Công ty vốn đã phái xe chờ ở cổng cục thành phố, nhưng Uông Tư Niên sợ sẽ lộ ra thân phận đặc cảnh của Đồ Thành, lại gọi điện thoại để xe quay về. Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, hắn được lão Uông nhắc nhở quá nhiều, thành thử ra bây giờ ai cũng không thể tin, chỉ có thể tín nhiệm tổ chức.
Còn có người đàn ông mà tổ chức phân cho hắn nữa.
Đồ Thành lái xe mình ra, dừng trước Uông Tư Niên. Là một chiếc xe việt dã màu đen, nhìn thì thấy lâu rồi chưa rửa qua, bụi bẩn bám xám xịt.
Uông Tư Niên vừa mới mở cửa xe đã cau mày, một thứ mùi hỗn hợp đặc thù của da chất lượng kém xông vào mũi, hắn che mũi nhỏ giọng cằn nhằn: "Mùi kiểu gì vậy?"
Đồ Thành ném một cái áo phông trắng dính máu từ ghế trước ra ghế sau.
Uông Tư Niên cằn nhà cằn nhằn ngồi lên xe, quay đầu nhìn cái áo kia, vết máu đã khô, lưu lại một thứ màu rỉ sắt khiến người ta khiếp sợ. Hắn tò mò không chịu được, lại có một loại hưng phấn không tên: "Cấp trên ơi... Máu của anh à?"
Đồ Thành khởi động xe, lạnh nhạt đáp: "Không phải."
Uông Tư Niên nhìn chằm chằm gò má tuấn lãng của đối phương: "Vậy của ai?"
"Một tù nhân trốn trại."
"Hai người đánh nhau à? Tại sao vậy?"
Đồ Thành như mất hết kiên nhẫn rồi, nhưng không thể không giữ bình tĩnh, lông mày nhíu lại, mím môi, lát sau mới trả lời: "Tù nhân trốn trại có dao, hắn ta bắt được hai con tin, tự biết chạy không thoát nên muốn cùng con tin đồng vu quy tận."
"Tù nhân trốn trại này, là để lọt lưới à ___" Uông Tư Niên còn có cả đống vấn đề muốn biết, đối phương lại bất ngờ đạp phanh xe, hắn còn chưa thắt dây an toàn, suýt chút nữa đã đập đầu lên cửa kính.
Người này càng không để ý đến hắn, Uông Tư Niên càng không phục, càng muốn trêu chọc đối phương. Theo lời của Tống Tiêu Tiêu thì, Uông đại mỹ nhân hắn đi chỗ nào là chỗ nấy phải chiêng trống vang rền, pháo bay tung tóe, dù thế nào cũng không phải loại đãi ngộ lạnh lẽo này. Suy nghĩ một chút, hắn cố ý chọc dao vào chỗ đau của người ta: "Tôi thấy nhân duyên của anh trong đội đúng là chả ra sao, anh không cảm thấy tính tình mình có chút vấn đề ___ ấy, anh, anh định làm gì?!"
Đỗ Thành cài dây an toàn, sau đó nghiêng người tới, thay minh tinh đang hô to gọi nhỏ này thắt dây.
"Tù nhân bị tôi đánh gục, trên cổ có một lỗ hổng cm, vỡ động mạch cổ, máu tươi đầy mặt." Đồ Thành quay đầu nhìn Uông Tư Niên, mặt không hề có chút cảm xúc nào, "Giờ đi đâu đây?"
Phảng phất như nhìn thấy gương mặt đầy máu nọ, Uông Tư Niên bị đôi con ngươi thâm thúy kia nhìn cho sợ hãi, sửng sốt một hồi lâu mới báo địa chỉ.
Đồ Thành mở dẫn đường trên di động, tìm đường từ cục thành phố. Phía tây ngoại thành vừa khai phá khu biệt thự golf, tên là Thiên tỉ hào viên, vị trí địa lý tốt, giá phòng cao kinh người, người làm công ăn lương bình thường chịu khổ giành dụm hai, ba năm còn chưa mua nổi một mét vuông.
Bên người có mang theo hộp kẹo bạc hà, Đồ Thành lấy hai viên cho vào miệng, sau đó bật radio trên xe.
