"Hử? Em nói gì? Không phải là người ngoài thì là gì? Vợ tôi sao?"
"Tôi lỡ miệng đó, nói lại được không? Tôi là người ngoài thích lo chuyện bao đồng hì hì."
Mộc Diệp cười hì hì nhìn anh. Một bước đi sai lầm lại để cho tên này tưởng tượng xa xôi như vậy. Thật thiệt thân quá!
Nhưng mà anh lại tỏ ra không nghe thấy câu này của cô, đột nhiên quay ra hôn chụt một cái vào môi cô, còn dửng dưng như không ôm cô "Vợ, về nhà thôi!"
Mộc Diệp cứ thế trố mắt lên rồi đơ ra đó. Mẹ nó chứ, bà đây lại bị tên vô sỉ này hôn? Ngại chết mà!
Cô lập tức đẩy đẩy anh ra rồi tức giận chỉ vào mặt anh "Anh đừng có mà hiếp người quá đáng."
Cô mếu máo sờ sờ môi mình rồi lại lườm anh, hận không thể phanh thây anh ra cho cún gặm.
[…]
Vừa về đến nhà thì đã thấy tiểu thịt nhỏ chạy lon ton ra ngoài đón.
"Mẹ!"
Sở Tiêu chạy lại ôm chận cô rồi vui vẻ lắc lư như chú cún con khiến An Di không chịu nổi nhéo má nó một cái.
"Thịt tươi lại đây ôm cô nữa nè!"
An Di dang tay ra chờ thằng bé chạy lại ôm mình. Nhưng chờ mãi vẫn trống không.
Sở Tiêu ghét bỏ nhìn cô "Cô mà ôm con không sợ ép chết con à?"
Nói xong thằng bé cũng chẳng thèm nhìn An Di lấy một cái khiến cô khó chịu không thèm chuyện nữa.
Vũ Quân giúp cô lấy đồ từ cốp xe ra. Khi thấy cục thịt kia thì cười cười vẫy chào. Cục thịt ngơ ngác nhìn anh rồi cũng cười chào.
Sở Tiêu ngước lên hỏi mẹ "Mẹ ơi, chú đẹp trai gần bằng con kia là ai vậy ạ?"
Mộc Diệp nghe thấy câu này chỉ biết cười một cách bất lực. Không biết con cô học được cái tính tự luyến này ở đâu nữa.
"Chú ấy là... bạn mẹ!"
Sở Tiêu che miệng cười gian "Ồ, vậy là bố con rồi!"
Không hiểu sao khi nghe cậu này Vũ Quân lại thấy cục thịt tươi đáng yêu hết mức. Haha nhưng mà ai kia thì không thấy thế tẹo nào. Cô tét nhẹ vào má Sở Tiêu rồi nhếch môi đi vào nhà.
Mẹ của An Di hôm nay đã đếm nhà côn nấu cơm. Bà nghe nói cô vào viện thì sốt sắng chạy lên thành phố thăm. Mới vừa vào cửa Mộc Diệp đã thấy bà lo lắng chạy ra.
"Trời ơi, con gái tôi, mau vào nhà đi!"
Khi vào đến nhà thì bà liện tục sờ sờ người cô "Con gái của tôi, con có đau ở đâu nữa không? Có muốn ăn gì không?"
Mộc Diệp cười cười nhìn bà "Dì à con không sao nữa rồi!"
Cô đỡ bà ngồi xuống cạnh mình rồi lại than thở "Chân dì đã không tốt sao còn lên đây nữa? Dì không phải lo cho con đâu, con không sao!"
Nghe thấy câu này mẹ của An Di yên tâm không hỏi gì nữa. Từ nhỏ bà đã coi cô là con gái trong nhà nên yêu thương cô như với An Di vậy. Nghe tin cô bị bệnh thì lo lắng đến mức dù chân có đau vẫn lên tận thành phố thăm cô.
"Ai đưa mấy đứa về vậy?"
Vừa nãy lúc Sở Tiêu đi đón mẹ ở dưới nhà bà có nhìn ra và thấy một câu con trai đang chuyển đồ xuống. An Di cười cười hất hất mắt với mẹ mình "Con rể mẹ đó!"
Mộc Diệp ở bên cạnh, sau khi An Di nói câu này xong đã tét cho cô một cái.
Mẹ An Di thì cười cười "Yêu nhau rồi thì cũng tốt, nhưng phải tìm hiểu kĩ nghe chưa. Đừng giống như năm xưa!"
Nhắc đến chuyện này bà lại thấy đau. Năm đó lúc biết cô có thai bà đã khóc hết nước mắt sang nhà cô nói chuyện với mẹ cô. Thậm chí còn ở lại nhà cô mấy hôm, bỏ đói ba cha con An Di để chăm sóc cô. Đối với bà sự đau khổ của cô năm xưa như cái gai trong tim không bao giờ rút ra được.
Mộc Diệp ôm vai bà "Dì đừng nghe Di Di nói bậy, đó chỉ là..."
Cô còn chưa nói xong Sở Tiêu đã phọt ra một chữ "Ba" chặn miệng cô.
"Chú ấy là người siêu cấp tốt luôn, bà ngoại yên tâm."
Thằng bé lau tau dù vẫn chưa biết gì về người ta cũng chen vào phán bừa. Mẹ An Di quả nhiên tin vào lời của Sở Tiêu. Nhưng có vẻ không chắc chắn lại nhìn An Di.
An Di chớp chớp mắt "Anh ấy tên Vũ Quân, tuổi , chưa có người yêu. Đặc biệt dù anh ta biết quá khứ của Mộc Diệp rồi vẫn chấp nhận, đã vậy gia đình cũng siêu cấp tốt. Nói chung là con gái nuôi của mẹ trúng số rồi."
[:, các bạn nhớ ngủ sớm nhé, đừng thức khuya như mình. Mấy ngày nữa sẽ cố gắng đăng truyện đều đều nêm đừng có bơ mình nhé.]