“ Nếu có chiến đấu, mình nhất định phải cẩn thận lấy lưỡi kiếm tà ác của tên cầm đầu. “ Eothur nói nhỏ trong miệng.
Sau đó, hắn tiến vào bụi rậm để lấy ra chiếc túi hành trang của mình. Được giấu ở một góc khác và nằm dưới mặt đất.
Lục lọi bên trong, Eothur lấy ra một bao bọc nhỏ. Hắn đứng dậy rồi tháo cái khăn bọc bên ngoài ra, cầm lấy hai tay và giũ thứ đó xuống thật mạnh.
Ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, khi một đám mây vừa che khuất đi qua. Hiện lên là một bộ giáp xích sáng bóng màu bạc đang ở trên tay của Eothur.
“ Đã đến lúc mình nên mặc thứ này vào. “
Nhanh chóng tháo chiếc áo khoác ngắn bên ngoài ra, Eothur mặc lấy chiếc giáp phòng thủ mà ông bạn người lùn đã tặng lần trước.
“ Đúng là đồ người lùn. Thật là tốt. “ Cảm giác vẫn y như hệt lần đầu tiên mặc vào.
“ Hy vọng mày sẽ giúp được tao. “ Eothur lấy tay mình sờ vào những sợi xích được đan vào và thì thầm.
Khi này ánh trăng một lần nữa bị đám mây che khuất. Một dấu hiệu báo cho Eothur biết đã đến lúc mình nên lên đường, theo dấu phía sau của bọn chúng.
Vì con đường mòn chỉ có một lối. Thế vậy Eothur cứ men theo bên đường mà chạy, vừa nhìn các dấu chân ngựa lưu lại.
…
“ Không thể tin được. Tên kia dám bảo mình là đồ ngốc. “ Sam buồn bực rời khỏi quán rượu, mà than thở với bạn mình.
“ Thôi nào Sam, ít ra mình đã thấy cậu và Rosie bên cạnh nhau. “
“ Nhưng cậu không thể tin tên ngốc ấy đã nói gì đâu!? “ Sam buồn bực nhìn qua một tên người Hobbit có dáng vẻ khá đần độn mà thốt lên.
“ Ừm,… mình nghĩ mình không muốn nghe đến điều đó. “
“ À này,… cậu có nói cho Rosie là sẽ vắng bóng một thời gian không? “
“ Có,… cô ấy có vẻ không vui khi nghe được. Nhưng vẫn nói là sẽ chờ đợi mình. “ Sam thở dài một hơi khi nghĩ đến ngày mai sẽ phải bắt đầu một cuộc hành trình dài dằng dặc.
Frodo mặt hơi ửng đỏ vì uống khá nhiều bia ngày hôm nay, cậu liếc qua bạn mình. Và khoác lấy một tay lên vai anh chàng kia rồi khuyên nhủ.
“ Mọi chuyện sẽ hoàn tất nhanh thôi. Chỉ cần tới Rivendell là mọi thứ xong xuôi. “
“ Phải,… khi quay về mình nhất định sẽ cầu hôn nàng ấy. “
“ Ha ha ha,… “ Frodo cười toe toét trước niềm vui của Sam.
Nhưng rồi nụ cười tắt ngủm đi khi nghe Sam hỏi.
“ Cậu nghĩ Eothur sẽ chờ chúng ta không? “
“ Thế cậu nghĩ sao? “ Vài giây sau khi ngước đầu nhìn lên cao, Frodo mới đáp lại bằng cách hỏi bạn mình.
“ Chắc là có. “ Sam nhún vai trả lời.
“ Mình cũng nghĩ giống như cậu vậy. “
…
Cùng thời gian đó, ở sâu bên khu rừng già có một ngôi nhà gỗ. Nếu Eothur ở đây chắc hẳn sẽ rất bất ngờ, vì hắn từng đi ngang qua khu rừng già. Cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp tiềm ẩn bên trong, đó là lý do mà hắn quyết định mình vẫn sẽ nghe theo lời khuyên của tộc Elves.
Thế mà giờ đây lại có một ngôi nhà nằm sâu bên trong nơi nguy hiểm như vậy. Song, điều gây bất ngờ hơn nữa là ngôi nhà này không phải là một ngôi nhà hoang.
