" Nhi Nhi à, con cảm thấy sao rồi"
“…”
Cô không trả lời chỉ ngồi im không nhúc nhích.
Thấy cô như vậy bà càng đau lòng thêm.
" Khiết Nhi, anh đến rồi nè, em thấy sao rồi, muốn ăn chút gì không?"
Đáp lại vẫn là sự im lặng đó.
Cô không nói đến cả liếc nhìn càng không.
Biết cô chưa thể chấp nhận được chuyện này nên mọi người đành ra ngoài cho cô yên tĩnh, chỉ có Hàn Di Băng ở lại.
" Khiết Nhi, mày nhìn tao nè"
Lúc này cô mới nhìn xuống, thấy có có phản ứng Di Băng vui mừng ôm cô rồi hỏi
" Mày thấy sao rồi "
" Con tao đâu rồi"
Nghe cô hỏi Di Băng có chút khựng lại, Khiết Nhi mới tỉnh dậy nói sự thật sợ cô sẽ sốc mất.
" À, mày muốn ăn kem…"
" Đứa bé mất rồi đúng không" cô nhìn thẳng vào mắt Di Băng
" …"
"Mày ra ngoài đi, tao muốn ở một mình "
Hàn Di Băng ra ngoài, lúc này nước mắt cô rơi như mưa.
Rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ tại sao lại lấy đi con của cô.
Tới lúc xuất viện cô vẫn không nói một lời.
Anh đưa cô về nhà mình, ở đó vẫn còn Hạ Nghi, thấy cô trở về nữa vui nữa tức.
Vui vì đứa bé không còn, mối đe dọa lớn nhất của ả cũng biến mất.
Tức vì tại sao cô không chết theo đứa con của mình mà cứ ở đây ngáng đường ả.
Cô chưa chết cũng không sao, tôi còn nhiều trò vui đang đợi cô lắm, cứ từ từ mà tận hưởng đi
Ả nhếch mép xong liền đi lại ân cần hỏi thăm cô.
" Em đỡ hơn chưa? Mới có mấy ngày mà nhìn em ốm hẳn đi!"
Cô im lặng đi lên phòng, Cố Tĩnh Trạch thấy vậy liền quát cô
" Cô ấy đang hỏi em đó, sao không trả lời!"
" Thôi~ anh đừng nói vậy, chắc em ấy còn sốc về việc mất - đứa - bé thôi"
Ngoài miệng thì cứ như quan tâm nhưng thật chất lại xoáy vào nỗi đau của cô.
Cô liền quay lại trừng mắt với ả rồi đi lên phòng.
Ngày ngày cô cứ thong phòng, quản gia thấy cô như vạy càng xót xa, ăn uống thì ít đôi lúc lại bỏ bữa.
Ninh quản gia nói chuyện này với Cố Tĩnh Trạch, anh biết nên quan tâm cô hơn, bữa nào cũng chính tay ăn đút thức ăn cho cô, quan tâm cô hơn.
Tâm trạng cô vì vậy cũng ngày một tốt hơn nhưng Hạ Nghi lại căm ghét cô hơn.
Ả liên tục tìm cách để triệt để cô vĩnh viễn.
Ở trong phòng một thời gian, cô cũng cảm thấy chán nên xuống bếp nấu ít món cho buổi tối.
Loay hoay một hồi cũng xong, đúng lúc đó anh đi làm về liền lên tắm rửa rồ xuống ăn cơm.
Cũng đã lâu anh chưa được ăn món cô nấu.
Đang ăn bỗng Hạ Nghi ôm bụng kêu đau dữ dội, mặt tái đi, mồ hôi bắt đầu tuôn ra.
" Em sao vậy?"
" E…em…đau bụng…quá "
Cố Tĩnh Trạch liền bế Hạ Nghi đi tới bệnh viện lập tức.
Trên xe cho ả nằm trong lòng mình liên tục hỏi han cô, đôi lúc lại tức giận hối thúc tài xế lái nhanh nhất.
Lát sau chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện.
Anh ôm ả vào phòng cấp cứu cũng không quên đe dọa bác sĩ
" Các người mau cấp cứu cho em ấy, có bất trắc gì thì cẩn thận tôi sang bằng cái bệnh viện này"
Vị bác sĩ kia lo sợ đi vào cấp cứu.
[…]
Cách cửa mở ra, Cố Tĩnh Trạch liền đi lại hỏi
" Em ấy sao rồi?"
" Bệnh nhân đã không sao, do ăn phải một số thứ gây ngộ độc nhưng kịp thời đưa đến bệnh viện nên không có gì đáng lo ngại"
Nghe bác sĩ nói, mặt anh tối sầm lại, xung quanh tỏa ra hàn khí khiến người khác cũng ớn lạnh theo, miệng anh gằng lên từng chữ
" DU - KHIẾT - NHI ".