Editor: Trà Đá.
Trương Viện hỏi lại một lần nữa: “Em muốn gia nhập câu lạc bộ bóng rổ? Em biết chơi bóng rổ hả? Đánh như thế nào?”
Đường Nhân nhìn thấy sân bóng rổ ở gần đó, không trả lời, hỏi ngược lại: “Học tỷ là đội trưởng sao?”
Trương Viện lắc đầu: “Chưa chính thức, nhưng khi bắt đầu hoạt động thì chị là đội trưởng mới.”
Đường Nhân chỉ chỉ về sân bóng rổ: “Học tỷ, em thấy bây giờ chị cũng không có việc gì làm, chi bằng chúng ta chơi một ván xem sao.”
Trương Viện thuận mắt nhìn theo hướng chỉ của Đường Nhân, nhịn không được cười: “Em chắc chứ? Nếu như em muốn tham gia đội bóng thì cứ ghi danh, dù sao trong đội bóng cũng ít nữ sinh.”
Thật ra vào câu lạc bộ rồi thì sẽ tiến hành lựa chọn, bây giờ chỉ là danh sách ghi danh thôi.
Nói thì nói vậy, nhưng Trương Viện vẫn cảm thấy học muội này có chút khoe khoang, giống như lần ở trên máy bay.
Cuối cùng Trương Viện đáp: “Được.”
Đường Nhân vội vàng nhìn Lục Trì, hai mắt lấp lánh: “Mau cổ vũ khích lệ tớ đi.”
Lục Trì: “…”
Bị cô nhìn chăm chú, rốt cuộc Lục Trì cũng mở miệng, nói năng rất có khí phách: “Cố gắng lên.”
Đường Nhân hừ nói: “Cho cậu xem trình độ của bạn gái cậu nè.”
Từ khi cô lên cao trung thì rất ít khi chơi bóng rổ, khi nào có thời gian nhàm chán thì mới chơi một hai lần.
Nhưng khi về nhà thì lại chơi bóng rổ cùng Đường Quân, học được một ít kỹ thuật, kỳ nghỉ hè vừa rồi cô cũng dành nhiều thời gian chơi bóng rổ.
Cỏ lẽ bởi vì trời quá nóng, hoặc là do các câu lạc bộ khác quá bận rộn với việc tuyển thành viên, cho nên trên sân bóng rổ cũng không có người chơi, thuận tiện cho hai người.
Hai nữ sinh chơi bóng rổ thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Trương Viện ban đầu cảm thấy sự tự tin của Đường Nhân có lẽ xuất phát từ cao trung, nhưng ở trong lòng cô ta thì kỹ thuật ở cao trung cũng không có gì đáng nhắc tới.
Nhưng khi đã bắt đầu chơi thì Trương Viện cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như cô ta nghĩ.
Trương Viện thua vì quá chủ quan, thua ngay ván đầu tiên mà lại thua một tân sinh viên.
Đường Nhân có dáng người đẹp, lúc nhảy lên trông cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa kỹ thuật cũng rất chuẩn, khiến nam sinh vây quanh xem vỗ tay không ngớt.
Lục Trì đứng ở ngoài giữ túi xách cho cô, tâm tình anh không vui.
Lúc kết thúc, Trương Viện và Đường Nhân người đầy mồ hôi: “Em chơi bóng rổ lâu chưa? Cách chơi của em hình như có người chỉ dạy.”
Đường Nhân thở hồng hộc: “Anh hai em là đội trưởng đội bóng rổ.”
Trương Viện “Chao ôi” một cái: “Hèn gì, em xem xung quanh toàn là nam sinh đang nhìn em với hai mắt tỏa sáng kia kìa.”
Trong lòng Đường Nhân cảm thấy chột dạ, quả nhiên lúc ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Trì đang nhìn cô chằm chằm.
Có khả năng là trong lòng không vui.