Vừa vặn là kênh âm nhạc, trong đó nữ MC nói:
"Bài hát sau đây sẽ mang lại chút hồi ức cho quý vị, do Uông Tư Niên cải biên, bài "Đao kiếm như mộng", dành tặng cho những người trẻ tuổi còn đang vì ước mơ của bản thân mà phấn đấu..."
"Đây là... Đây là tôi hát." Chợt nghe thấy bài hát cũ của mình, Uông Tư Niên nhất thời tối sầm mắt, có vẻ vô cùng bùi ngùi. Nói hắn hát hay cũng không sai, bảy năm trước có một chương trình tuyển chọn tên "Tiếng ca bầu trời", hắn dễ dàng đạt được vị trí đầu vòng đầu tiêm, chỉ thiếu chút nữa là nổi tiếng.
Chương trình tìm kiếm giọng hát như thế này, người tham gia vốn đều có nhiệt huyết. Nhưng mà sau cuộc thi toàn quốc đầu tiên, hắn tự mình rút lui khỏi cuộc thi. Một lần nữa xuất hiện trên màn ảnh đã là bảy năm sau.
Điều thú vị là, về mặt khoa học, tế bào trên người mỗi đêm đều sẽ thay đổi, mỗi bảy năm sẽ hoàn thành một kỳ trao đổi chất.
Vì lẽ đó, hắn dùng khoảng thời gian bảy năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài này như một dịp để sống lại.
Đồ Thành không thích bài hát được cải biên này, quá ồn ào, không chút nể tình mà chuyển kênh. Chả biết hắn đổi sang kênh gì mà có một lão tiên sinh khó khăn kể lại một câu chuyện hồi hộp.
Đồ Thành nhìn thẳng phía trước, lông mày nhíu nhíu, cũng không biết là chăm chú nhìn đường hay chăm chú nghe chuyện kể.
Uông Tư Niên lườm một cái, lại mắng thầm trong lòng, đồ dế nhũi không có năng lực thưởng thức.
Mới gặp mặt đã ghét nhau, dọc đường đi hai người đều không mở miệng.
Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, kẹt xe nghiêm trọng, cơ hồ nửa bước khó đi. Lộ trình chỉ mất phút ngày thường giờ đây kéo dài gần hai giờ.
Phố xá rực rỡ lên đèn, đèn neon sáng chói mắt. Cảnh đêm thành thị huyền ảo như mộng, Uông Tư Niên không hiểu sao bỗng cảm thấy cô tịch. Hắn ỉu xìu ngồi ở ghế phó lái, vẻ mặt mê man nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe xong phút chuyện kể hồi hộp, lại nghe tiếp phút tin tức xã hội, cuối cùng là phút thông tin đường xá, lúc này mới về đến nhà.
Ở trong không gian hẹp một lúc lâu, về đến địa bàn của mình, Uông Tư Niên cảm thấy tự do hơn nhiều, hắn cười nhẹ, nhanh bước đi trước Đồ Thành, chuẩn bị rút chìa khóa ra mở cửa ___
Kết quả, chìa khóa còn chưa cắm, cửa nhà đã tự mở ra.
Rõ ràng là có người thừa dịp hắn vắng mặt mà lẻn vào, Uông Tư Niên đang sững sờ, Đồ Thành đã dắt hắn ra sau mình, dùng thân thể cao lớn của mình hoàn toàn đưa hắn vào vòng bảo vệ.
Đẩy cửa ra, Đồ Thành vừa mới bước chân vào, phía sau đã có một đôi tay vững vàng ôm eo hắn.
Sức ôm của Uông Tư Niên quá lớn, hắn nhất thời không thể nhúc nhích. Đồ Thành bị đôi tay kia ôm đến cứng cả người, kìm lại nóng giận, quay đầu lạnh lùng định phủi người đi ___ người phía sau đang ngửa mặt lên nhìn hắn, ánh mắt đôi bên chạm nhau, chóp mũi suýt nữa đụng phải chóp mũi đối phương.
Uông Tư Niên không lùi lại cũng không buông tay, chỉ trừng lớn con mắt giảo hoạt, vô tội nói: "Tôi sợ."
