- Cô ăn lề đường chưa???
- Chưa...
- Vậy ăn nha! Ăn lề đường vậy mà vui lắm đó
- Nhưng... cô sợ đau bụng...
- Không có gì đâu, không ăn đừng hối hận nha, ngon hơn ở trong nhà hàng nhiều.
- Thật vậy sao?
- Thật đó, vậy ăn nhá!
- Ờ... vậy thì thử.
Cả ăn đủ thứ món, nào là đồ chiên, nào là xôi, nào là đồ nướng, đủ thứ món, họ vui vẻ ăn uống cười nói đến nhiều thứ đến mức no căng bụng. Họ trở về phòng trên đường đi Tuệ Lâm buông tay ra xem Khánh Băng phản ứng thế nào, đang nắm tay bỗng nó gỡ tay cô ra và nói
- An toàn rồi, không còn đông người, cũng chẳng còn xe nữa...và cô chẳng cần em bảo vệ nữa... (Tuệ Lâm nhìn cô nhếch nhẹ môi)
Khánh Băng vội vàng nắm đôi tay nó lại đan từng ngón vào tay cô vào tay nó vs sự kinh ngạc của nó mỉm cười nói
- Nếu như... nếu như mà... không còn dòng người chen chúc nhau đi, cũng chẳng còn những chiếc xe phóng nhanh vượt ẩu thì lúc đó cô biết cô không còn sợ lạc, cũng chẳng còn sợ những nguy hiểm hay rủi ro, cũng an toàn khi cô đi trên con đường đó cũng là lúc cô đã thực sự an toàn mà không bất cứ nguy hiểm nào nữa... Có lẽ... lúc đó cô sẽ chẳng còn sợ hải về những điều xấu nữa... nhưng... cô sẽ sợ hãi vì... không có em đi cùng cô. Nếu như thế... cô có được quyền nắm tay em đi nữa không?
- Tay của em sẽ mang lại cảm giác an toàn cho cô, nhưng con người em mới bảo về được cô đấy. Thế nên cô cần cả người em chư không phải riêng cái tay đâu nhé!
Họ nhìn nhau mỉm cười tay đan vào tay tràn ngập hạnh phúc và ấm áp. Họ trở về phòng và nhớ ra rằng chỉ có cái giường nó nói
- Hay là cô ngủ ở trên giường đi
- Thế Lâm ngủ ở đâu?
- Thì... (nó gãi đầu)
- Thôi, cả cùng ngủ giường đi... nằm nghiên chắc sẽ vừa mà
- Dĩ nhiên vừa chứ, em vs cô đâu có mập thây đâu. Vả lại nằm xích xích lại cho nó tình củm xíu, hehe
- Ù uôi! Lộ nguyên con dê luôn rồi kìa... thật là đáng sợ khi ta đang ở trong căn phòng vs con dê này!
- Lỡ lộ rồi cho lộ luôn
Nói dứt câu Tuệ Lâm chạy lại chọt léc Khánh Băng, cô giẫy giụa xin nó tha. Nó ngừng lại là ôm cô từ phía sau để cằm lên vai cô mỉm cười hạnh phúc nói
- Em đợi cái cảm giác này lâu rồi... cô thấy ấm không?
Đứng im lặng khoảng " cô xoay người lại nhìn nó và ôm nó thật chặt, cô cười đưa hàm răng trắng muốt, cái nụ cười thiên thần đã từng làm nó chết đứng rồi nói
- Thế... như thế này ấm cho cả nhỉ?
- Thế này thì có tình củm quá hông ta?
- Không thích à? Thế thôi nhá! (đẩy nó ra)
- Ế! Em chỉ nói vậy thôi mà... chứ được thiên thần ôm tình củm thế này ai mà hông thích đúng hông
- Nịnh quá coi chừng tui cắt mỏ à!
- Hihi... mà cô còn mệt nữa không?
- Không, Lâm mệt hả? Mệt thì ngủ há!
- Ừm... em vẫn còn hơi mệt, ngủ thôi cô gái!
Nói rồi cả trở về giường, may mắn rằng cái giường có thể đủ chỗ cho họ, họ xoay người đối mặt vs nhau rồi nhìn nhau yêu thương đôi môi đếu nở nụ cười tươi hết cỡ
- Cô...
- Hở?
- Em muốn... muốn...
- Muốn gì hả? Muốn gì mà mặt gian tà thế hả?
- Muốn hôn cái á... hôn nha!
- Hông nha! Hông cho nha! Xa tui ra nha con dê. (Khánh Băng lấy tay che mặt)
Tuệ Lâm xích lại gần hôn nhẹ lên trán rồi mỉm cười thỏa mãn
- Rồi đó... thế cũng đủ rồi!
Khánh Băng nhìn Tuệ Lâm khi má đỏ ửng lên và cười nhẹ
- Đáng yêu quá à... mặt lại đỏ rồi kìa...
- Cấm chọc, cấm chọc đó! (Che mặt tiếp)
- Rồi, rồi không chọc nữa... ngủ thôi cô gái của em, hôm nay em mệt thật rồi!!!