Cô vội vàng nói: “Học tỷ, Đường Nhân lớp tiếng anh thương mại 1, chị ghi danh giúp em, em đi trước đây.”
Đường Nhân trực tiếp rời khỏi sân bóng rổ, lại ngửi thử trên người có mùi hôi không, sau khi kiểm tra mọi thứ vẫn ổn mới thấy yên tâm.
Cô chạy đến bên cạnh Lục Trì, nhỏ giọng nói: “Lại không vui hả?”
Lục Trì liếc cô: “Không có.”
Đường Nhân biết anh dối lòng, đột nhiên bực bội: “Nghĩ cái gì đâu không, trong lòng tớ chỉ có một mình cậu thôi.”
Lục Trì: “… Tớ biết rồi.”
Anh đương nhiên biết rõ, từ cao trung cho đến bây giờ.
~
Vài ngày sau, Đường Nhân tìm được nhà trọ.
Bên ngoài trường học có rất nhiều nhà trọ, chỗ cô thuê trông cũng khá ổn, lại gần trường học cho nên cô tương đối hài lòng.
Đối với việc dọn ra ngoài ở, Tưởng Thu Hoan không có ý kiến, chỉ hỏi có phải Lục Trì cũng dọn ra ở chung với cô không.
Đường Nhân trả lời không phải.
Thật ra cô có hỏi qua anh, nhưng Lục Trì lại cương quyết không chịu.
Mặc dù ở đại học không có quá nhiều tiết học, nhưng một ngày ít nhất hai tiết, nhưng bình thường đa số chiếm từ bốn đến sáu tiết.
So với cô thì việc học của Lục Trì bận rộn hơn.
Đường Nhân xem qua thời khóa biểu của anh, hầu như ngày nào cũng có tiết học, hơn nữa còn rất sát giờ nhau, không giống như cô, thứ bảy chủ nhật được nghỉ ở nhà rất nhàn rỗi.
Triệu Nhạc luôn luôn ngủ nướng đến trưa, lúc cô ta mơ màng tỉnh lại thì đã thấy Đường Nhân thay xong quần áo, có vẻ như chuẩn bị ra ngoài.
Triệu Nhạc hỏi: “Ra ngoài hả? Chiều hôm nay đâu có lớp.”
Đường Nhân nói: “Tới khoa y.”
Triệu Nhạc gật gật đầu, cũng không truy vấn: “Ừ, vậy nhớ mang chìa khóa, chiều nay chắc tớ ăn ở bên ngoài luôn.”
Hai người bạn chung phòng còn lại hầu như đều không thấy mặt mũi, giống như có thời gian rảnh thì lập tức ra ngoài chơi.
Đường Nhân “Ừ” một tiếng, rồi đóng cửa lại.
Từ hôm khai giảng đến giờ cô chưa từng tới khoa y, khoảng cách giữa tòa nhà khoa y và tòa ngoại thương vẫn có chút xa.
Cô biết rõ lớp học của Lục Trì.
Tòa nhà khoa y và ngoại thương có sự khác biệt rất lớn, Đường Nhân không biết đây là nét đặc biệt của đại học S.
Lúc cô đi vào tòa nhà khoa y thì có thể trông thấy cả trai lẫn gái đều mặc áo blouse trắng đi đi lại lại, nhìn qua thật sự giống y như bác sĩ, ngoại trừ vẻ bên ngoài trông còn non nớt.
“Tối hôm qua có làm bài tập chưa?”
“Đương nhiên là rồi, ai dám bỏ bê."
Hai nữ sinh vừa nói chuyện vừa đi lên lầu.
Đường Nhân lên lầu cùng với hai nữ sinh kia, cuối cùng dừng lại trước cửa một lớp học.
Hai người nhìn Đường Nhân một cái.
Đường Nhân nhếch môi, tự nhiên cười với hai người bọn họ.
Hai nữ sinh cũng cười cười, đẩy cửa tiến vào phòng học, Đường Nhân theo sát phía sau.
