Lộ Khải Văn đặc biệt chú ý đến hướng đi của đợt sóng gió này. Cục thành phố đưa ra thông báo nói cảnh sát hình sự gây ra sự việc đã chủ động nghỉ việc, gã thông qua tình báo trong đội ngũ công an nhận được tin tức, là thật.
Dụ Tín Long đã ẩn trốn, bên công an có qua hỏi gã một vài vấn đề, thái độ đều rất ôn hòa, chỉ coi gã như nhân chứng bình thường, dù sao cũng không tìm được chứng cứ thiết thực nào.
Ông trời cũng không làm gì được gã, đường làm quan của Lộ Khải Văn rộng mở khắp nơi, thế nhưng vẫn có thứ quấy rối lòng gã, là không biết nên làm thế nào với Uông Tư Niên. Vì lẽ đó không sai bảo Sở Nguyên mà lại như người có địa vị cao nhân nhượng trước người địa vị thấp, tự mình đi đến nhà Doãn Bạch.
"Tư Niên ở đây." Doãn Bạch mở cửa cho Lộ Khải Văn, anh ta không biết gì cả, nhìn thấy gã còn như nhìn thấy cứu tinh, nói với Lộ Khải Văn, "Lộ tổng, anh khuyên nó một chút đi, cứ như vậy thì mọi người đều sống không nổi."
Lộ Khải Văn nở nụ cười như gió xuân ấm áp, gọi một tiếng "Tư Niên" rồi đi vào trong nhà.
Ngày Ân Hải Lý rời đi, hắn lập tức ngã bệnh, sốt ba ngày, hôm nay mới tốt lên một chút.
Uông Tư Niên nằm ngủ trên ghế, người cao một mét tám co rúm lại trông cũng thật nhỏ bé, giống như đã chịu đả kích đến hỏng rồi, cả người khô cằn, không đứng nổi cũng không có tinh thần. Nghe thấy có người gọi mình, hắn mờ mịt quay đầu lại nhìn đối phương, một lúc sau mới động mắt, hoài nghi hỏi: "Văn ca?"
Hình ảnh người trước mắt mờ mịt như trong màn mưa, mấy ngày nay hắn cả nước cũng ít uống, đói bụng đến mờ mắt.
Việc đã đến nước này, dẫn tới hậu quả tồi tệ là điều không thể tránh khỏi, Uông Tư Niên không còn mặt mũi nào gặp lại Đồ Thành, cũng không muốn thấy bản thân, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bị bệnh như thế này hình như còn thoải mái hơn.
Sờ thử trán, thực sự nóng. Lộ Khải Văn tựa như dỗ một đứa nhỏ, vỗ nhẹ bả vai Uông Tư Niên, cười hỏi hắn: "Bị cấm túc sao?"
Uông Tư Niên lắc rồi lại gật, cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Lộ Khải Văn đưa một tay về phía Uông Tư Niên, ý cười bên môi càng sâu: "Mau đứng lên, tôi dẫn em ra ngoài giải sầu."
Uông Tư Niên lười biếng bò dậy, hỏi gã: "Đi đâu?"
Lộ Khải Văn cười hỏi ngược lại: "Em muốn đến đâu?"
Uông Tư Niên lại mềm oặt ngã xuống, rì rầm trong miệng, một bộ không lưu luyến nhân sinh: "Để tôi nát ở chỗ này luôn đi, chỗ nào cũng không muốn đi."
Lộ Khải Văn lần thứ hai cười to, trực tiếp kéo người dậy khỏi ghế.
Uông Tư Niên giống như không còn biện pháp chống lại, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: "Hay là đi Thâm Quyến, lâu rồi không tới nhà anh."
Năm đó khi Uông Tư Niên mê luyến Lộ Khải Văn, gã đã rời trọng điểm sự nghiệp từ Hongkong đến nội địa, chi nhánh công ty ở khắp nơi nhưng đầu não vẫn trụ ở Thâm Quyến cách Hongkong không xa.
