" Cô gái, hôm nay phiền cô chăm sóc cho bọn này rồi!"
Mộc Diệp lắc đầu nhìn mấy tên lưu manh kia "Đừng qua đây... đừng qua đây, đừng qua đây mà!"
Cô hét lớn rồi quay đầu chạy nhưng họ lại nhanh hơn một bước túm lấy cô.
"Cô em, nếu em ngoan một chút, tôi sẽ cho em chết một cách nhẹ nhàng."
Một tên đi lại vuốt ve má cô khiến tóc gáy cô bỗng dựng ngược lên. Mộc Diệp cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi bọn họ.
Bố cô bị người ta giữ ở một bên liên tục la lớn "Bọn khốn, mau thả con bé ra..."
Nhưng chưa nói xong ông đã bị một tên côn đồ đấm một cú khiến ông ngã lăn xuống đất. Máu từ miệng bắt đầu tuôn ra.
Mộc Diệp bên này dùng hết sức vùng vẫy. Cô thấy bố mình bị đánh thì tức giận dẫy mạnh ra khỏi họ rồi chạy đến chỗ bố mình. Cô nhìn thấy bố mình vì mình mà bị người ta đánh, bỗng nhiên cơn tức giận dồn lên một cách kịch liệt. Sức lực cũng không biết từ đâu mà có.
"Các người đánh bố tôi, tôi sẽ đánh chết các người."
[…]
An Di ở nhà đứng ngồi không yên, cô cứ vài giây lại nhìn đồng hồ một lần rồi lẩm bẩm "Sao lâu vậy? Không phải chỉ đến đó đón bác trai rồi về ngay sao?"
Cô là đang lo lắng cho Mộc Diệp. Mẹ kiếp hôm qua về trễ như vậy cô đã rất lo rồi, hôm nay lại còn về muộn hơn. Mộc Diệp đây là muốn cô độn thổ sao?
Gọi cũng không nghe máy. Rốt cuộc sảy ra chuyện gì cô cũng không biết.
Khuôn mặt An Di nhăn nhó lại, cô như muốn khóc ngay tại trận luôn.
"Sao lâu quá vậy?"
An Di tức giận đứng bật dạy "Không được, phải đến đó xem thử."
Cô nói rồi liền gọi điện kêu thêm mấy người nữa đi cùng.
[…]
Mộc Diệp thở dốc nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo. Mấy kẻ bên cạnh người nào người nấy thân thể đều đẫm máu, biến dạng nặng nề.
Trên tay Mộc Diệp vẫn còn mảnh thủy tinh dính đầy máu. Cô nhìn người bố đang nằm bất động dưới sàn nhà kia rồi bật cười "Bố, con gϊếŧ họ rồi, con trả thù được cho bố rồi!"
Quân áo của cô bị sẽ rách mấy chỗ, thê thảm đến mức rợn người. Khi An Di đi vào thấy cảnh này chỉ biết đứng hình. Cô ấy gọi lớn tên cô rồi chạy lại.
"Mộc Diệp!"
Sau khi đến bệnh viện cũng may là bố của cô không sao. Nhưng cô thì khác.
"Bác sĩ, cô ấy..."
"Bệnh nhân bị xâm hại quá nặng, trên người còn có rất nhiều vết thương cũ lẫn mới bân giờ đều rất nặng."
An Di nghe đến hai từ "xâm hại" thì như bị rút cạn sức lực. Cô chạy vào phòng, cô gái kia ngồi bất động nhìn vào không khí.
"Diệp!"
"Mày có biết không? Lúc tao bị họ chà đạp tao rất đau, nhưng tao còn sợ bố tao bị họ đánh hơn. Nhưng cuối cùng mấy tên đó vẫn đánh ông ấy."
"Tao không cố ý gϊếŧ họ, là họ hại bố tao trước!"
Cô căm phẫn gằn ra từng câu một, câu nào cũng khiến An Di đau nhói. Có những người sinh ra đã may mắn sống tốt từ bé đến lớn, thuận lợi đủ đường. Có những người lớn lên gặp chút trắc trở rồi sau đó cũng sẽ thuận buồm suôi gió.
Nhưng Mộc Diệp thì khác, tuổi đã phải chịu sự xỉ nhục của người đời, một mình gánh vác gia đình. Lớn lên rồi lại bị quá khứ giằng buộc, chà đạp, không có tương lai hiện tại cũng lận đận.
Cuộc sống của cô, ai muốn có chứ?
"Mày không cố ý gϊếŧ họ, không phải là mày."
Nói như vậy để an ủi Mộc Diệp nhưng An Di vẫn không cản được cảnh sát can thiệp vào chuyện này. Buổi chiều họ đến lấy lời khai của cô và bố cô. An Di đã nói hết lời nhưng vẫn không thể đình trệ thêm.
Tổng cộng là mạng người, không ai chết nguyên vẹn cả. Người thì bị chặt đứt tay, người bị rách bụng, người bị đánh đến mức đầu biến dạng. Thảm khốc như vậy sẽ không ai nghĩ là do một cô gái làm ra đâu.
Sau khi lấy lời khai và bệnh ám của cô vị cảnh sát nhìn An Di "Vài ngày nữa phải phiền mọi người ra tòa rồi!"
An Di tức giận nhìn anh ta "Anh nhìn cô ấy và bố cô ấy đã như vậy rồi, còn có thể ra tòa sao? Các anh... các anh không thể kéo dài thêm sao?"