Bây giờ cũng chưa đến giờ lên lớp, cho nên người trong phòng học cũng không nhiều, hơn nữa mọi người đều ngồi tốp ba tốp năm.
Trong phòng học mở điều hòa thật sự rất lạnh.
Đường Nhân đi cửa sau, liếc mắt thấy Lục Trì ngồi ở tuốt cửa sổ phía cuối lớp, anh thích nhất vị trí này.
Bộ dáng của anh giống y đúc cao trung, ngồi rất thẳng, nghiêm túc đọc sách.
Trước sau như một thật khiến cô say mê.
Cô khẽ cong môi, nhấc chân đi tới, dù sao trường đại học cũng không cấm các sinh viên đến các lớp khác dự thính, chỉ cần không gây ảnh hưởng lớp học là được.
~
Đếm ngược từ chỗ Lục Trì ngồi về phía trước ba bàn có hai nữ sinh đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Cậu phải chủ động lên, ngồi nhìn thôi thì có ích gì, sinh viên đại học phải mạnh dạn lên chứ."
"Nhưng từ trước đến nay đã từng nói chuyện với nhau đâu, một chút tin tức cũng không có, đến cả Wechat còn không biết nữa mà."
"Cho nên tớ mới nói cậu mạnh dạn lên, bây giờ người ta đang ngồi có một mình thôi kìa, chạy nhanh qua đó đi."
Dương Duyệt quay đầu lại nhìn, từ góc độ của cô ta chỉ có thể nhìn được nửa gương mặt, nhưng cũng đủ để giết chết hết đám nam sinh trong lớp.
Vào ngày đầu tiên đến lớp thì Dương Duyệt đã để ý đến Lục Trì.
Không nói đến bộ dáng đẹp trai, mà tính cách có vẻ cũng rất tốt.
Mặc dù trong khoảng thời gian này không có cơ hội tiệp cận, nhưng cô ta đang cố gắng kiếm cách, chỉ tiếc mỗi khi kết thúc lớp quân sự thì Lục Trì lập tức rời đi, cô ta cũng không thể hỏi anh đi đâu.
Đến bây giờ cũng chỉ mới nói được hai ba câu.
Khiến người khác rất mất hứng.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh giật dây: "Nhanh đi, theo như tớ điều tra thì có không ít nữ sinh để mắt tới cậu ta đâu, cậu phải biết nắm bắt cơ hội."
Dương Duyệt hít sâu một hơi, cầm lấy sách vở đến cuối lớp, nhẹ nhàng hỏi: "Lục Trì, bên cạnh cậu không có ai ngồi đúng không?"
Đường Nhân đứng ở chỗ đó không xa, nghe rõ từng chữ một.
Mặc dù trong lòng khá khó chịu, nhưng Lục Trì được các nữ sinh khác để mắt là đều cô đã đoán được trước, chỉ là cô không ngờ mới vào học chưa được bao lâu đã có người chủ động.
Cô không cử động, muốn nghe xem Lục Trì phản ứng ra sao.
...
Nghe thấy giọng nữ, Lục Trì ngẩng đầu lên.
Là cán bộ trong lớp, anh còn nhớ rõ vừa vào lớp hai ngày đầu đã tuyển chọn ra.
Lục Trì vẫn chưa trả lời, nhưng lại phát hiện ra Đường Nhân đứng ở phía đó không xa, hôm nay cô cột tóc, lộ ra gương mặt tinh xảo khéo léo.
Cô đang mỉm cười với anh.
Lục Trì thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: "Xin lỗi, chỗ này có người rồi."
Dương Duyệt sững sờ, biết điều không hỏi người kia là ai, vì Lục Trì đã mở miệng nói nên cô ta đành phải quay lại chỗ ngồi của mình.
Đường Nhân sải bước tới ngồi bên cạnh anh: "Không ngờ là tớ hả?"
Lục Trì gật đầu: "Sao cậu lại tới đây?"
