Sau khi được Doãn Bạch khuyên nhủ, Uông Tư Niên trở lại nơi ở của Đồ Thành nhưng chủ nhà lại không trở về. Hắn ngồi ở đầu giường chờ đối phương, chờ đến trông mòn con mắt, trong miệng thì lẩm nhẩm: "Thành ca, em thật sự muốn nói cho anh..."
Tới gần hừng đông Đồ Thành mới từ ngoài cửa bước vào. Hắn có vẻ rất mệt mỏi, không gian không lớn của gian phòng lại càng tăng thêm sự mệt mỏi cho hắn, đôi mắt hiện ra tia máu, vẻ mặt lại tĩnh lặng như một cánh đồng hoang.
Uông Tư Niên mừng rỡ ra đón, bỗng chú ý tới bàn tay đang chảy máu của Đồ Thành, không rõ là từ lúc bóp nát chai rượu ở quán bar mà bị thương hay là sau đó hắn lại tự thương tổn chính mình. Hắn vội vã muốn băng bó cho Đồ Thành nhưng đối phương lại lạnh nhạt đẩy hắn ra, nói: "Không cần."
Đối với đặc cảnh mà nói, chút ít thương tích ngoài da ấy không đáng nhắc đến, anh trai Đồ Lãng đã bị nổ thành tro bụi___ cũng chỉ bởi vì một đoạn tin tức không hay ho gì của hắn.
Uông Tư Niên lại đỏ mắt, bất lực hỏi Đồ Thành: "Chúng ta kết thúc rồi sao?"
Đồ Thành mệt mỏi ngồi lên giường, lấy tay đỡ trán, làm như đối phương không tồn tại, không nói một lời.
Trong khoảng thời gian chờ người ấy mở miệng, Uông Tư Niên vẫn ngây ngốc nhìn Đồ Thành. Hắn phát hiện, hóa ra tình yêu lúc thuận lợi thì ngọt ngào, mà khi trắc trở lại đau khổ đến vậy, ngay cả hít thở cũng quá mức đắng cay, như ăn hoàng liên vậy.
Thật lâu không nhận được câu trả lời, Uông Tư Niên nắm lấy đường sống cuối cùng, bắt đầu không hỏi tự đáp mà giải thích, hắn nói, lúc đó em chỉ muốn trả thù Từ Sâm, kẻ đã phá cổ họng em, Liễu Túc khi ấy là người mới của Từ Sâm, em chỉ muốn khiến bọn họ không thoải mái mà thôi...
Đồ Thành không muốn tiếp tục nghe những lời giải thích vô ích này, ngắt lời: "Nếu em muốn thì ở lại chỗ này, anh sẽ đến phòng nghỉ trong cục."
Lời này so với trực tiếp đuổi hắn đi còn xa lạ hơn, Uông Tư Niên cảm thấy tim mình chảy máu, là vì đau khổ gặm nhấm đục khoét, cứ chảy ra không ngừng. Hắn ôm lấy túi hành lý đã thu thập xong từ lâu, mở cửa nhà Đồ Thành, bước cẩn thận từng bước ra ngoài, vẻ lưu luyến ấy lại xuất hiện trên người Uông Tư Niên, ngẫm lại thực quá buồn cười rồi.
Phút cuối còn ngóng trông người sau lưng có thể lên tiếng giữ hắn lại, thế nhưng Đồ Thành vẫn không nói một lời. Uông Tư Niên thất vọng, bước ra ngoài, gió thay hắn đóng cửa lại.
Sau khi người rời đi, trời cũng sáng hẳn, gian phòng chật hẹp được ánh sáng chiếu vào, không khí sáng sớm còn chứa mùi nước sương thơm mát. Đồ Thành tỉnh lại từ phẫn nộ, nhận ra rằng, so với việc không thể tha thứ cho Uông Tư Niên, hắn càng tức giận bản thân hơn.
Tuy hiện nay Đồ Thành buồn bực trong lòng nhưng vụ án vẫn cần điều tra, hắn cẩn thận phân tích những manh mối đã có, bỗng ý thức được rằng có lẽ phương hướng suy nghĩ của hắn ngay từ đầu đã sai rồi.
