Sự mất tích của Vũ Tịnh Nghi, Vũ Quân ở bệnh viện đã nhận ra. Anh lập tức gọi cho cô nhưng không ai nghe máy hết. Bỗng nhiên cảm giác lạnh gáy dồn lên.
Đang lo lắng thì An Di gọi điện tới, anh còn tưởng là Tịnh Nghi gọi lại, nhưng khi nhìn tên người gọi thì lại thất vọng.
"An Di, sao vậy?"
"Mộc Diệp có ở chỗ anh không? Đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy nó về nhà."
Vũ Quân chau mày. Mộc Diệp đã rời khỏi đây từ rất lâu rồi. Sao có thể chưa về nhà được?
"Cô gọi cho cô ấy chưa?"
An Di nghe vậy lập tức hiểu ra Mộc Diệp không có ở chỗ anh. Cô bắt đầu nóng ruột hơn "Có gọi rồi, nhưng nó không nghe máy."
An Di như muốn phát khóc trong điện thoại. Đã hơn giờ sáng rồi, trời mưa to như vậy Mộc Diệp có thể đi đâu chứ?
Vũ Quân nghe vậy lại càng thêm đau đầu. Tịnh Nghi không biết đã đi đâu, điện thoại cũng không nghe, bây giờ Mộc Diệp lại mất tích. Hôm nay sảy ra nhiều chuyện như vậy anh thật sự không tiếp nhận nổi.
"Tịnh Nghi hiện tại cũng đang mất tích, mẹ tôi thì đang nằm viện, thật sự xin lỗi, tôi không thể giúp gì cho cô."
Vũ Quân mệt mỏi cúp máy. Anh thật sự tuyệt tình như vậy? Không, nhưng ảnh cũng không thể nào làm gì được, người nhà anh vì cô mà phải nằm viện, anh còn có thể làm gì?
Chờ đến giờ sáng, Tịnh Nghi mới chở lại, nhưng không chút bình thường. Cô đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch đi đến trước mặt Vũ Quân.
Vũ Quân nhìn thấy cảnh này thì đơ lại.
"Anh, em đã làm gì sai? Tại sao lại như vậy?"
Cô ấy nấc nghen lại, khóc không ra tiếng. Vũ Quân lạnh mặt lại, ngũ khí có chút tàn nhẫn "Là ai?"
Tịnh Nghi ngã vào lòng anh khóc thật lớn, khóc đến mức kiệt sức mà ngất đi.
Cô ngủ một giấc đến sáng, nhưng ngủ không được ngon cho lắm. Vũ Quân ở bên cạnh thỉnh thoảng lại thấy Tịnh Nghi giật mình.
Bác sĩ nói cô đã bị người ta xâm hại, không chỉ thân thể bị tổn thương mà cả tâm lý cũng không còn bình thường. Anh mệt mỏi nắm lấy tay cô rồi gục xuống giường.
Hạo Hiên, anh thề sẽ gϊếŧ chết anh ta.
giờ sáng
Đang mệt mỏi chìm vào giấc ngủ thì thư kí của anh gọi đến.
"Bên Lk đã dành được khu đất ở thành phố G, thiệt kế cũng là của chúng ta, nhưng không có chứng cứ chứng minh. Vậy nên..."
Vị thư kí ấp a ấp úng, nói không ra lời. Trong cuộc đấu giá lần này họ đã mất trắng, lại còn một tay dâng kết quả lao động cực nhọc cho kẻ khác. Vũ Quân giận đến mức tay nổi đầy hâm xanh.
"Là ai?"
"Hạo Hiên, có người đã thấy anh ta gặp chủ tịch của LK."
Nghe thấy cái tên Hạo Hiên anh lại càng tức giận, chỉ hận không thể đến đó gϊếŧ chết anh ta.
Vị thư kí kia vội e dè nói thêm "Còn nữa, anh mở mạng lên xem đi, một clip đã được tung lên mạng. Tuy tôi đã sử lý nhưng tốc độc chia sẻ của nó quá nhanh."
Vũ Quân lập tức mở lên xem. Ập vào mắt anh là cảnh tượng một cô gái bị người nào đó cưỡng bức. Cô ấy mặc dù đã la hét xin tha nhưng vẫn không thể ngăn nổi người đàn ông kia. Vũ Quân cho dù có bị mù cũng nhận ra đó là Vũ Tịnh Nghi.
Thư kí nghĩ anh đã xem xong nên nói tiếp "Đoạn clip này được tung lên khiến cổ phiếu Vạn Thị giảm mạnh, dự án cũng đã mất, e là..."
Thư kí nói không hết câu nhưng anh hiểu. Công ty nhất định sẽ lâm vào khủng hoảng. Anh đứng dậy nhìn Vũ Tịnh Nghi rồi lại nhìn đoạn clip kia.
Sau khi thăm mẹ xong anh lập tức đến công ty để xử lý việc này. Các cổ đông tụ họp đầy đủ ở phòng họp, ai ai cũng bàn tán. Họ là đang sợ thiệt hại của công ty lại thiệt đến bản thân đây mà.
Vũ Quân cũng không biết phải làm sao. Bây giờ đất đã bị người ta cướp, nếu chờ đợt đấu thầu lần sau thì công ty sẽ không trụ nổi. Nhưng nếu bây giờ phá sản thì khoản nợ mà công ty phải trả là con số trên trời.
Vũ Quân vào phòng làm việc im lặng suy ngẫm. Bỗng từ đâu một tách cà phê được đặt xuống bàn. Anh quay lại nhìn, là Mộc Diệp.
Khuôn mặt của cô lạnh tanh, vì một đêm không ngủ khiến mắt có chút thâm.
Sau tách cà phê là đơn xin thôi việc. Vũ Quân cười nhếch một cái cầm nó lên "Cô nghĩ thôi việc là có thể giải quyết hết tất cả?"
Mộc Diệp vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh nhạt đó "Vũ Quân, người lấy đi bản kế hoạch đó khiến công ty anh lận đận là tôi, người đẩy mẹ anh ngã cũng là tôi, người tung đoạn clip em gái anh bị cưỡng bức lên mạng cũng là tôi. Tôi vì vẫn yêu anh ấy nên mới làm vậy, vì anh ấy là ba của con tôi."
Lời nói của cô từng câu từng chứ như cầm dao đâm vào người anh. Nó đau đến mức khiến anh tê dại rồi dần dầm chìm trong tuyệt vọng như một con nai chờ chết.
"Mộc Diệp, cô thật sự vẫn còn yêu anh ta?"
Sáng nay anh đã xem camera của công ty, xác nhận được người lấy tài liệu đi là cô. Trước khi mẹ anh bị ngã bà cũng đã gặp Hạo Hiên và Mộc Diệp. Nhưng vì camera ở cầu thang bị hỏng nên cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Mộc Diệp không trả lời câu hỏi của anh mà nói sang một vấn đề khác "Chuyện của công ty, là tôi sai, tôi đã cầm bản kế hoạch đi nơi khác. Anh muốn làm gì tôi cũng được."
Vũ Quân cười một cách chua xót. Làm gì cũng được? Anh thì có thể làm gì cô đây?
"Cút! Cút đi! Cút khỏi đây! Cút khỏi tầm mắt của tôi!"
[Lại là vấn đề chính tả đây, chắc các bạn cũng bất lực vì tôi lắm nhỉ? Nhưng thật sự xin lỗi vì bận việc nên phải viết hơi gấp, cũng không có thời gian để kiểm tra lại chính tả. Trân thành]