Uông Tư Niên ở Thượng Hải mấy năm nay đều sống trong căn hộ đứng tên Lộ Khải Văn ở Thiên Tỷ Hào Viên, hồi đến Thâm Quyến cũng ngủ tại Lộ trạch. Thời gian trôi qua nhiều năm, trở lại chốn cũ lại có một loại cảm giác thoải mái từ lâu không có.
Không có khác biệt gì so với trong trí nhớ, vẫn là giường này và tủ bàn kia, đồ đạc trong phòng cũng không thay đổi. Lộ Khải Văn tin phong tủy, bố cục của ngôi nhà đều là mời cao nhân đến chỉ điểm, không thể dễ dàng thay đổi.
Uông Tư Niên nhìn bốn phía một chút, từ phòng bếp tới phòng khách, đi lên tầng hai, lại xem xét một vòng từ thư phòng đến phòng ngủ. Nơi nào cũng giống như trước đây nhưng nhất thời lại không quen.
Uông Tư Niên ở Lộ trạch ba ngày, mỗi buổi tối Lộ Khải Văn đều sẽ gõ cửa phòng hắn, nói một tiếng "Ngủ ngon".
Câu "ngủ ngon" này của Lộ Khải Văn ngụ ý sâu sắc, thường đi kèm với ánh mắt nóng bỏng và giọng điệu ướt át.
Đều là người trưởng thành, hàm nghĩa của việc theo người khác về nhà không cần nói cũng biết, không tránh khỏi sẽ sinh ra dục vọng ở phương diện kia. Đến buổi tối ngày thứ ba, Lộ Khải Văn rốt cục không kiềm chế nổi, trực tiếp lên giường, không nói một lời đã đè lên người Uông Tư Niên. Uông Tư Niên lùi về sau, trong miệng liên tục từ chối: "Đoạn tình cảm trước đó còn quá sâu, tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt..."
Ba ba trong hũ, Lộ Khải Văn không cần nóng ruột, dù sao cũng muốn người kia cam tâm tình nguyện, miễn cưỡng cướp đoạt nào có ý tứ gì. Gã cố nén dục hỏa, thả Uông Tư Niên, ôn tồn nở nụ cười: "Chỉ cần em nhớ rằng, tôi sẽ vĩnh viễn ở nơi này đợi em là tốt rồi."
Sau đó nghiêng người hôn lên trán hắn, lại nói một tiếng ngủ ngon.
Người đã ra ngoài, Uông Tư Niên mới hít sâu một hơi, hắn bò dậy từ trên giường, lặng lẽ rời khỏi phòng mình, tới thư phòng của Lộ Khải Văn.
Lần trước vào xem đã thấy có chỗ là lạ, hắn nhìn trái ngó phải trong thư phòng, đến cùng là lạ ở chỗ nào đây?
Ngoài cửa sổ ánh trăng soi sáng, cho dù trong phòng không bật đèn nhưng cũng dễ dàng thấy vật. Thư phòng bày đặt một phần theo phong cách Trung Hoa, phần lớn là dùng gỗ nguyên cây và phối hợp giữa ba màu trắng đen xám, trên bàn đá hoa cương đen bày một vài cuốn sách và một cái chặn giấy hình cóc bằng đồng mạ vàng dài hơn cm. Uông Tư Niên tiện tay cầm cái chặn giấy hình cóc này lên xem xét, trước đây nghe Lộ Khải Văn nói vật này là đồ cổ từ thời Minh sơ, hai bên mắt của cóc đều được nạm hồng ngọc, có giá trị không nhỏ.
Đặt trên bàn thì không chú ý, cầm lên xem mới phát hiện, con cóc vàng rực rỡ này lại thiếu một bên mắt.
Uông Tư Niên đầy bụng ngờ vực, đặt chặn giấy xuống nhìn quanh bốn phía, giấy dán tường màu kem có hoa văn vàng sẫm, hoa văn này rất cổ kính, cũng không phải hạng thường.