"Nhớ cậu." Đường Nhân chống cằm, "Kể từ khi vào học tớ ít khi được gặp cậu, một ngày không gặp dài như ba năm..."
Lục Trì yên lặng gật sách, để mặt cô tiếp tục nói.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, một người nữ trung niên đeo mắt kính tiến vào phòng học, nhìn qua trông cực kỳ nghiêm khắc.
Đường Nhân đưa mắt nhìn tập sách của Lục Trì, toán cao cấp.
Giống như khoa tiếng anh thương mại của cô, rất nhiều môn học bằng giáo trình tiếng anh.
Giáo sư điểm danh trước, cảm giác rất hài lòng với các sinh viên, sau đó bắt đầu giảng bài.
Nghe một lát, Đường Nhân hết hứng thú, che miệng nhỏ giọng nói: "Tối nay ra ngoài ăn lẩu đi."
Tay cầm viết của Lục Trì dừng lại, liếc nhìn cô: "Hôm trước mới ăn mà."
Suy nghĩ một lát, anh lại mở miệng: "Không phải lần trước cậu nói bị nóng trong người sao?"
Đường Nhân ngượng ngùng chỉ chỉ khóe môi: "Nhìn nè, đâu có bị nổi nhiệt đâu."
Khi cô bị nóng trong người sẽ bị nổi nhiệt ở khóe miệng, hai ngày trước kéo Lục Trì đi ăn lẩu, sau khi trở lại cảm thấy nóng trong người, nhưng cuối cùng lại không bị nổi nhiệt miệng.
Ánh mắt anh đang nhìn đôi môi trơn bóng của cô dời đi chỗ khác: "Ok."
Đường Nhân còn định nói gì đó, nhưng cảm giác có ai đó đang nhìn, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy giáo sư nhìn cô chằm chằm.
Cô vội vàng lấy quyển sách trên bàn Lục Trì, giả vờ giả vịt.
Cô làm gì có tâm tư học tập, trên thực tế thì cô không nghe hiểu những gì giáo sư giảng, cũng không muốn quấy rầy Lục Trì học tập, cho nên chơi điện thoại.
Triệu Nhạc nhắn tin cho Đường Nhân: Có phải khoa y rất nghiêm túc đúng không? Có đáng sợ không? Có giải phẫu không? [hưng phấn]
Đường Nhân suy nghĩ một chút, nhắn tin trả lời: Sinh viên đến học đầy đủ luôn, không giống lớp bọn mình còn có người trốn học. Hôm nay học toán cao cấp.
Cô lướt Weibo, cảm giác nhàm chán, chống cằm ngẩn người.
Giáo sư khoa y thật khác hoàn toàn với ngành của cô, hơn nữa nghe cực kỳ phức tạp, ít ra cô không cần học toán cao cấp....
Nghĩ tới nghĩ lui Đường Nhân cảm thấy mình may mắn.
Tâm hồn cô treo ngược cành cao.
Rốt cuộc Lục Trì ngồi bên cạnh cô đột nhiên đứng lên khiến cô bừng tỉnh.
Đường Nhân nhìn sang, vừa liếc về phía bục giảng, các sinh viên ngồi phía trước đều đưa mắt tập trung nhìn về phía cuối lớp.
Giáo sư gõ gõ lên bảng đen: "Anh là Lục Trì đúng không? Tôi không có gọi anh, nên anh không cần đứng lên. Tôi gọi chị mặc áo vàng bên cạnh anh, trả lời chỗ này tôi nghe xem."
Đường Nhân đưa tay chỉ chỉ vào chính mình, sau đó từ từ đứng lên.
Chuyện này là sao? Trả lời cái gì?
Trong phòng học cực kỳ yên tĩnh.
Lục Trì liếc nhìn cô, sau đó nhanh chóng mở miệng: "Giáo sư, cậu ấy là bạn gái em, chỉ đến lớp để dự thính thôi ạ."