- "Bạn con trai" hay là "bạn trai" vậy cô? (Lan Anh hỏi)
- Đồng nghiệp, có gì sao? (Khánh Băng nói)
- À....haha là đồng nghiệp hí hí (quay qua nhìn Lan Anh mặt tươi rối)
Nói chuyện hồi cũng h"
- Trể rồi, về thôi cô bé.
- Sớm mà! Ngồi chút nữa đi mà! Em chưa muốn về mà...
- Mai còn phải đi học nữa đấy, về thôi! Hi
- Vậy để em trả chầu này cho! Hihi (nháy mắt)
- Không được, cô lớn cô mời
- Ai nói em nhỏ, em cao hơn cô đấy!
Đôi co qua lại thì Lan Anh lên tiếng
- Dạ chị, em mời nha!
- Không được (cả đồng thanh)
- Ờ, vậy người trả đi.
- À cô biết cái vụ mà ông bạn giành nhau trả tiền mà ông kia té vô nồi nước chết không???
Cô Khánh Băng và Lan Anh phá lên cười thì lúc đó nó đưa tiền cho phục vụ.
- Rồi xong, đi về!
- Ơ chưa trả tiền mà!(cô ngơ ngác)
- lúc người đang nhắm mắt lại cười thì người ta đã lấy tiền và đi rồi. Haha
Ra lấy xe nó vội vàng hét lên
- Ý chết....
- Gì vậy?(Khánh Băng và Lan Anh đồng thanh)
- Em cần điện thoại có việc gấp, nhưng.... máy lại hết tiền
- Nè máy tao nè (Đưa điện thoại)
- (nó nháy mắt lia lịa)
- Máy tao còn chết liền( hiểu ý nhau ghê)
- Điện thoại cô nè, điện đi, không tính phí đâu đừng lo
- Cảm ơn cô nha!
Nó bấm số điện thoại của nó và gọi vào thì nó cười khoái chí
- Rồi nè
- Nhanh vậy? Người ta không nghe máy à?
- À.... không.
- Em cần gọi lại nữa không?
- Không đâu, em ghét phải gọi cho ngta nhiều lần lắm! Hì hì về thôi. Mà để em đưa cô về nhá! Tối rồi, nguy hiểm lắm!
- Không sao đâu, em đưa bạn về đi
- Cô khỏi lo, Nhà nó với nhà em cách nhau "tới" căn lận
- Ờ, vậy tùy em
Trên đường về đứa thì nói chuyện rầm rang, còn cô chỉ chạy song song và cười...pla...pla...pla. Cuối cùng cũng về tới nhà cô, căn nhà chỉ đơn giản tầng lầu, cổng nhà có giàn hoa giấy màu hồng,trước sân rộng tòan là trồng hoa, hoa Lan tím, hoa xương rồng con trên giàn hoa xương rồng nằm trên những cái bậc bé xinh trên tường góc phải, hoa Lan và những loài hoa khác khắp nơi nhìn thật lãng mạn.
- Ôi! Đẹp quá! Vườn hoa đẹp quá!!! Lãng mạn quá!!! (Cũng đâu thuộc loại lạnh lùng đâu ta.nó nghĩ)
- Ờ, thơ mộng thật đấy,cô mình lãng mạn ghê (Lan Anh nói)
- Thôi thôi về đi! Trể rồi đó, đứa cẩn thận nha!
- bái bai! Cô ngủ ngon nhé cô, mai gặp lại (Lan anh nói)
- bye nhé! ( Tuệ Lâm Quơ tay mỉm cười)
Trên quãng đường về Tuệ Lâm cứ cười mỉm mỉm và mong về tới nhà càng nhanh càng tốt, chỉ để nó có thể nhắn tin, để trò chuyện với cô Khánh Băng thôi, hơi bị kết cái nụ cười của cô ấy rồi nhỉ? Cái nụ cười ấy làm nó xao xuyến biết mấy, chắc cái nụ cười ấy làm rối loạn biết bao nhiêu trái tim rồi nhỉ, nhưng nụ cười ấy làm sao bằng nụ cười của người đó chứ....
h" vừa về tới nhà nó bay cái vèo lên phòng mà chả ngó ngàng tới bà chị của nó.
- Hé Lu! (Lâm bắt chuyện)
- Ai đấy?( Băng hỏi)
- Vừa nãy mới gọi vào số này đấy( nó trêu)
- À, em ấy về rồi, tôi là chủ nhiệm nãy em ấy mượn máy tôi điện nhờ ạ!
- Thế cô tên gì vậy? Bao nhiêu tuổi? (Lại trêu)
- Tôi là Diệp Khánh Băng, tuổi ạ! Mà hỏi có vấn đề gì thế ạ? (Thắc mắc)
- À không! Chỉ hỏi thôi! Mà tên cô đẹp như người ấy nhỉ!!! Hihi
- Ủa đã gặp rồi sao?(nghi ngờ)
- Ể... chỉ đoán thôi mà!
- Vâng, đoán rất hay đó ạ! Cái tên của em cũng đẹp giống như người em không kém gì tôi đâu cô nhóc Đào Tuệ Lâm ạ! (Biết ngay cái cách nói chuyện có từ "Ể" là của em ấy)
- Chứ sao! Em mà(vội vàng gửi)
Ể.... có gì là lạ trong câu nói nhỉ?.....
- Aaaaaaaa sao cô ấy lại hiết mình được nhỉ? Thú nhận luôn rồi,huhuhu, hết vui luôn
- Ể thế là thừa nhận rồi sao nhóc?
- Ồ la lá, nhóc luôn kìa! Nhóc luôn kìa ta ơi!!!! Thích quá rồi đó nha!(sướng gì mà ra mặt luôn vậy chế)
- Ờ.... thôi ngủ đi mai còn đi học nữa kìa! Cô soạn giáo án đây.
- Ok, cô ngủ ngon nha! Soạn gì thì soạn nhưng cũng phải ngủ sớm đó nha! Không thôi xấu xí lắm! Hihi
- Cảm ơn em!
- Ok, sẽ không để cô trả lời sau cùng, nên tin nhắn kết thúc câu chuyện nhá! Ngủ ngon, mai gặp. (Nó mỉm cười)
Khánh Băng mỉm cười khi được nhận tin nhắn thế này, đã lâu rồi cô không cười như hôm nay...
Còn phía Tuệ Lâm, nó ngước mặt lên nhìn trời, trời hôm nay nhiểu sao quá nhỉ? Có cả những vì sao sáng trên bầu trời kia, cả ánh trăng khuyết làm cả bầu trời ban đêm rực sáng như ban ngày. Cái khung cảnh này sao đẹp đến ngỡ ngàng như thế, nó chợt nghĩ về Khánh Băng, Nghĩ về đôi mắt của cô ánh mắt ấy có nét đượm buồn, dường như cô ấy có rất nhiều tâm sự nhưng có lẽ không ai có thể biết được những gì cô ấy nghĩ và những gì cô ấy làm đâu nhỉ? Nó mỉm cười nhẹ nhàng rồi vươn vai...
- aaaa, đi ngủ thôi! Mai sáng lại đi học haizzzz (độc thoại như bị điên ^^)
Trước khi chìm vào giấc ngủ, nó không quên suy nghĩ về người con gái đó. Khánh Băng người con gái có đôi mắt đượm buồn khiến nó bận lòng, rồi dần chìm vào giấc ngủ.