Hắn nhớ ra Lộ Khải Văn không thích giấy dán tường, trước đây trong thư phòng cũng không có giấy dán tường.
Hắn đột nhiên hiểu ra, là giấy dán tường!
Lúc hắn đến cục thành phố hỗ trợ điều tra đã cùng Đồ Thành xem qua "bằng chứng ngoại phạm" của Lộ Khải Văn, cũng chính là video gã đang mở cuộc họp video cùng cấp dưới. Nội dung đều bị quay lại, xét theo bối cảnh gian phòng, gã đúng là đang ở tại biệt thự của mình tại Thâm Quyến chứ không phải ở Thượng Hải.
Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, bối cảnh của video chỉ có bàn làm việc, tường, sách và chặn giấy hình con cóc này, hai viên hồng ngọc làm mắt của con cóc đều có thể thấy. Kỳ thực những chi tiết này đều có thể làm giả. Lộ Khải Văn cố ý gùng giấy gián tường, không phải là để khiến người ngoài có ấn tượng thêm sâu, dùng cách làm giả địa điểm để tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình sao?
Điều này chỉ rõ, ngày án mạng xảy ra gã ở Thượng Hải, còn rất có khả năng ở ngay bên cạnh nhà Tống Tiêu Tiêu.
Uông Tư Niên nghi ngờ nghĩ, ngày Tống Tiêu Tiêu chết vẫn luôn tâm tình không yên mà xem thời gian, cô bảo đang chờ bạn trai, từ phòng ngủ đi ra ngoài một hồi, lúc trở về lại rất vui vẻ. Chỉ chút ít thời gian ấy, cô không rời khỏi nhà cũng không gọi điện thoại cho đối phương, cuối cùng vì sao có thể thấy cơ chứ?
Sau đó hắn liền nhớ đến cửa kính mài quanh năm đóng chặt trong phòng chứa đồ. Dụ Tín Long lẻn vào từ nơi này để giết người, mà người bị hại Tống Tiêu Tiêu lại tự tay mở cửa cho gã___ Uông Tư Niên chợt có linh cảm, có lẽ lúc đó điều Uông Tư Niên muốn nhìn chính là bạn trai đang ở ngồi nhà đối diện, cũng chính là Lộ Khải Văn!
Uông Tư Niên xâu chuỗi những việc tưởng như nhỏ không đáng kể lại, cho là mình đã nắm được mấu chốt phá án. Hắn rất mừng rỡ, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng cô giúp việc đi tiểu đêm, hắn sợ bị người khác phát hiện, lập tức quay lưng trốn trong hộc bàn, lấy di động gọi cho Đồ Thành.
Điện thoại rất nhanh đã được nhận, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo của Đồ Thành truyền tới: "Sao vậy?"
Đã lâu không được nghe giọng người yêu, Uông Tư Niên kích động, mũi lại chua xót, vội vàng nói hết manh mối ra: "Thành ca, em biết Lộ Khải Văn ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm như thế nào rồi! Lúc đó gã không ở Thâm Quyến mà ở Thượng Hải, ngay tại nhà đối diện nhà Tống Tiêu Tiêu! Đến căn nhà đối diện với phòng chứa đồ của Tống Tiêu Tiêu khám xét một chút, không chừng có thể tìm được một viên hồng ngọc bị rơi ở đâu đó___"
Sau gáy đột nhiên bị đánh một đòn, Uông Tư Niên không kịp nói hết lời đã gục xuống.
Đầu đau nhức không ngớt, Uông Tư Niên cố gắng để mình không ngất đi, tốn công tốn sức ngẩng đầu quan sát người đến.
Trong tay Lộ Khải Văn là một cây gậy bóng chày nhuốm máu, đang cười mê hoặc nhìn hắn.
Uông Tư Niên ôm nơi bị thương sau gáy cố giãy dụa di chuyển, đầy tay đều là máu tươi nóng bỏng sền sệt.
