… tuần sau…
Trong một tuần đó, anh xong việc ở công ty thì vào viện hiến khi về nhà.
Cô ở nhà cùng ba mẹ và quản gia.
Thời gian có họ ở đây cô cảm thấy rất hạn phúc, nó cho cô cảm giác có ba mẹ đầy đủ, một cảm giác mà cô chưa bao giờ có được.
Lão gia và phu nhân càng ngày càng yêu mến cô.
Ngày hôm đó, ả ta xuất viện anh đưa cô ta về nhà.
Ba anh đang đọc báo, mẹ anh thì đang cắm hoa thấy anh dẫn cô ta vào nhà liền khí chịu ra mặt.
" Tại sao lại dẫn cô ta về đây"
" Cô ấy ở một mình con không yên tâm".
" Con chào bác trai, bác gái ~"
" Tôi không dám nhận.
Quản gia, lên giúp tôi thu dọn hành lý.
À dọn luôn hành lý của Khiết Nhi luôn"
" Ba mẹ, người tính làm gì"…
Ả cười thầm nghe bà nói như vậy cứ nghĩ Khiết Nhi sẽ bị đuổi khỏi nhà sau đó ả sẽ được lên làm thiếu phu nhân của Cố gia.
Bao nhiêu tiền tài địa vị đều sẽ nằm trong tay ả
" Tính làm gì sao? Đi khỏi nhà này chứ sao? Ở lại đây tôi sợ sẽ giảm thọ mất.
Khiết Nhi sẽ theo ta tới nhà chính "
Nghe cô được tới nhà chính ả tức sôi máu lên nhưng vẫn cố kìm lại để diễn
" Trạch à~ để em đi đi, đừng vì em mà tranh cãi với ba mẹ mình"
" … Có phải cô ta lại nói gì với ba mẹ đúng không"
" Cô ta? Cần gì con bé nói ta cũng có mắt để nhìn mà " bà trừng mắt nhìn anh sau đó hạ xuống nhìn ả đôi mắt híp lại
“Con thôi việc nghĩ xấu con bé đi con đừng nghĩ ai cũng xấu xa như cô ta”
" Phu nhân hành lý đã chuẩn bị xong rồi "
" Ừm, chúng ta đi.
Khiết Nhi con đi theo ta"
" Cô ta không được đi "
" Ta cứ đem con bé đi đó"
Nói rồi bà kéo tay cô đi ra xe bỏ lại anh đang tức giận ả thì cười nham hiểm vì đuổi được cô ra khỏi nhà bây giờ chỉ có ả và anh ả muốn làm gì chả được.
" Bây giờ chúng ta về nhà chính sao ạ"
" Đúng vậy "
" Vâng ạ"
Cô quên mất họ rất giàu ở đâu mà chẳng có nhà.
Xe chạy một hồi thì dừng lại ở một ngôi ’ nhà ’ ở trung tâm thành phố.
Xuống xe cô mới thấy ngôi nhà bày to gấp đôi của Cố Tĩnh Trạch, nó được xây theo phong cách cổ kiến Châu Âu, xung quang là cây cối bao quanh.
Đi vào trong người giúp việc xếp thành hai hàng dài cúi đầu cung kính chào, cô có chút không quen nhưng cũng cúi chào lại.
Lát sau trên bàn ăn
" Ba mẹ con họ có đi tìm con chưa "
Nghe câu hỏi này từ phu nhân cô có chút khựng lại nhưng cũng mỉm cười buông nĩa xuống trả lời
" Dạ con là bị ba bán cho Cố Tĩnh Trạch, còn mẹ con bà ấy…bà ấy mất từ khi con tuổi ạ"
Mắt cô cụp xuống nỗi đau chua xót hiện lên khuôn mặt đó.
Nghe vậy bà nắm tay cô an ủi
" Ta xin lỗi ta không biết mẹ con…"
" Dạ không sao, con cũng quen với việc này rồi ạ"
" Bây giờ chẳng phải con còn có ta là mẹ sao, ngoan đừng buồn"
" Vâng, con không sao.
Lát nữa ba mẹ cho con ra ngoài nha"
" Con có việc gì sao?"
" Con đi gặp bạn học một lát thôi ạ"
Bà đồng ý kêu tài xế gia đình chở cô đi nhưng cô lại từ chối muốn tự bắt xe.
Hai người tuy không muốn nhưng cũng chiều theo ý cô.
Ăn uống xong, cô muốn phụ mọi người nhưng bị phu nhân kéo lên nhà khách vừa xem phim vừa nói chuyện.
Hai người cười nói vui vẻ như mẹ con ruột thịt, lão gia nhìn thấy cũng vui lòng.
Đã lâu lắm rồi ông không thấy vợ mình vui vẻ như vậy, bây giờ có cô cùng bà ấy tâm sự cũng tốt.
________________________.