Bằng chứng cho thấy là những bông hoa được trồng trước nhà, phần sảnh trước được quét dọn rất sạch sẽ, không một chiếc lá vàng nào ở bên trong,…
Cùng đó là một âm thanh vang vọng bên trong nó. Tiếng “ Phì phò,… “, có mang chất giọng chứng tỏ đây là đàn ông chứ không phải người phụ nữ.
Và tiếng “ Phì phò,… “ này xuất hiện từ trong một căn phòng ngủ. Trên một chiếc giường có người đàn ông đang nằm.
Bất chợt,… tiếng ngáy nhịp nhàng, đều đặn như tiếng kèn túi có chút ngập ngừng và rồi tắt hẳn bằng một âm tiếng.
“ Hả,… “ Người đàn ông đang mặc chiếc áo ngủ màu trắng mở hai mắt mình to ra và bật dậy.
Ông ta nhìn ra hướng cửa sổ, lấy tay vuốt lấy bộ râu có màu nâu rậm rạp. Mất vài giây sau, ông mới cất tiếng.
“ Goldberry,… Vợ yêu của ta. Ta nghĩ nàng cần trợ giúp một người đấy. “
Đáp lại âm thanh ông là những giọt nước của sương trời trên mái hiên, chúng nhỏ giọt xuống các ô kính cửa sổ tràn đầy hoa văn.
…
Eothur lén lút đi theo phía sau những tay kỵ sĩ đen. Và theo tính toán của hắn thì chỉ cách bọn chúng khoảng nửa canh giờ là có thể bắt kịp, nếu nhanh hơn thì cần chưa đến phút.
Nhưng hắn không muốn tăng thêm tốc độ, mà cứ duy trì như hiện tại. Rồi tìm cách vượt chúng bằng một con đường bí mật nào đó.
Cứ như thế mà mấy tiếng đồng hồ sau trôi qua. Khi mặt trăng cao gần tới đỉnh đầu là lúc Eothur tới được cây cầu bắt ngang qua dòng sông.
Vừa đi tới nửa đoạn cầu làm bằng đá, thì đột nhiên có chuyện xảy ra.
“ Hí,… “ Từ khi nào mà trước mặt Eothur xuất hiện một tên kỵ sĩ đen. Hắn ta đứng ở đầu cầu bên kia, rút ra thanh kiếm và cầm lấy nó bằng một cánh tay, lặng lẽ quan sát lấy từng cử động của Eothur.
Dừng lại và không hành động gì cả. Eothur cũng quan sát lấy kẻ phía trước mình.
“ Khỉ thật “ Chửi thề lấy một câu. Ngoài ra Eothur cũng phát hiện trước mình hình như chỉ có một tên. Cả bọn còn lại đã biết mất đâu hết rồi.
“ Xem ra mình khá xui xẻo khi gặp phải một tên ở lại. “
“ Hí,… “ Tên kia chợt nắm chặt lấy dây cương. Rồi thúc hai gót chân mình đập vào bên hông chiến mã. Ra lệnh cho nó phóng lên bằng hết sức của mình.
Tay phải thì cầm thanh kiếm đen giơ cao lưỡi gươm lên trời.
Nhận ra tín hiệu tấn công của kẻ thù, Eothur chụp lấy chuôi Bloodbalde bên hông mình. Chờ khi con ngựa phóng tới sát gần, hắn hụp người và lăn lộn để tránh đòn tấn công xéo từ trên giáng xuống.
Bloodblade giơ lên trước người một chút, va chạm vào lưỡi kiếm của kẻ thù. Tạo ra những tia lửa đỏ rực trong đêm.
Trong nháy mắt, Eothur tiếp tục dịch chuyển lưỡi kiếm ra góc ngang vai. Và không cần tung ra một lực mạnh mẽ nào, thì hai chiếc chân sau đang di chuyển của con ngựa tự nhiên chạm vào nó. Lưu lại một vết máu bám lên người hắn.
Con ngựa đen hung dữ kia chỉ kịp rên lên một tiếng: ” HÍ,… “ Rồi đổ cơ thể xuống mặt đất, chỉ cách hắn khoảng vài mét ở phía sau lưng.
Eothur nghiêng người quan sát. Tên kỵ sĩ đen bị phủ kín với lớp áo choàng rách rưới đã đứng thẳng người dậy trở lại, như chưa từng bị một vết thương nào gây lên.