"Tôi thực không hiểu, một đống rác ngay cả bát cơm của mình cũng không giữ nổi, em đến cùng si mê hắn ở điểm nào?" Lộ Khải Văn đổi sắc mặt, gã từng bước áp sát Uông Tư Niên, sau đó giơ tay, lại đập một đập mạnh lên đầu đối phương.
Trên điện thoại nghe thấy một tiếng vang dọa người, sau đó là tiếng ai đó ngã xuống đất.
"Tôi thực sự không hiểu, một đống rác ngay cả bát cơm của mình cũng không giữ nổi, em đến cùng si mê hắn ở điểm nào?"
Ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, tim Đồ Thành đập mạnh như sắp bị bóp nát. Rất nhanh đã có một cuộc điện thoại khác gọi đến, giọng Lộ Khải Văn nhiễm ý cười quái lạ, ở đầu dây bên kia nói với hắn: "Nếu muốn báo cảnh sát hay liên lạc với lãnh đạo trước đây của anh, Uông Tư Niên chắc chắn sẽ chết, nếu anh muốn cứu cậu ta thì tự mình đến đây."
Uông Tư Niên từ một cơn đau đầu như muốn đòi mạng mà tỉnh dậy, nhìn thấy Lộ Khải Văn đang ngồi bên giường. Nét cười của gã vẫn ôn nhu tựa gió xuân lướt qua liễu xanh khiến lòng người vui vẻ. Nhưng Uông Tư Niên chỉ cảm thấy buồn nôn. Không biết có phải vì hệ quả khi nhận đòn nặng hay không, dạ dày hắn quặn từng cơn, càng nhìn vẻ mặt anh tuấn lịch sự của Lộ Khải Văn lại càng ù tai hoa mắt, còn muốn ói ra.
Lộ Khải Văn thấy Uông Tư Niên mở mắt liền đưa tay vuốt mặt hắn: "Tỉnh rồi? Ngủ có ngon không?"
Lời này nhu tình đến gần như hoang đường, Uông Tư Niên suýt chút nữa bật cười, đầu đau như sắp nứt, hắn cũng chẳng có sức lực nào mà động đậy, chỉ miễn cưỡng mấp máy môi:"Sao anh phải giết Tống Tiêu Tiêu, cô ấy thực sự yêu anh."
Lộ Khải Văn cười cười: "Nhưng người tôi thích là em."
Lời này nghe vào càng buồn nôn, Uông Tư Niên không nhịn được, cố gắng nén cảm giác muốn ói, tiếp tục hỏi: "Miệng anh cứ liên tục nói yêu tôi, thế nào cũng phải cho một cái chết minh bạch."
Đối phương một chút cũng không cảm kích, Lộ Khải Văn thu hồi vẻ dễ nói chuyện, gã ngạo mạn cười lạnh: "Trong bụng là con của ai cũng không biết lại dám buộc tôi kết hôn cùng cô ta? Cho dù đứa nhỏ có thực sự là của tôi, tôi cũng không thể để cô ta tiến vào gia tộc tôi, một kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người dùng còn mơ tưởng làm Lộ thái thái sao, nực cười."
"Cũng không đến nỗi phải giết cô ấy đi."
"Kỳ thực tôi đã sớm muốn giết cô ta, cô ta không chỉ một lần đe dọa tôi, thậm chí còn hạ tối hậu thư, nếu đêm đó tôi không xuất hiện, cô ta sẽ mang hết bằng chứng tội hối lộ quan chức ra để tố cáo. Tôi trước tiên chỉ có thể vỗ về cô ta, để cô ta cho tôi thêm thời gian suy nghĩ. Tôi lừa cô ta, nói hôm đó có hội nghị quan trọng cần mở cả ngày, chỉ có thể có chút thời gian rảnh, nếu như lúc mười hai giờ đêm tôi xuất hiện trước cửa sổ nhà đối diện nhà cô ta, vậy biểu thị tôi đồng ý kết hôn cùng cô ta."