"Anh không buông tôi không cử động được," cố nén không phát giận, Đồ Thành đứng thẳng bất động trong chốc lát mới dùng một giọng điệu bảo đảm mà nói, "Có tôi ở đây, anh nhất định sẽ không sao."
Uông Tư Niên đảo mắt nghĩ ngợi một chút, nghĩ đến đối phương là người đã đánh gục tù nhân trốn trại, cảm thấy tạm thời có thể tin tưởng, lúc này mới chậm rãi thả lỏng tay.
Đồ Thành bước nhanh vào cửa, một người ẩn náu trong bóng tối liền đánh về phía hắn.
Kẻ địch đến nhanh, nhưng Đồ Thành phản ứng còn nhanh hơn, thân thể trong chớp mắt đã thực hiện động tác, bắt được cổ tay của đối phương đang hướng về phía mình.
Một tay giữ cổ tay, tay kia giữ cổ họng, người tấn công căn bản còn chưa kịp phản ứng đã không thể chống đỡ mà bị hạ gục.
Uông Tư Niên là kiểu người mà anh cho hắn chút màu, hắn liền mở phường nhuộm, trước mắt đã có Đồ Thành làm chỗ dựa, gan càng lớn, hắn xông lên đánh người còn hung hãn mắng: "Còn muốn đánh lén tao, để tao lật tẩy mày, chặt tay rồi đem cho chó ăn!"
Cổ họng bóng đen bị chặn lại, chỉ có thể cố hết sức mà kêu to: "Này... Là tôi... Doãn... Doãn Bạch..."
Vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc này, cái bạt tai thứ hai đúng lúc dừng lại.
"Lão Bạch? Là ông thật sao?" Bật đèn, xác định người bị bắt đúng thực là Doãn Bạch, mau chóng bảo đối phương thả người ra, "Không sao, không sao, đây là bạn tôi, bạn thân."
Đồ Thành thấy Uông Tư Niên đảm bảo người kia tuyệt đối không có ác ý mới thả lỏng tay. Hắn vừa mới buông tay, người đàn ông này đã ngã co quắp trên mặt đất nửa ngày không bò dậy nổi. Phải biết Đỗ Thành mới dùng ba phần lực, chỉ cần ra tay tàn nhẫn hơn một chút, tay người này có lẽ sẽ bị gãy.
"Mẹ nó bóp chết tôi rồi, xương đều gãy vụn cả..." Doãn Bạch xoa xoa cổ, khò khè thở, một lát sau mới hít đủ khí. Anh ta ngẩng đầu lên, căm giận trừng Uông Tư Niên, "Tôi chỉ đùa một chút, ông tìm cái đồ chơi này từ đâu ra thế, ra tay ác như vậy?!"
Bên người vừa có một người chết, chính là lúc chim sợ cành cong, chuyện đùa này cũng khiến Uông Tư Niên tức giận, không khách khí đạp Doãn Bạch một cước: "Ai kêu ông thích đùa, đáng đời!"
Người đến tên Doãn Bạch, mặt tròn mắt tròn, lúc cười lên còn lộ ra hai lúm đồng tiền, tướng mạo khá thanh tú. Kỳ thực anh ta cũng xấp xỉ tuổi Uông Tư Niên, nhưng Uông Tư Niên lại quen gọi anh ta là "Lão Bạch", hai người quen biết nhau đã mười năm, lúc chán nản thậm chí còn từng kéo nhau ra vỉa hè bán quần áo, biết hết gốc rễ của nhau. Những năm Uông Tư Niên không nổi tiếng được Doãn Bạch giúp đỡ, hiện tại thành sao rồi, Doãn Bạch cũng theo đó mà gà chó lên trời, không còn làm nghề buôn quần áo nữa, trực tiếp trở thành cố vấn ăn mặc cho minh tinh, sau đó cũng tự kinh doanh hàng hiệu đến vui vẻ.
Đạp đối phương một đạp xong, Uông Tư Niên đưa tay kéo người lên, hắn giới thiệu Doãn Bạch rồi giới thiệu Đồ Thành, nghe theo lời dặn của lão Uông: "Đây là bảo tiêu tôi mới thuê, tên là Đồ Thành, không phải Tống Tiêu Tiêu vừa mới xảy ra chuyện sao, một mình tôi ở nơi này không an toàn."
