jami, gọi tôi Giáng My đi cho thân thiện.
Nói xong thì cười, ở dưới kia bao nam sinh nữ sinh đổ ầm ầm.
- Cô ơi cô, cô vừa xinh lại vừa dễ thương lại nói chuyện ngọt ngào, em đại diện lớp hỏi cô có người yêu chưa cô?
- Tôi hiện không có người yêu!
- Wow, thiệt hả cô?
Mắt càng sáng lên, lớp thêm ầm ĩ.
Cô ấy chỉ cười, khẽ giơ bàn tay phải lên:
- Dĩ nhiên thật, là vì tôi đã đính hôn mất rồi!
Bàn tay tinh tế nõn nã lắc lắc, nhìn kĩ, nơi ngón áp út là một chiếc nhẫn kim cương hồng sáng lấp lánh, nam sinh viên thì muốn khóc thật to, còn có một người họ Hoàng ngồi đó nhíu mài lại, gì chứ, em là khoe khoang với mọi người là em đang hạnh phúc lắm đúng không?
Khẽ thở dài khó chịu, cô không biết Gia Chi đang lặng lẽ nhìn thái độ của mình, suy nghĩ.
- ----
Người này là ai a? Quen mà, cũ mà!