Chẳng trách tối đó Tống Tiêu Tiêu luôn xem giờ, Uông Tư Niên không khỏi thở dài, loại tình yêu như liếm lưỡi dao này quả nhiên cũng cướp mạng của cô ấy.
Suy nghĩ một chút, Uông Tư Niên nói: "Bởi vì anh quen thuộc với bố cục nhà cô ấy, anh biết cô ấy lo bị những quan chức kia trả thù nên sắp xếp máy quay ở cửa ra vào, anh cũng biết nếu muốn thấy rõ anh có đang ở ngôi nhà đối diện không thì cô ấy phải tự mở cửa kính mờ rất khó mở ra. Anh tính rằng sau khi cô ấy trông thấy anh sẽ mừng rỡ như điên, không để ý là mình đã đóng cửa hay chưa, vừa vặn tạo cơ hội cho Dụ Tín Long ở nhà sát vách lẻn vào."
Lộ Khải Văn đầy tán thưởng nhìn Uông Tư Niên, vì kế hoạch hoàn mỹ của bản thân mà mỉm cười: "Đây là kế hoạch không có sơ hở, tôi vốn muốn sau khi Dụ Tín Long giết Tống Tiêu Tiêu thì làm giả hiện trường thành một vụ tự sát, kết quả, hắn không ngờ tới em lại ở trong phòng cô ta, chỉ có thể trực tiếp dùng dao giết con đàn bà kia, sau đó vội vàng chạy khỏi hiện trường."
"Chẳng trách gã luôn muốn giết tôi."
"Phải, là hắn muốn giết em, nhưng tôi không nỡ." Lộ Khải Văn cúi người, như trêu mèo con mà bóp bóp cằm Uông Tư Niên, thân mật cười nói, "Không có tôi ngăn cản thì ngay cả tên đặc cảnh kia cũng không cứu được em."
Uông Tư Niên không nể mặt, quay đầu tránh đi.
"Nếu không phải vì em vừa nói, tôi cũng không nhận ra viên hồng ngọc kia bị rơi mất. Hôm đó tôi di chuyển bàn trong phòng, không để ý chạm phải cái chặn giấy này, có lẽ mắt cóc bị rơi vào lúc đó." Trên tủ đầu giường là chặn giấy hình con cóc kia, Lộ Khải Văn tiện tay xoa xoa thưởng thức, khá tiếc nuối thở dài, tựa như tiếc hận vì kiệt tác của mình không đủ hoàn mỹ, "Giấy dán tường cũng để lại vết keo, nếu thật sự bị các người tìm thấy viên hồng ngọc này thì phiền phức lớn rồi."
Vốn dĩ chỉ có khẩu cung của Liễu Túc là chứng cớ duy nhất, lại thêm bằng chứng này thì có trăm miệng cũng chẳng thể bào chữa.
"Được rồi, giờ thì sao?" Người đã trong lưới, việc đến nước này, Uông Tư Niên hiên ngang lẫm liệt, đã chuẩn bị tinh thần chịu chết, "Anh định giết tôi kiểu gì?"
Lộ Khải Văn nổi lên tâm tư xấu xa, một tay liên tục sờ nắn, cởi áo Uông Tư Niên, bắt đầu trêu trọc cần cổ trắng nõn và lồng ngực hắn, thậm chí còn luồn tay tìm kiếm nơi bí cảnh. Gã vẫn cười ôn nhu, cũng không biết là thật hay giả, nói: "Nếu em đi theo tôi, tôi cũng không cần thiết phải giết em."
"Thôi khỏi, tôi dị ứng với cặn bã." Có lẽ Uông Tư Niên bị hạ thuốc, một chút cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể mạnh miệng, "Cặn bã đều có mùi nức mũi, chính anh không ngửi thấy sao? Mùi nước vo gạo thiu ấy."
"Lại nói, chuyện tôi đi theo anh, mọi người trong công ty tôi đều biết. Nếu anh thực sự giết chết tôi, anh định nói với người ngoài thế nào? Đừng quên, Liễu Túc đã đích danh tố cáo anh, phân trên mông anh còn chưa lau khô đâu!"