Hắn vốn cho rằng mục tiêu của đối phương là Uông Tư Niên, Liễu Túc chỉ là bị ngộ thương, hoặc là muốn nhân lúc hắn cứu người mà đả thương hắn. Nhưng nhớ tới máy nghe lén Uông Tư Niên làm rơi trong phòng Dụ Tín Long, bọn gã phát hiện ra máy nghe lén, có lẽ lầm tưởng rằng Liễu Túc sẽ tiết lộ bí mật, không thể không đi nước cờ hiểm, nhất định phải ra tay với Liễu Túc dưới mí mắt hắn.
Đồ Thành đến bệnh viện thăm Liễu Túc, cha mẹ Liễu Túc vừa nhìn thấy hắn đã xông tới đánh. Mẹ Liễu tâm tình càng kích động, bà đổ hết trách nhiệm lên Đồ Thành, trách hắn vì sao vừa là cảnh sát vừa là bạn cũ lại không chăm sóc Liễu Túc cho tốt?
Đồ Thành cũng không tranh luận giải thích, để hai bác đánh mắng một hồi, sau khi phát tiết xong thì mệt mỏi đi nghỉ ngơi, lúc này mới đi vào phòng bệnh.
Liễu Túc nằm trên giường bệnh, nhợt nhạt mỏng manh như tờ giấy. Đồ Thành không phải là đi tay không tới, cắm hoa mua được vào bình hoa đầu giường, lại vào phòng vệ sinh của phòng bệnh đơn rửa sạch hai tay, ngồi bên giường bệnh Liễu Túc, thay cô bóc vỏ cam. Hắn còn nhớ, Liễu Túc thích nhất là ăn cam, nhưng không thích gọt, ghét nước quả chảy ra dính tay, thích hắn dùng tay bóc vỏ cho cô, tựa như quýt mà ăn từng múi.
Đồ Thành hỏi cô: "Vết thương thế nào, bác sĩ nói gì?"
Có thể đứng lên hay không còn phải chờ đến lần trị liệu sau, bác sĩ cũng không dám cam đoan, Liễu Túc nói xong liền khóc rống một hồi, càng như một đóa hoa lê không trải gió sương, dịu dàng mảnh mai, người thấy mà xót.
Đồ Thành tâm sinh hổ thẹn nhưng lười vụng về an ủi, chỉ đơn giản nói hai câu "Sẽ tốt thôi" rồi chuyển sang vấn đề chính: "Này đó Tư Niên rời đi, có phải cô bị Dụ Tín Long dẫn đi gặp một người không?"
Liễu Túc co rúm mặt mày, không chịu đáp lại, nhưng Đồ Thành dựa vào nét mặt của cô mà có được phán đoán, phương hướng của mình đúng.
"Tôi không hoàn toàn là vì vụ án mới đến thăm cô. Từ lập trường của một người bạn mà nói, tôi bây giờ rất lo lắng cho an toàn của cô, Lộ Khải Văn lợi dụng các cô xong sẽ tìm cách diệt trừ, tôi không hy vọng cô dẫm lên vết xe đổ của Tống Tiêu Tiêu."
Liễu Túc đột nhiên sụp đổ, gào lên: "Anh có tư cách gì mà quan tâm tôi! Tôi bây giờ trở thành như vậy, không phải đều tại anh làm hại sao!"
Đồ Thành không lên tiếng, đặt cam đã bóc vỏ sang một bên.
Cuộc sống đại học của Liễu Túc có thể nói là đặc sắc, giáo viên ở Học viện Hí kịch nói cô là hoa đán năm mươi năm có một, vừa quyến rũ vừa thanh lệ. Người theo đuổi Liễu Túc phải nói là người trước ngã xuống người sau tiến lên, có lần một IP đang nổi đến tìm cô làm nữ hai, được mời đến ăn cơm cùng nhà sản xuất, đạo diễn đưa tay vào trong váy cô, cô liền gào thét chạy ra. Trước khi bị cơ thể của Đồ Thành từ chối, Liễu Túc chưa từng nghĩ tới việc phản bội hắn, tình yêu của cô là lưu luyến bất chấp, là niềm tin có thể đi cùng nhau đến cuối đời, nhưng không ngờ, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người đàn ông cô say đắm suốt thời thiếu nữ lại là một gã đồng tính.