“ Ngươi là thứ gì vậy? “ Eothur nắm chuôi kiếm bằng hai tay, cất tiếng hỏi.
Tay kỵ sĩ đen không trả lời mà trực tiếp tấn công. Khiến Eothur có cảm giác kẻ thù phía trước mình như một người bị câm, ngoài ra nó còn khiến hắn chắc chắn về ý nghĩ ban đầu của mình.
“ Bọn chúng không phải là loài người nữa. “
“ Vụt “, Tên kia dùng một đòn đánh trái tay vào phía bên vai.
Trong chớp mắt, Eothur vung nhẹ thanh kiếm mình theo hình bán nguyệt, lợi dụng một chút sức lực cổ tay liền đã khiến chệch hướng tấn công của kẻ thù. Làm lưỡi kiếm đối phương bị ngăn cản tại giữa không trung, và sức yếu dần đi. Không còn lực đủ để gây hại cho hắn.
Kỵ sĩ đen lùi lại. Rồi tiến tới bằng những đòn tấn công phối hợp khác nhau nào là đánh trái tay, đánh qua đầu và vung tròn cánh tay,…
Tất cả chúng đều bị Eothur với cái lắc kiếm phản công nhẹ, ngăn cản triệt để. Như một bức tường thép cứng rắn không thể xuyên qua theo đúng nghĩa của nó.
Dù tên kỵ sĩ có tăng lực thêm bao nhiêu cũng không thể tiến thêm một bước trong phạm vi phòng thủ của Eothur.
“ Keng,… “ Hai lưỡi kiếm tiếp tục va chạm vào nhau.
“ Tên này giống như một con Robot chiến đấu không biết ngừng nghỉ. “ Eothur nghĩ thầm trong đầu. Rồi quyết định kết thúc trận đánh tay đôi này.
Hắn canh khi kẻ thù vừa rút kiếm về liền tung một đòn chém nghiêng từ trái sang phải và từ dưới lên trên. Một đòn tràn đầy uy ực và bất ngờ, buộc kẻ thù dừng lại nghiêng vũ khí để chống đỡ.
Vừa tấn công, khóe môi Eothur cũng cong lên. “ Kẻ thù đã vào cái bẫy của hắn. “ Đòn tấn công này nhanh chóng đánh bật vũ khí của tay kỵ sĩ ra ngoài, mặc dù nó còn cầm chuôi kiếm nhưng không đủ sức lực, thời gian để tổ chức phòng thủ thêm.
Nhân dịp đó, Eothur di chuyển chân tiến sát thật nhanh, ngay khi kẻ thù vừa lùi bước. Hắn giáng một đòn mạnh từ trên cao xuống vào phần vai trái.
Thả vũ khí ra khỏi tay. Kẻ thù trực tiếp dùng hai cánh tay được bảo hộ bởi những miếng sắt che chắn có tạo hình khủng khiếp ngăn cản lấy đòn tấn công của Eothur.
Lưỡi kiếm Bloodblade tạo ra những tia lửa đỏ chói khi va chạm mạnh vào đó, cắt ngang qua một bên cổ tay phải của tên kỵ sĩ đen. Thậm chí khiến nó phải quỳ cả một gối xuống, khi phần đầu lưỡi kiếm ép sát vào bên vai, chạm vào đồ bảo hộ mà không thể tiến thêm một bước nữa.
Eothur nhăn trán mình lại khi thấy được những làn khói đen u ám thoát ra khỏi vết thương của kẻ thù. Chứ không phải là máu, là thịt như thân thể phàm trần bình thường.
“ Cái quái gì vậy. “ Eothur rút kiếm ra và vung mạnh từ dưới lên. Đánh bật kẻ thù lăn ra xa. Và vẫn như cũ, thứ hắn thấy được là những làn khói màu xám đen bay ra từ vết thương trên ngực. Không biết có phải là do trời tối không nhưng hắn xác thực thứ mình nhìn bây giờ là như vậy.
“ Chẳng lẽ,… đây là,… ” Eothur chưa kịp thốt lên suy nghĩ trong đầu mình. Tự nhiên sau lưng hắn có tiếng kêu của lũ ngựa.