- Ừm ngủ thôi!
- À quên nữa... đưa ngón út của Cô ra đi...
- Chi vậy? (Đưa ngón út ra)
- Thì em sẽ lấy ngón út của em đan vào ngón út của cô và giờ chụp tấm ảnh làm kỉ niệm trước nhá, ngày ta chính thức là của nhau là hôm nay / tính từ giờ này nhá! h" s nhá!
- Cô bé của cô sến quá đi mất... (Cô cười hạnh phúc)
- Cô gái của em dạy văn mà, đã thế em lại còn giỏi văn thì làm sao tránh được cái sến súa này chứ, hehe
- Nhiều chuyện quá! Ngủ thôi cô bé... Em ngủ ngoan nha!
- Cô gái của em ngủ ngoan luôn nha!
Phía ngoài cánh cửa Lan Anh mỉm cười xoay qua nói vs Ana
- Về thôi Ana... nhìn người ta hạnh phúc F.A như tụi mình tủi thân dễ sợ.
Ana trả lời vs vẻ mặt buồn buồn
- Ờ...
Thì ra nãy giờ có người đang rình mò thấy và nghe toàn bộ câu chuyện của họ mà họ không hề biết
- Mà nè... cậu đói không mình đói quá à.
- Ừm, vậy tìm chỗ ăn.( Ana trở lại nét lạnh lùng)
- Cậu chạy xe không vậy?
- Có
- Mình đi ké nhá, lúc nãy mình đi taxi đến...
- Ờ...
Ana ra bãi đậu xe lấy xe chiếc moto phân khối lớn làm Lan Anh ngạc nhiên
- Wow....
- Sao hả?
- Không có gì?
- Lạ lắm đúng không? Ai cũng ngạc nhiên khi cô gái nữ tính như mình lại thích loại xe mạnh mẽ thế này... (Ana cười nhẹ)
- Ờ...
Cả lên xe Ana phóng nhanh thật nhanh làm Lan Anh ôm chặt cách sợ hải nói
- Cậu... chậm thôi được không?
- Cậu sợ sao?
- Ừm...
Ana dừng ở quán ăn, rồi chọn bàn ít người để ngồi tránh đi không khí ồn ào và nhộn nhịp. Im lặng hồi Nó nói tiếp
- Cậu nhát nhỉ...
- Dĩ nhiên, vì đã có lần Lâm chở mình nhanh hơn thế này và té nên từ đó mình sợ...
- Lâm chạy xe nhanh hơn thế nữa sao?
- Chứ sao, nó từng là tay đua mà!
- Tay đua á?
- Đúng rồi! Không nghe lầm đâu
- Vs tính cách của Lâm cũng thích đua xe à?
- Thích chứ, nó chạy xe bình thường đã nhanh... nhưng đến khi buồn nó thường im lặng và chạy hết ga có thể...
- Giống nhỉ... cậu ấy cũng như thế...
- Hả? Giống ai?
- À không! Ý mình nói tính của Lâm lạ nhỉ, vui thì như con nít... nhưng buồn thì lại thích thu mình lại nhỉ...
- Ừm, thấy vậy chứ nó men lắm
- Ừm...(Ana cười buồn)
- Mà... cậu này...
- Hở?
- Cậu là con lai Mĩ à?
- Mình lai Anh, có gì hả?
- À không, nhìn cậu đẹp thật... sắc sảo ghê.
- Cậu lại quá khen... mà mình thấy Lâm khi buộc tóc cao lên nhìn giống con lai lắm...
- Thấy rồi hả?
- Thấy trong hình nền điện thoại của cậu đó!
- Hơ... thấy khi nào
- Lúc nãy cậu mở điện thoại vô tình mình thấy.
- À... ra thế, mà hình như cậu để ấy nhiều thứ về Lâm quá nhỉ?
- Đâu có, mình chỉ thấy tính cách và khuôn mặt của Lâm giống người thôi...
- Ai vậy?
- Món ăn vị đã kêu ạ, chúc vị ngon miệng
Anh phục vụ lịch sự để món ăn lên bàn và quay đi. Nhờ vậy mà Ana tránh được câu hỏi của Lan Anh, nó thôi phù nhẹ nhỏm.
h" Ana đưa Lan Anh về tới nhà
- Trể rồi, hay cậu ở lại đi (Lan Anh nói)
- Thôi không sao đâu mình về được.
- Không cần ngại. Ba mẹ mình đi công tác cả rồi, tuần sau mới về ở nhà chỉ có mình thôi à! Vả lại giờ này cũng h" rồi... nguy hiểm lắm, mà đã thế cậu chưa rành đường mà...
- Ơ...
- Thôi ở lại đi, đừng có a vs ơ nữa vào nhà đi.(Lan Anh lôi tay Ana vào)
- Được rồi, được rồi... dù sao thì ngày mai cũng được nghỉ, thôi thì ở lại vs cậu cũng được.
- Thanks you!
- Mình phải cảm ơn cậu mới phải... cảm ơn nha!
Cả mỉm cười rồi dắt xe vào nhà