"Bảo tiêu?"Doãn Bạch còn thấp hơn Uông Tư Niên cao mét tám, ngẩng đầu lên mới nhìn rõ mặt Đồ Thành. Vừa nhìn đã mất tiếng, anh ta trợn mắt há mồm, đánh giá Đồ Thành từ đầu đến chân ba lượt, cực kỳ khoa trương mà kinh ngạc thốt lên, "Uầy, anh bảo tiêu này đẹp giai thế!"
Hiểu lầm đã được giải trừ, không khí thoải mái hắn lên, không chờ Uông Tư Niên mở miệng, anh ta đã tự ý tiến đến bóp bóp cánh tay Đồ Thành, chậc chậc mấy tiếng rồi đầu lại nảy ra tư tưởng xấu xa, sờ sờ cơ ngực hắn.
Chưa từng bị người cùng giới quấy rầy như thế bao giờ, Đồ Thành bị tên ẻo lả này sờ mó đến sững người, sắc mặt hết xanh lại trắng, rồi lại nửa trắng nửa xanh, nhưng khổ nỗi không thể làm gì, chỉ có thể cắn răng cố nén.
Uông Tư Niên nhìn ra người nọ đang không dễ chịu, nhưng lại giả bộ không phát hiện, kìm nén ý cười xấu xa, lấy ánh mắt "không chê xem trò vui" mà dung túng Doãn Bạch tiếp tục bất lịch sự với hắn.
Doãn Bạch cũng là cong như hắn. Thế mà hai người qua lại nhiều năm như vậy, một chút cũng không cọ ra tia lửa. Uông Tư Niên nghe Doãn Bạch nói anh ta là người tư vấn phục trang, cũng khá là thoải mái, giới thời trang gay cũng nhiều, nhưng mười anh giai lại có chín anh ẻo ẻo, hiếm thấy các anh đẹp giai cơ bắp vừa xuất hiện đã bắn hormone tung tóe, vậy nên hôm nay để người anh em này thỏa mãn một chút.
Đồ Thành bực mình lắm rồi. Từ lúc bàn tay hạnh kiểm xấu của Doãn Bạch mò lên ngực hắn, hắn đã phải cố nén tức giận của bản thân, huyệt thái dương nảy lên một cái, nắm tay cũng vang lên tiếng bẻ khớp, vang vọng trong phòng khách.
Thấy bộ dạng này, Uông Tư Niên lo rằng một giây sau người này sẽ đè Doãn Bạch xuống đất mà tẩn cho một trận mất, vội vàng thu lại nụ cười hóng hớt, bắt đầu ngụy biện giảng đạo lý: "Dù sao cũng là bảo tiêu của Uông Tư Niên tôi, không thể ăn mặc sơ sài thế này được. Lão Bạch hôm nay đột nhiên đến, chưa kịp chuẩn bị, nhưng ngày mai mang cho anh một bộ đồ cũng không thành vấn đề."
"Đúng đúng đúng, Uông Tư Niên của chúng tôi là người rất cần mặt mũi, mặc như vậy đi theo nhất định không được." Doãn Bạch khá am hiểu kỹ thuật mượn gió bẻ măng, lập tức móc thước cuộn từ trong túi ra, cười đến muốn ăn đòn, quay về phía Đồ Thành khoa khoa tay, "Vóc dáng này của anh không làm người mẫu thật đáng tiếc."
Kỳ thực không cần Uông Tư Niên hòa giải, Đồ Thành thân mang nhiệm vụ cũng không có ý chấp nhặt với tiểu nương pháo này. Lắc đầu một cái, thở dài, hắn bất đắc dĩ thuận theo nâng tay, để đối phương đo vòng ngực.
Thân thể như này thật quá tốt, mượn danh nghĩa lấy số đo, Doãn Bạch sờ soạng từ trên xuống dưới một lượt cũng đã nghiền, lúc này mới lưu luyến thu tay lại.
Anh ta ấp úng một lúc, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Đồ Thành, đặc biệt chân thành thở ra một câu ngu ngu: "Anh rắn chắc thật đấy!"