Bởi Từ Sâm và cũng vì sắp tốt nghiệp mà những cơ hội sau đó của cô đều bị quấy nhiễu, một thời gian hoảng sợ lo lắng.
Sau đó cũng có chút ý tứ vò mẻ chẳng sợ nứt.
Kỳ thực con người chính là như vậy, bản thân tự nhảy vào hố lửa rồi lại oán trách người khác vì sao không ngăn cản mình.
"Từ lúc mười tuổi tôi đã muốn gả cho anh, không phải vì anh, tôi cũng không đi tới ngày hôm nay." Sự ác độc khiến cô càng trở nên xấu xí, Liễu Tức dữ tợn nói với Đồ Thành, "Tôi một chút cũng không hối hận trước đây đã khiếu nại anh, tôi cũng sẽ không để anh phá án dễ dàng dàng như vậy, anh cũng đừng mơ có thể quang minh chính đại ở cùng Uông Tư Niên. Hiện tại bên ngoài hắn chính là bạn trai tôi, hắn dám "vứt bỏ" tôi, tôi sẽ lập tức mở họp báo."
Liễu Túc vừa dứt lời, ngoài cửa lại bước vào một người, Đồ Thành nhìn sang, là Sở Nguyên.
Sở Nguyên quen Liễu Túc từ công ty của Từ Sâm, trước là anh em hợp ý, sau này cũng coi như bạn bè. Hắn ta lấy danh nghĩa quan tâm đàn em mà đến, nhưng thực chất đến vì Uông Tư Niên. Cho đến tận hôm nay hắn ta vẫn nghĩ Uông Tư Niên thực sự là bạn trai Liễu Túc. Mà Uông Tư Niên trước đây cho hắn ăn quả đắng, hắn ta vẫn không tài nào nuốt nổi cơn giận này, muốn đến xem xem có thể từ đây tìm ra cách nào để đâm lại hắn không.
Sở Nguyên cũng nhìn Đồ Thành. Hắn ta nhớ ra khuôn mặt bên người Uông Tư Niên này, nghe tên Đầu To hôm đó bị đánh gãy xương kể, công phu rất tốt.
Sở Nguyên không dám gây chuyện với Đồ Thành, khách khí gật đầu với hắn, rồi đứng dựa vào một bên tường tránh đi.
"Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh." Liễu Túc giơ tay lau nước mắt, lạnh giọng đuổi tình đầu của mình đi.
Sau khi Đồ Thành rời khỏi, Sở Nguyên hỏi Liễu Túc, chuyện gì vậy, em biết người kia sao?
Liễu Túc cười lạnh một tiếng: "Tình đầu của em là gay, "đương nhiệm" của em cũng là gay, mối tình đầu với "đương nhiệm" mới thực sự là người yêu, anh xem có mỉa mai không cơ chứ?"
Đúng lúc tâm tình Liễu Túc kích động, giọng cao phút, Sở Nguyên nghe một nửa đã đoán được tới tám, chín phần. Xâu chuỗi vấn đề một chút, hắn ta bỗng nhiên mỉm cười, một chủ ý tuyệt diệu hiện lên trong đầu, mầm cây tội ác rất nhanh đã phát triển.
- --
Hal: Như hồi đầu tôi nói là tôi có ghét một nhân vật nữ có vai trò khá quan trọng trong mạch truyện, ờ, đấy là Liễu Túc. Well, không phải là tôi không nhìn ra cô ta khổ thế nào, bị bất công thế nào, bị ép buộc ra sao, thế nhưng tôi không đồng tình được (hoặc vì tôi thiên vị Tư Niên...). Thật sự đấy, từ đầu đến cuối đều tự làm tự chịu xong cứ "tôi đã vì anh abc thì đáng nhẽ anh phải xyz với tôi, nếu không thì là anh có lỗi", cả cái nhà đấy đều kiểu đổ lỗi như thế =)))) Kể cả khi nó là "phản ứng bình thường" của con người thì vẫn là sống sai với sống lỗi. Ở đâu ra cái lối sống nghĩ mình là trung tâm vũ trụ xong mọi người đều phải trả ơn với có trách nhiệm với mình thế không biết.