Đi ra khỏi bệnh viện, Khiết Nhi và Di Băng còn đang cười đùa nói về đứa bé trong bụng.
Cô nhìn qua đối diện đường thấy người ta bán kem
" Băng à, tao muốn kem "
" Kem sao?"
Hàn Di Băng nhìn theo ánh mắt của Khiết Nhi thì thấy có quán kem, quay lại nhìn Khiết Nhi liền bảo
" Có ảnh hưởng tới đứa bé không đó?"
" Chắc không đâu, tao ăn một ít thôi mà"
Cô nhõng nhẽo năn nỉ Hàn Di Băng
" Thật không?"
“Thật mà” cô gật đầu lia lịa như đứa trẻ
" Vậy mày ở đây đi, để tao đi mua"
" Mày là nhất, nhớ mua cho tao vị chocolate bạc hà nha"
" Rồi rồi, tao biết rồi "
Hàn Di Băng đi qua đường để mua kem cho cô nhưng làm rơi ví tiền, Du Khiết Nhi thấy vậy nhặt lên vừa đi ra vừa nói lớn
" Con kia, vì tiền của…"
“Khiết Nhi! Cẩn thận!”
" A!"
Nghe tiếng của cô Di Băng liền quay lại thì thấy có một chiếc xe lao thẳng rồi tông vào người cô.
Cơ thể nhỏ bé đó bay lên không gian rồi chạm xuống nền đường lạnh lẽo kia.
Máu bắt đầu tuôn ra, chiếc xe đó cũng chạy đi mất.
Hàn Di Băng hối hoảng chạy lại đỡ cơ thể đầy máu me kia lên
" Khiết Nhi! "
Mọi người bắt đầu tập trung lại rất đông, người bán tán người gọi cấp cứu, Hàn Di Băng không còn quan tâm những thứ xung quanh bây giờ cô chỉ biết đến cô bạn của mình đang nằm trong vòng tay của mình.
Cảm thấy bàn tay mình có chút ướt, Hàn Di Băng đưa ra xem, là máu…Đầu của Khiết Nhi đang chảy máu, chảy rất nhiều
" DU KHIẾT NHI! Mau mở mắt ra nhìn tao đi!"
Cô vừa khóc vừa gọi tên cô bạn mình
" B…Băng…c…cứu…cứu…con tao, đừng…để nó xảy ra…chuyện gì hết"
Nghe cô nói Hàn Di Băng chợt sững lại nhìn xuống chân của cô ở đó cũng có…máu, nó đang tuôn ra rất nhiều.
Bây giờ cô đã ngất lịm đi, Di Băng như không tin vào mắt mình nữa rồi.
Nhưng gần đó tại một góc khuất
" Đã giải quyết xong "
" Tốt, tôi sẽ chuyển đủ tiền cho anh"
Đúng lúc đó, tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi, các y tá bác sĩ gấp rút đặt cô nằm lên băng ca, làm các bước sơ cứu cho cô.
Cô đi theo chiếc xe đó, xe bắt đầu lăn bắn chạy tới bệnh viện.
Ngồi sau xe nước mắt cô tuôn mãi, chợt một vị y tá hỏi
" Cô là người thân của bệnh nhân? "
" Phải"
Người thân? Phải rồi cô phải gọi cho Cố Tĩnh Trạch để thông báo chuyện này.
Lục trong túi áo của Khiết Nhi một lúc mới thấy được điện thoại, tay cô run run bấm vào danh bạ gọi cho hắn nhưng lại thuê bao.
Cô nhớ tới ba mẹ chồng của Khiết Nhi liền gọi thông báo cho họ.
Nghe xong, Lưu Ánh Tuyết và Cố Tĩnh Minh như không tin vào tai mình, chiếc điện thoại từ trên tay rớt xuống.
Lão gia và bà lập tức chạy đến bệnh viện.
…Tại bệnh viện…
Trước phòng cấp cứu, Hàn Di Băng ngồi bệt xuống dãy ghế chờ, cô thẫn thờ như người mất hồn.
Từ xa, Lưu Ánh Tuyết và Cố Tĩnh Minh chạy lại còn có Cơ Lập Hàn, bà nắm tay cô lo lắng hỏi.
" Con bé sao rồi, tại sao nó bị như vậy"
" Cô ấy vì đưa bóp tiền cho con nên mới bị xe tông.
Máu, cô ấy chảy rất nhiều máu, ở đầu, ở chân đều có.
Do con, tất cả là tại con"
Cô thều thào nói nhỏ, bây giờ cô không thể suy nghĩ thêm được bất cứ thứ gì, chỉ biết xung quanh rất nhiều máu.
Cơ Lập Hàn, thấy cô như vậy liền đi lại ôm cô an ủi.
Bà nghe xong không không không thành tiếng Cố Tĩnh Minh lại đỡ và ngồi xuống, ông hỏi cô
" Con đã gọi cho Cố Tĩnh Trạch chưa?"
Cô đẩy Lập Hàn ra nói
" Con có gọi nhưng anh ta không nghe máy"
______________________.