“ Hí,… Hí,… “ Eothur nghiêng đầu nhìn phát hiện ra tổng cộng là tên kỵ sĩ đen khác nhau. Chúng đứng thành một hàng trên lưng ngựa mà nhìn xuống chằm chằm. Rồi tên cầm đầu chúng cho ngựa của mình di chuyển chậm bước ra.
“ Loài người,… “ Tên đó cất tiếng. Lộ ra cái âm thanh khủng khiếp của mình. Như tiếng rít của những chiếc bánh răng đã bị rỉ sét nhiều năm trời mà vẫn đang hoạt động, hay cái âm thanh la thét chói tai của những người đàn bà đỏng đảnh phát ra hết cỡ,…
Mà càng khó chịu hơn. Âm thanh đó như làn sóng truyền thẳng vào bên trong linh hồn của người nghe. Gây là một cảm giác run rẩy, rợn người theo cách khiếp đảm nhất mà Eothur từng cảm nhận lấy.
Nếu hắn không phải là một chiến binh mạnh mẽ và có thể chất tốt. Thì e rằng có thể sẽ bị hạ gục ngay lập tức, chỉ bởi hai từ ngữ của tên cầm đầu này.
“ Hừ,... “ Eothur thở mạnh ra.
“ Có thể đánh bại một trong chúng ta,… khá lắm. “ Tên kia tiếp tục nói. Buộc cho Eothur tiến vào một trạng thái cực kỳ căng thẳng.
Ngay lúc này, tên kỵ sĩ đen đã bị Eothur đánh bại đã đứng dậy trở lại. Hắn liếc nhìn qua, rồi đếm kỹ trong lòng.
“ tên,... đây đúng là... “
“ Không thể tin được,... không phải,... chúng đáng lẽ ra là đang phải ở,... xa xôi lắm kia chứ. Tại sao lại phải lặn lội đến tận đây. “
“ Baggins,... chẳng lẽ đúng là Biblo. Ông ấy đã làm gì mà khiến bọn này truy đến tận đây. “
Một số câu hỏi lúc trước trong lòng Eothur đã có lời giải đáp. Tuy nhiên chúng vẫn bị thay thế bởi các câu hỏi khác và mới hơn.
“ Lui ra đi… ” Tên cầm đầu chúng ra lệnh, khi những người khác vừa rút vũ khí ra. Sau đó, tên đấy tiến tới gần trước mặt Eothur khoảng mét.
“ Ngươi đã làm ta hưng phấn đấy, nhóc con... “ Âm thanh của kẻ cầm đầu chúng khiến Eothur trở nên bực bội trong lòng. Vì khoảng cách hai người vừa thu hẹp lại nên tiếng rầm rì ấy càng ồn ào nhiều thêm.
“ Vua phù… thủy xứ Angmar. “ Eothur nói ra cái tên của kẻ trước mặt mình với cái giọng như một con sư tử đang nghiến chặt răng.
“ Biết được cả thân phận của ta à. Thật là hân hạnh,… ta không ngờ còn có loài người nhớ đến tên ta đấy. “ Tuy bóng tối che khuất toàn bộ khuôn mặt của Vua Phù Thủy. Song, Eothur có cảm giác kẻ phía trước mình đang nhấc môi cười toe toét với cái điệu bộ ghê tởm, hèn hạ,… đủ loại từ tệ nhất để diễn tả lúc này.
“ Chúng ta không quên ngươi đã làm gì với mảnh đất này. “ Eothur đáp lại đối phương.
“ Nơi này,… ha ha ha. Đúng là một kỷ niệm vui. “
“ Vui,… phải rồi. Ngươi bỏ chạy về chủ nhân ngươi như một con chó cụp đuôi, thấy hạnh phúc chứ. “ Eothur cắt đứt niềm vui của tên phù thủy với cái chất giọng đầy mỉa mai.
“ Ngươi muốn chết,… “ Vua phù thủy tức giận ngay lập tức.
“ Để xem,… “ Eothur nắm chặt lấy cán kiếm. Hắn tấn công ngay khi âm thanh mình vừa kết thúc, bằng một đòn đánh qua đầu.
Vua phù thủy giật lùi lại như một bóng ma di chuyển. Tay thì rút ra thanh kiếm mẻ tràn đầy sức mạnh bóng tối, vung nghiêng lên va chạm vào lưỡi kiếm của hắn.