"Thế nên tôi mới gọi cảnh sát ca ca của em lại đây, đến lúc ấy, tôi giết em, sau đó giết hắn, nói rằng là hắn tự tìm tới, vì bị em đá mất bát cơm mà ghi hận trong lòng, tìm tới trả thù, kết quả hai người cùng chết." Lộ Khải Văn nhún vai, "Hai người trước đây có tin tức huyên náo khó coi như vậy, em nói xem, dân chúng có tin tưởng hay không?"
Giống như vị rơi xuống vực sâu, Uông Tư Niên trong nháy mắt lộ ra vẻ thống khổ, bắt đầu xin tha: "Đừng bắt anh ấy tới, không cần để anh ấy tới. Anh ấy đã bị đội ngũ cảnh sát khai trừ, không thể tiếp tục tham gia vụ án của anh nữa. Hơn nữa anh ấy còn bị tôi tổn thương sâu như vậy, chắc chắn sẽ không quan tâm tới sống chết của tôi."
"Vậy nhưng hắn ta lại đồng ý một mình đến đây tìm em, còn muốn tôi cam kết, trước khi hắn đến phải cho em được an toàn." Lộ Khải Văn tiếp tục ve vuốt má Uông Tư Niên, giọng nói có chút tán dương, "Dù sao thì, tiểu yêu tinh như em vẫn được người ta yêu thích mấy phần."
Uông Tư Niên còn muốn quay đầu tránh né, cằm đột nhiên bị đối phương bóp mạnh.
Yêu thương cùng thiện ý của Lộ Khải Văn chấm dứt ở đây. Từ sớm gã đã là người không biết tình yêu là gì, chút chuyện nhỏ ấy không thể so với gia sản ngàn tỉ của gã. Gã chăm chú lại hung tàn nhìn Uông Tư Niên, tựa như muốn dùng ánh mắt mình mà cắt thịt hắn, sau đó đứng lên, giao cho một thủ hạ từ Dụ Gia Ban: "Trông chừng nó cho kỹ."
Dụ Tín Long vội vàng chạy trốn, tiền tham ô đều bị đóng băng, gã muốn lén trốn ra nước ngoài không thể không dùng tiền của Lộ Khải Văn. Lộ Khải Văn thay gã sắp xếp chỗ ẩn thân, đương nhiên gã cũng phải ông mất cân giò bà thò chai rượu, thay Lộ Khải Văn giải quyết chút phiền toái.
Trước mắt, Đồ Thành chính là phiền toái lớn nhất.
Nằm ở trung tâm thành phố Thâm Quyến, tòa nhà trụ sở là tòa kiến trúc cao thứ hai thành phố, như tháp cao chọc thẳng mây. Lộ Khải Văn trước giờ đều yêu thích cảm giác tầm mắt có thể bao quát non sông này, bên tai gió thổi ầm ầm, lên chỗ cao không khí càng thấm đến ruột gan. Gã đứng cạnh Dụ Tín Long trên sân thượng, nhìn lên bầu trời đầy sao, quan sát toàn thành phố.
Gã nói: "Tên kia rất biết đánh nhau, anh có thể đối phó được với hắn sao?"
Dụ Tín Long khinh bỉ khẽ nhấc khóe miệng, mở hai tay, căng ngực, chẳng mấy chốc hai nút áo đã bị bật ra.
Tên đàn ông này vô cùng cường tráng, tựa như quái vật vậy. Cánh tay gã thô như đùi người thường, cả người không có một tấc thịt thừa, mạch máu từng đường nổi lên như mạng nhện bao lấy toàn thân, rất dọa người.
Rơi vào hoàn cảnh phải chật vật chạy trốn hôm nay, không cần nói cũng biết có liên quan cực lớn với tên cảnh sát kia, Dụ Tín Long nhàn nhạt đáp, tôi chờ hắn lâu rồi.